Anh Hướng Về Tổ Quốc, Em Hướng Về Phía Anh - Chương 13
Vu Hoàn và Vương Ngôn cũng giật mình nhìn tôi.
Lúc nói ra những lời này, tôi thấy rất rõ… mắt Hứa Nguyên Sinh lập tức sáng lên.
Tiêu Lâm cũng yên lặng nhìn tôi.
Nhưng trong lòng tôi lại bình tĩnh đến lạ thường.
Có lẽ chúng tôi đều biết sẽ có một ngày này.
Thật ra Tiêu Lâm không chỉ là anh trai nhà bên của tôi.
Anh còn là nửa đời trước của tôi.
Hôm nay nếu từ bỏ anh thì cũng có nghĩa là tôi đang tự tay bóc tách nửa đời trước của mình, lấy máu thịt từ trên người mình ra.
Nhưng từ trước đến nay tôi đã khác người.
Giống như lúc tôi trốn nhà đi chính là vì muốn thể hiện cảm xúc của mình cho bố mẹ tôi biết, mang vết thương về cho mình còn đau thương về cho họ, sao cũng được, lần này thành tôi vứt bỏ họ.
Tôi cũng không muốn tiếp tục làm người bị bỏ rơi, làm một đứa nhỏ vĩnh viễn đợi chờ trong vô vọng nữa.
Đương nhiên.
Nếu như tôi xấu xa hơn, hung ác hơn, tôi nhất định sẽ bắt cá hai tay, giữ hai người họ ở bên cạnh mình.
Những lời này tôi không cần nói trong lòng mọi người cũng hiểu.
Cho nên cuối cùng tôi chỉ có thể quay đầu làm như đang nhìn mạng nhện trên đèn đường.
Muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Thậm chí lúc này tôi cũng cảm thấy mơ hồ, lựa chọn này của tôi là chính xác sao?
Hứa Nguyên Sinh chỉ yên lặng nhìn tôi.
“Gia Gia, cậu biết.”
Cậu ấy nhìn tôi, trong mắt có ánh sáng nhưng cũng có sự buồn bã: “Cậu phải suy nghĩ kỹ, cho dù cậu vẫn muốn không rõ ràng…”
“Chúng ta cũng có thể như vậy mãi.”
Đúng vậy, cứ như thế.
Mãi như thế.
Không cần vội vàng đưa ra lựa chọn, không nên ép mình tự kết thúc.
Không có danh phận cũng được, bạn bè cũng tốt.
Cứ như vậy ở bên cạnh cậu.
Xấu một chút, tham lam một chút, làm một người phụ nữ tồi đi.
Hứa Nguyên Sinh đứng đó, giây phút này, cậu ấy vô cùng tuyệt vọng mà cầu xin tất cả những vị thần mình không biết tên ở trên trời cao.
Cho dù là ai, xin hãy để cô gái này trở nên xấu xa một chút đi.
Ít nhất thì như vậy, có lẽ trong tương lai, không biết là khi nào nhưng cậu ấy vẫn còn chút hy vọng sống.
Cậu ấy biết trọng lượng của Tiêu Lâm.
Cho nên cậu ấy rút lui, không dám nói những lời trong lòng mình.
Thậm chí còn cầu nguyện mọi chuyện có thể mãi như vậy.
Không phải không muốn độc chiếm.
Mà sợ hãi bản thân cứ như vậy bị loại bỏ hoàn toàn.
Tôi vô thức lắc đầu nói: “Mình không thể làm chuyện như vì bản thân không rõ muốn gì mà chậm trễ người khác được.”
“Mình đã nghĩ thông rồi, sau này cũng sẽ không cảm thấy hối hận.”
Hứa Nguyên Sinh không nói gì.
Cậu ấy cứ như vậy yên lặng nhìn tôi, ánh mắt sáng lấp lánh.
Cho đến giờ phút này Tiêu Lâm vẫn giữ yên lặng.
Cái gì anh cũng không nói.
Vì bây giờ đã đến lúc anh nói cảm ơn rồi rút lui.
Từ nay về sau, anh là anh trai, vai diễn còn lại đã kết thúc.
Cô cũng không tiếp tục quay đầu nữa.
Quãng đời còn lại, cô sẽ cùng người khác già đi, sinh con dưỡng cái, trải qua cuộc sống của chính mình.
Còn anh sẽ dần dần biến thành một người quen cũ mờ mờ ảo ảo, biến thành “anh trai hàng xóm”, thành “anh Tiêu”, thành “A, ngày trước tôi có một người bạn” trong lời của cô.
Anh im lặng lên xe, chuẩn bị rời đi.
31.
Nhìn bóng lưng rời đi của anh, mũi tôi đột nhiên nóng lên.
Tôi đưa tay sờ mũi, không ngờ tay lại là một màu đỏ chói, tôi chảy máu mũi.
Vu Hoàn nhanh chóng lấy giấy ướt cho tôi lau, nhưng không hiểu vì sao mà càng lau càng loạn, càng lau càng nhiều, nhiều đến mức nửa khuôn mặt đều là máu.
Lúc này có một bàn tay cầm lấy tờ giấy ướt chặn mũi tôi lại.
Cậu ấy kéo tôi đến ven đường, lấy nước khoáng trên xe xuống, nhẹ nhàng dùng nước lạnh đổ lên gáy tôi.
Tôi nhìn thấy ống tay áo cậu ấy, vô thức muốn nói chuyện.
“Đừng ngẩng đầu.”
Giọng nói trầm ổn, động tác nhẹ nhàng: “Cậu rửa qua mặt đi.”
Nước khoáng không nhiều, tôi cũng không nói gì, nhanh chóng dùng nước rửa mặt.
Sau khi giải quyết xong, tôi vừa lau mặt vừa nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện Vu Hoàn đã cưỡng chế kéo Viên Vi rời đi.
Chuyện này?
Tôi có thể tưởng tượng được sắc mặt của Viên Vi và ý của Vu Hoàn.
Rõ ràng là đang tạo cơ hội cho chúng tôi.
Tôi cảm thấy rất xấu hổ.
Hứa Nguyên Sinh cũng đang nhìn tôi.
Cậu ấy chỉ im lặng nhìn tôi không nói gì, rõ ràng người đi là Tiêu Lâm nhưng sắc mặt cậu ấy không vui vẻ chút nào.
Cậu ấy im lặng, vẻ mặt có hơi ấm ức.
Tôi: “?”
Một lúc lâu sau Hứa Nguyên Sinh nói với tôi: “Thật xin lỗi.”
“Tôi không nên đến mới đúng.” Cậu ấy nói: “Nếu như trong lòng cậu cảm thấy khổ sở vì anh ấy thì bây giờ tôi dẫn cậu đi tìm anh ấy.”
Tôi tức đến bật cười: “Hứa Nguyên Sinh, cậu cmn bị thần kinh à?”
“Cậu dẫn tôi đi tìm anh ấy?”
Tôi hùng hổ dọa người, khổ sở vì Tiêu Lâm ban nãy đã biến thành thiếu nợ cậu ấy: “Cậu nghĩ cái gì vậy?”
Cậu ấy nói: “Tôi không muốn cậu lại phải khó chịu.”
Tôi không nói gì.
Một lúc sau, tôi mệt mỏi nói: “Mình… Mình chỉ là không muốn bị bất cứ ai phản bội nữa.”
“Chờ đợi không có hồi âm như vậy, ai chịu nổi chứ?”
Hứa Nguyên Sinh nhìn tôi, trong mắt có ý cười: “Vừa rồi cậu nói đang theo đuổi tôi, đúng không? Rốt cuộc là tôi đang chờ cậu hay là cậu đang theo đuổi tôi?”
Tôi: “…Rốt cuộc cậu là bạn cùng bàn của mình hay là bố hoang của mình vậy?”
Hứa Nguyên Sinh nắm lấy tay tôi.
“Cái gì cũng được.”
32. Ngoại truyện Tiêu Lâm:
Năm Tiêu Lâm 24 tuổi đã tham gia cứu hộ, phòng chống động đất.
Thật ra anh có thể lập tức đến trường quân đội nhậm chức, nhưng khi nghe nói Nam Xuyên có động đất, anh vẫn đi không chút do dự.
Núi sông rung chuyển, mọi thứ hỗn loạn.
Anh xoay người, chui qua một cánh cửa sổ đã bị biến dạng cứu một đứa bé.
Dư chấn xuất hiện.
Đối mặt trực tiếp với động đất là cảm giác gì?
Trời đất sụp đổ.
Anh ôm đứa nhỏ, bị chặn giữa một cái bàn và mảnh tường rơi vỡ, xung quanh tối như mực, dường như anh đang ở nơi bắt nguồn trái đất.
Đứa nhỏ đã hôn mê, không khóc hay làm loạn.
Bụi quá nhiều, nhiệt độ cũng rất thấp.
Anh cởi áo khoác của mình ra đắp lên người đứa nhỏ, đầu ngón tay lại chạm phải một thứ gì đó cưng cứng.
Là một viên trái tim rất rất nhỏ.
Thật ra đây là trái với kỷ luật.
Nhưng đây là dấu vết cô ầm ĩ muốn lưu lại, nói như vậy anh mới nhớ gọi điện thoại cho cô.
Tiêu Lâm ôm đứa nhỏ kia, người đàn ông cao gần một mét chín giờ lại co quắp trong một mét vuông.
Anh sờ chỗ thêu kia, đột nhiên cảm thấy hơi hối hận.
Từ khi mặc bộ quân phục này vào, anh chưa từng quay đầu lại, dựa vào thành tích lúc trước của anh, nếu như không ghi danh trường quân đội thì vẫn còn rất nhiều trường tốt khác.
Anh có thể học hàng không vũ trụ, có thể học quân công, có thể học IT.
Lần trước nhận điện thoại của mẹ, nghe mẹ nói đến nửa ngày rồi chủ đề mới chuyển đến chuyện thành tích học trung học của Tiểu Gia không theo kịp các bạn.
Nếu như anh không tham gia trường quân đội rồi nhập ngũ thì anh có thể phụ đạo cho cô bé, có thể theo dõi việc học của cô, trời tối có thể lái xe đón cô tan lớp tự học buổi tối.
Anh vốn có thể trông coi một đóa hoa lớn lên như vậy.
Nhìn cô nở rộ.
Nhưng hôm nay, anh sẽ không được thấy hôn thê của mình nữa.
Có khả năng hôm nay anh sẽ chết ở chỗ này.
Người ngoài sẽ nói anh là anh hùng, cũng sẽ không có ai biết tâm sự của anh.
Anh hùng cũng sẽ có tâm sự.
Mọi chuyện thường không theo những gì mình nghĩ.
Động lòng với người khác vốn là vậy.
Một khi đi sẽ không thể quay đầu.
Tiêu Lâm nhớ rõ, lúc Tiểu Gia tìm anh là cuối thu.
Lúc đó Tây Cương đã có tuyết rơi.
Phía Bắc đều là sa mạc, mùa đông không có lấy một ngọn cỏ, gió tuyết thổi qua như dao cắt.
Anh nằm trên giường bệnh, cách một cánh cửa nghe tiếng khóc của cô.
Khi Tiêu Lâm trực tiếp nhận một phát súng của kẻ phản bội cũng không cảm thấy đau đớn, nhưng bây giờ, trong khoảng cách chưa đến một mét, anh nghe nỗi thống khổ của cô, nghe tiếng khóc của cô, nghe lời khẩn cầu của cô.
Tiêu Lâm cảm thấy như có ai đó đang dùng d.ao cứa thẳng vào trái tim mình, khoét một lỗ thật lớn trên đó.
Anh ngẩng mặt nằm trên giường bệnh, không nói một lời.
Anh không thể gặp cô.
Anh bị thương quá nặng, thậm chí còn có khả năng không thể sống.
Trong đội có người phản bội, gã còn lấy đi tài liệu thí nghiệm cực kỳ cơ mật.
Trong lúc giằng co với nhau anh đã nhảy từ tầng hai xuống, dũng cảm không sợ chết… cuối cùng một đổi một trong một khoảng cách xa.
Đối phương mất mạng tại chỗ.
Còn anh cũng khó có thể sống sót.
Áo chống đạn của anh đã bị bắn nát.
Phế phủ bị thương rất nặng, lúc đó anh còn phun ra cả mảnh vụn của nội tạng.
Một súng kia suýt chút nữa lấy mạng anh.
Ngay cả khi đã vào phòng cấp cứu anh cũng suýt chết mấy lần.
Ở trong đó ba ngày, thông báo anh tử vong cũng đã được in ra, chỉ chờ bác sĩ kết luận.
Nhưng anh lại không chết.
Anh hôn mê bốn mươi tám tiếng, việc đầu tiên làm sau khi tỉnh lại là kiểm tra tin nhắn trong điện thoại, ký tên, đồng ý tiến hành thí nghiệm trị liệu bằng thuốc.
Gia Gia muốn đến tìm anh.
Anh có thể chết… nhưng không thể chết trước mặt cô.
Cũng chính là loại thuốc đặc biệt kia đã giúp anh sống sót để nhìn Gia Gia.
Nhưng thuốc này cũng có tác dụng phụ, anh bị tật.
Từ nay về sau thị lực mắt trái của anh sẽ ngày càng mờ đi cho đến khi hoàn toàn mù.
Anh tàn tật.
Từ khi mặc bộ quân phục này anh đã sớm lường trước được.
Nhưng Tiểu Gia còn trẻ như vậy, cô không nên tốn cả đời ở bên cạnh anh.
Ngày đó anh nói rất nhiều lời khó nghe, cuối cùng cô cũng chết tâm.
Trong tầm nhìn mơ hồ, qua mắt trái mờ ảo như có sương mù và cánh cửa sổ khó có thể nhìn được kia, anh vốn không nên thấy rõ thứ gì mới đúng, nhưng anh lại có thể thấy rất rõ cô đi từng bước lên xe rồi rời khỏi nơi này.
Ngày đó Tiêu Lâm nằm trên giường bệnh.
Anh đột nhiên cảm thấy lồng ngực mình đau như bị lửa đốt, lại lạnh như bị tuyết quét qua.
Anh không kiềm chế được mà run rẩy.
Thậm chí còn thất thố đến mức đập đầu mình vào tường.
Đàn ông không dễ rơi lệ.
Nhưng ngày đó, Tiểu Gia nói cho dù có chết cũng không nhìn mặt anh nữa.
[Hết]