Anh Hướng Về Tổ Quốc, Em Hướng Về Phía Anh - Chương 8
19.
Một năm trước.
Tôi trải qua một cuộc sóng gió gia đình tan vỡ.
Ngày hôm đó cũng như một ngày bình thường.
Tôi tan học trở về nhà thì thấy bố mẹ đang ngồi đối diện nhau tại sopha phòng khách.
Trước mặt họ là hai quyển sổ chứng nhận ly hôn.
Đúng.
Họ ly hôn.
Hơn nữa không ai nói với tôi, cứ như vậy thẳng tay làm.
Tôi ngây người.
“Hai người đang đùa con sao?”
Tôi cầm quyển sổ chứng nhận màu xanh bằng da, mở tới mở lui để nhìn.
Tay tôi run rẩy, giọng cũng run theo: “Chuyện này không đùa được đâu!”
Nhưng bố mẹ tôi dùng nét mặt để nói cho tôi biết họ không nói đùa.
Đây là sự thật.
Họ ly hôn.
Nguyên nhân là tình cảm tan vỡ.
Bố tôi có bạch nguyệt quang, mẹ tôi khó vượt qua được chuyện này, hơn nữa họ phát hiện trái tim đối phương đã không còn hướng về nhau, đều không thể chịu nổi nữa nên nhanh chóng ly hôn.
Buổi tối hôm đó, bố tôi xách vali rời đi.
Cho dù tôi có gào khóc giãy dụa ầm ĩ như thế nào.
Ông ấy cũng không quay đầu lại.
Mẹ tôi không nói lời nào.
Bà ấy chỉ đắm chìm vào trong vòng xoáy công việc.
Bắt đầu liều lĩnh làm một người phụ nữ mạnh mẽ.
Khi đó, mỗi ngày đi học, mỗi giây mỗi phút tôi đều mơ rằng sau khi tan học về nhà phát hiện mọi thứ vẫn như bình thường.
Nhưng không phải như vậy.
Sau khi tan học, thứ tôi phải đối mặt chính là nồi lạnh và căn phòng trống rỗng.
Người lớn bọn họ giống như hai đứa trẻ đang giận dỗi nhau.
Không ai chịu bỏ qua cho ai.
Cũng không có ai quan tâm đến tôi.
Bọn họ đều rơi vào vòng xoáy bất hạnh, không còn sức lực để quản tôi.
Tôi chỉ là kỉ niệm cho cuộc tình thất bại này của họ.
Thứ duy nhất họ cho tôi là tiền.
Không ai quản, ngay cả cơm nóng tôi cũng không ăn.
Một tháng sau đó một mình tôi ăn mì tôm trong căn nhà trống rỗng.
Sau khi thử hết toàn bộ các loại mì tôm trên thị trường, cuối cùng tôi cũng không sống như vậy được nữa.
Tôi bắt đầu ra ngoài ăn cơm bụi.
Cũng không biết vì sao mà ăn một bữa cơm bên ngoài xong tôi bị viêm dạ dày nhập viện.
Trong bệnh viện, người khác đều là một nhà ba người, còn tôi chỉ có một mình cầm bình nước chạy qua chạy lại.
Lúc tôi yếu ớt ngồi trên mặt đất ôm bồn cầu trong nhà vệ sinh, tôi cảm thấy mình không làm được nữa rồi, tôi có thể sẽ cứ như vậy mà chết đi mất.
Quán tính ỷ lại trong một thời gian dài khiến tôi tìm đến người nhất định sẽ quản mình theo bản năng.
Tiêu Lâm.
Từ nhỏ đến lớn vẫn là như vậy.
Cho dù gặp chuyện, thiếu tiền, bài không biết làm hay đồ không mua được, chỉ cần tìm anh, anh nhất định sẽ giải quyết giúp tôi.
Khi đó tôi quá ốm yếu, giọng nói cũng vô cùng yếu ớt.
Gọi cho đối phương nhưng không có ai nghe máy.
Tôi chỉ có thể để lại tin nhắn chờ cho anh.
Tôi ngồi bên cạnh bồn cầu, toàn thân rét run, âm thanh run rẩy suy yếu.
Tôi khóc nói: “Anh A Lâm, bố mẹ em ly hôn, không còn ai cần em nữa rồi, anh mau đến cứu em đi!”
Không có ai trả lời.
Tôi chỉ có thể cầm điện thoại tuyệt vọng chờ đợi.
Trong lòng tôi tin tưởng anh một cách mù quáng như vậy.
Đó chính là Tiêu Lâm đấy.
Một giây sau anh sẽ đến cứu tôi.
Giống như ngày trước.
20.
Bác sĩ đến còn nhanh hơn Tiêu Lâm.
Tôi sốt cao, ngất xỉu ngã trong nhà vệ sinh bệnh viện.
Cuối cùng bệnh viện cũng liên lạc được cho bố mẹ tôi.
Bố tôi lập tức hoảng hốt chạy đến.
Mẹ tôi đi công tác ở thành phố khác, bà ấy lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng không thể quay về trong đêm được.
Bố tôi mang cháo vào cho tôi.
Thấy tôi cả tháng ăn mì tôm gầy đến mức này, ông ấy vô cùng tức giận.
“Mẹ con đúng thật là… Một khi không đúng ý bà ấy là cái gì bà ấy cũng không thèm quan tâm!”
“Ngay cả con cũng vậy!”
Tôi uống cháo trắng.
Nước mắt rơi xuống bát cháo.
“Vậy còn bố? Bố cũng đâu có để ý đến con.”
Tôi nói: “Hai người có nghĩ đến con không?”
“Sau này bố tìm người mới, mẹ cũng có người khác, còn con thì sao? Con mãi mãi cũng không có nhà!”
Tôi gào khóc nói: “Con cũng không cần phải tiếp tục yêu cầu hai người. Hai người đều lừa đảo!”
Bố tôi bị thái độ của tôi chọc giận.
Nhưng ông ấy cũng rất áy náy, ông ấy biết ông ấy có lỗi với tôi.
Ông ấy ngồi xuống cạnh giường bệnh, muốn nói gì đó rồi lại thôi, thái độ cũng mềm xuống: “…Đợi mẹ con về bố sẽ nói chuyện với bà ấy.”
Tôi vừa đau lòng vừa bướng bỉnh.
Tôi chui vào trong chăn, bọc kín lấy bản thân mình, không nhìn ông ấy.
Nhìn tôi như vậy, bố tôi im lặng ngồi bên giường một lúc lâu, sau đó rời đi.
Đúng vậy.
Vẫn rời đi.
Khi đó tôi nằm trên giường khóc thút thít.
Nhìn điện thoại không có thông báo nào, trong lòng tôi xuất hiện một suy nghĩ gan dạ lớn mật.
Đúng vậy.
Tôi cũng muốn rời đi.
Tôi muốn rời khỏi ngôi nhà này, tôi không muốn mãi làm một đứa trẻ bị người khác vứt bỏ nữa.
Lần này… như thế nào cũng được.
Tôi cũng muốn bỏ rơi bọn họ.
Để họ phải trải qua cảm giác của tôi.
21.
Tuổi tôi còn nhỏ, lại còn phản nghịch.
Điều không may chính là, trong tay có rất nhiều tiền.
Thế là ngày hôm sau, khi bố tôi mang cháo đến bệnh viện cho tôi thì gặp mẹ tôi mệt mỏi mới quay về.
Hai người vừa gặp đã cãi nhau.
Cũng may trước khi tan rã trong không vui họ đã phát hiện ra tôi biến mất.
Tôi bỏ nhà ra đi.
Tôi có tiền, có giấy tờ, chỗ nào cũng đi được.
Nhưng bố mẹ tôi không hoảng hốt chút nào.
Vì họ cũng biết tôi sẽ đi đâu.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi làm một chuyện liều lĩnh như vậy.
Tôi trốn học bỏ nhà đi, ngồi tàu rồi chuyển qua xe ô tô, sau đó lại qua đi xe buýt, tiếp đấy từ xe kéo thành đi ké xe người qua đường, nửa đường có suýt chút nữa bị chó dại cắn.
Khi ở nhà ga tôi còn bị trộm ví.
Càng đi về phía Tây Bắc thời tiết càng nóng, đất cũng ngày càng cằn cỗi.
Người gặp trên đường cũng ngày càng nhiều.
Có những người phụ nữ trùm kín mặt, những ông bà già mang theo gà vịt lên tàu hỏa, có cả các ông chú sặc mùi thuốc lá chỉ nhìn màn hình di động.
Còn có cả dân tộc thiểu số mũi cao mắt nhỏ.
Tôi không hiểu tiếng địa phương của họ, khuôn mặt họ cũng rất lạ.
Buổi tối tôi trốn trên giường của tàu hỏa, cả đêm không dám ngủ, sợ có người lại trộm nốt chút tiền còn lại của mình.
Phía Tiêu Lâm cũng không trả lời tin nhắn của tôi.
Vì sợ hãi, uất ức và hoang mang, nửa đêm tôi lén lút bật khóc.
Giường dưới tôi là một ông cụ.
Ông ấy bị tiếng khóc của tôi làm tỉnh giấc.
Ông ấy dùng khẩu âm đặc tiếng địa phương của mình hỏi tôi sao vậy.
Tôi khóc nói dối.
Tôi nói tôi muốn đến doanh trại quân đội ở Tây Cương tìm anh trai.
“Cô gái nhỏ, sao cháu lại đi xa vậy? Cháu đi tàu cũng không đến được đó đâu!”
Ông cụ thở dài, nói tôi đừng khóc nữa.
Ông ấy nói con ông ấy từng đóng quân ở đó, ông ấy sẽ nói con mình đưa tôi đi.
Trên lý thuyết mà nói, trong tình huống này tôi không bị bán đã là may rồi.
Nhưng những người này rất tốt.
Họ là người xa lạ nhưng rất nhiệt tình.
Xa lạ nhưng rất tốt bụng.
Con trai ông cụ đón chúng tôi tại nhà ga.
Anh ấy đã xuất ngũ, bây giờ đang làm lái xe vận chuyển đường dài, chuyên chạy chuyến đến nơi đó.
Cũng thật trùng hợp.
Anh trai này biết Tiêu Lâm.
Anh ấy từng cùng chung đội với Tiêu Lâm nửa tháng, rất có ấn tượng với người này.
Nghe thấy tôi tới đây tìm Tiêu Lâm, anh ấy thoải mái đồng ý, nói tôi lên xe vận chuyển của anh ấy rồi đi.
Đất đai ở Tây Cương khô cằn hoang vu.
Khi đó đã là cuối thu, tôi không nghĩ ở nơi này lại lạnh như vậy.
Tôi vẫn còn mặc áo len màu hồng phấn lúc rời nhà, buổi tối bị lạnh đến mức run rẩy.
Vợ của anh trai đưa một chiếc áo bông cho tôi mặc.
Ban đêm.
Tôi nghỉ ngơi theo đội xe, co quắp nằm trên chiếc giường đơn sau ghế lái.
Xung quanh nơi này đều là đồng không mông quạnh.
Thỉnh thoảng có tuyết rơi.
Tôi nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, trong mơ đều là mùi hương đặc trưng của Tây Bắc.
Bao la, thưa thớt.
Có cát sỏi nhỏ xíu rơi lên lông mi tôi.
Tôi mơ màng mở mắt, nhìn gió lớn đang gào thét bên ngoài cửa sổ, vài cái cây thưa thớt và bầu trời đầy sao.
Đây chính là nơi Tiêu Lâm vẫn luôn sinh hoạt sao?
Từ một năm trước khi chọn đến đây anh đã ít liên lạc với tôi hơn nhiều.
Lúc trước anh ở nơi khác vẫn sẽ gửi cho tôi đặc sản của nơi đó, thỉnh thoảng còn về thăm nhà thăm tôi.
Nhưng anh đến đây rồi không thể giống như trước được.
Thật ra tôi cũng không biết anh ở đâu.
Anh không thể tiết lộ tên của đơn vị hiện tại.
Khi chúng tôi ở thành phố phồn hoa cách đây hàng ngàn cây số, có phải anh cũng nhìn ngắm bầu trời đầy sao thế này không?