Anh Hướng Về Tổ Quốc, Em Hướng Về Phía Anh - Chương 12
Có lẽ do không thể tìm được người đồng hành nên gần đây cô ta đều lén lút đi phía sau chúng tôi một đoạn không xa, chúng tôi ra ngoài khi nào là cô ta ra lúc đó.
Viên Vi thật sự sống trong lo lắng, mới mấy ngày mà đã gầy đi không ít.
Lúc chúng tôi tan học về kí túc, Vu Hoàn quay lại nhìn trộm, vừa nhìn vừa hâm mộ: “Người ta cằm cũng nhọn ra luôn rồi, cậu nhìn mình đi, mình lại béo!”
Tôi buồn cười: “Cậu nói cái gì đấy…”
“Buổi tối cậu không ở đây sao?” Vu Hoàn cười hì hì hích tôi một cái: “Mình thấy cậu gọi điện, là ai là ai? Ai đến đón cậu đi ăn cơm vậy?”
Tôi còn chưa trả lời thì sau lưng đã vang lên một giọng nói.
Giọng người đó mang theo ý cười hỏi: “Vậy cậu có muốn đi cùng không?”
Sự việc diễn ra quá bất ngờ, chúng tôi không kịp trở tay.
Tôi vừa quay đầu lại đã thấy Hứa Nguyên Sinh dựa vào xe, hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười nhìn chúng tôi.
“Tôi đứng ở đây nửa tiếng mà cậu lại cứ thế đi qua tôi, một chút cũng không phát hiện.”
Hứa Nguyên Sinh cảm thấy buồn cười: “Lý Gia Gia, thị lực cậu có vấn đề đấy à?”
Tôi còn chưa kịp cãi lại câu nào Vu Hoàn đã lấy sách vở trên tay tôi rồi nhiệt tình nói: “Mình không đi mình không đi! Các cậu đi đi!”
Cảnh này nhìn kiểu gì cũng thấy là lạ.
Trước cổng ký túc xá không bao giờ thiếu mấy cặp tình nhân, mọi người nắm tay nhau hoặc ôm nhau đứng đó, tốp năm tốp ba đi qua.
Hứa Nguyên Sinh đứng yên mỉm cười nhìn tôi.
Bỗng nhiên không hiểu vì sao tôi thấy dáng vẻ này của cậu ấy lại đỏ mặt.
“Sao hôm nay cậu lại đến đây?” Tôi nói: “Bây giờ mình mới vừa tan học mà.”
Hứa Nguyên Sinh nhìn tôi, vô cùng nghiêm túc: “Tôi sợ có người khác đến đón cậu, sợ có người nhanh chân hơn tôi.”
“Nói cái gì vậy.”
Tôi bị chọc cười, sải bước đi về phía cậu ấy: “Có thể ai đến đón mình được nữa? Bố mình sao?”
Tôi còn chưa đi đến xe cậu ấy thì lại có người gọi tôi từ đằng sau: “Gia Gia, đi ăn cơm thôi!”
Tôi quay đầu lại nhìn, là Vương Ngôn và Tiêu Lâm.
Vương Ngôn đứng cạnh xe việt dã vẫy tay với tôi: “Đi, gọi cả bạn em đi cùng luôn, chúng ta đi ăn lẩu!”
Thấy cảnh này, ý cười trên mặt Hứa Nguyên Sinh nhạt đi.
Vu Hoàn thì trực tiếp trả sách lại cho tôi.
Hai mắt cô ấy lấp lánh: “Được được được, đi thôi, ăn lẩu ăn lẩu!”
Tôi: “…”
29.
Sau khi đến tiệm lẩu.
“Cậu có gì đó không đúng.”
Tôi chặn Vu Hoàn lại trong nhà vệ sinh nữ, bắt đầu tra hỏi: “Cậu có vấn đề!”
Không ngờ mặt con nhóc Vu Hoàn này lại đỏ lên, ánh mắt cô ấy liếc nhìn xung quanh: “Nào có vấn đề gì… Không phải là người ta muốn ăn lẩu sau… Đâu phải thích ai…”
“Mình đang nói là cậu có bình thường không vậy?”
Tôi nhìn qua một bàn ba người đàn ông đang ngồi bên trong, hãi hùng khiếp vía nói: “Mạch não cậu chập điện sao, sao lại có thể gọi họ đi ăn lẩu hết thế này được?”
“Vì sao lại không được?”
Vu Hoàn lại ngược lại tôi: “Bọn họ là anh và bạn của cậu, vì sao không thể cùng nhau đi ăn lẩu?”
Tôi yên lặng.
“Vì đây là tình huống mà cậu không muốn đổi mặt sao?”
Cô ấy nói: “Là vì cậu muốn trốn tránh sao?”
Tôi thẹn quá hóa giận: “Mình trốn tránh cái gì chứ! Mình…”
“Vì họ với cậu cũng rất đặc biệt.”
Vu Hoàn nói trúng tim đen: “Vì trong lòng họ đều có cậu.”
Tôi hé miệng, im lặng không nói gì.
Giống như đêm đó, tôi khóc lóc chất vấn Tiêu Lâm vì sao không thể nhìn thẳng vào tình cảm của tôi, chắc anh cũng cảm thấy xấu hổ.
Bây giờ… Việc này lại rơi trúng đầu tôi.
Tôi cũng cảm thấy xấu hổ.
Lúc trước tôi hận Tiêu Lâm, tôi hận anh lớn lên từ nhỏ với tôi, hận anh đối xử tốt với tôi, hận anh không đáp lại tình cảm của tôi.
Nhưng bây giờ tôi đối với Hứa Nguyên Sinh cũng là như vậy.
Tôi không đáp lại nổi tình cảm của cậu ấy, tôi giả vờ không biết, tôi tránh né vấn đề này.
Là tôi cố ý làm như không biết.
Trước kia tôi bị người ta dùng cách này tổn thương bản thân, nhưng bây giờ tôi lại đi tổn thương người khác bằng cách tương tự.
Vu Hoàn vừa ngồi xuống đã hướng về phía Vương Ngôn.
Cô ấy nói tay Vương Ngôn bị thương nên rất nhiệt tình gắp đồ ăn cho anh ấy.
Tâm tư của con hàng này rất rõ ràng, người nào có mắt là nhìn ra.
Đáng thương cho Vương Ngôn như cô dâu nhỏ bị cô ấy ép sát từng bước.
Vương Ngôn dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn chúng tôi, chúng tôi toàn thể giả mù.
Thật ra tôi cảm thấy Vương Ngôn còn đáng thương hơn mình.
Vì hành động của Vu Hoàn nên tôi bị kẹt ở giữa Hứa Nguyên Sinh và Tiêu Lâm.
Điều kỳ lạ chính là hai người này đều không ăn cay, họ toàn uống canh suông.
Tôi cmn còn đứng lên vớt thức ăn trong phần lẩu cay đến đỏ mắt.
Vu Hoàn này cũng không biết gắp mấy món tôi gọi cho tôi mà chỉ toàn gắp cho Vương Ngôn.
Bữa cơm này không chỉ có một mình tôi ăn uống trong trạng thái bất ổn.
Cái gì tôi cũng không nói, chỉ cắm đầu ăn cơm.
Hứa Nguyên Sinh không động đũa, Tiêu Lâm cũng không ăn, hai người họ cứ vậy ngồi đó.
Nhưng không ai nói gì.
Tôi cúi đầu ăn cơm, cuối cùng cũng buông đũa xuống, dùng giấy lau miệng.
“Huấn luyện kết thúc rồi, khi nào anh về đơn vị?”
Tiêu Lâm không ngờ tôi sẽ đột nhiên hỏi anh. Anh nói: “Chờ điều tra xong, còn ba ngày nữa.”
Tôi không nói thêm gì.
Ba người chúng tôi ngồi một chỗ, bầu không khí như đóng băng.
Vu Hoàn ở đối diện thiếu chút nữa cạo cả đáy nồi lên đút cho Vương Ngôn.
Con nhóc này nghe Tiêu Lâm nói vậy thì nhìn cánh tay đang bị thương của Vương Ngôn rồi nói: “Ba ngày? Vậy không phải anh sắp đi rồi sao?”
Rõ ràng Vương Ngôn không chịu nổi sự nhiệt tình này.
Nhưng Vu Hoàn lại vô cùng nhiệt tình nói: “Không sao, anh cho em địa chỉ đi, em đi thăm anh!”
Nghe đến đây, tôi không nhịn được mà đứng lên.
Động tác quá đột ngột, Vu Hoàn cũng bị tôi dọa.
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn tôi.
Trong lòng tôi như có hàng trăm tâm sự mãnh liệt, có rất nhiều lời bị tắc nơi cổ họng.
Cuối cùng lại chỉ thở dài một tiếng.
“Đừng ăn nữa.” Tôi bình tĩnh nói: “Về thôi.”
Vu Hoàn rõ ràng không muốn: “Nhưng…”
Tôi thật sự không nhịn được nữa, tôi cứng rắn kéo cô ấy lên, bỏ lại ba người kia.
Vu Hoàn uất ức nhìn tôi, cô ấy không đồng ý, cô ấy còn muốn ngồi với Vương Ngôn thêm lúc nữa.
Nhưng sắc mặt tôi thật sự rất đáng sợ.
Cô ấy hỏi tôi: “Cậu sao vậy?”
Mà tôi hỏi cô ấy cũng như đang tự hỏi bản thân: “Cậu sao vậy? Sao cậu lại phải đi lấy lòng người ta như vậy chứ?”
“Anh ấy đang trốn tránh cậu đó! Tại sao cậu cứ phải dính lấy người ta như vậy?”
Không biết lời này tôi đang nói cho bản thân nghe hay nói cho cô ấy nghe: “Tại sao cậu cứ phải làm như vậy?”
“Cũng đâu có kết quả!”
Vu Hoàn nhìn tôi nói: “Vì mình tình nguyện.”
“Mình tình nguyện làm vậy, cho dù không có kết quả mình cũng nguyện ý, mình cũng không trách anh ấy, tại sao cậu lại hỏi vậy?”
“Thứ mà mình thích.” Cô ấy nói: “Sao mình có thể khống chế bản thân không lại gần được?”
Giây này như xuất hiện sấm sét giữa trời quang.
Đầu tôi như bị ai đó đánh mạnh một cái.
Sao có thể khống chế bản thân không lại gần người mà mình thích được?
Nhưng tôi không được đáp lại, cho nên bây giờ mới oán hận như vậy, trong lòng trách anh, lại phỉ nhổ tình cảm của bản thân, cảm thấy mình đúng là đồ không biết xấu hổ.
Nói cho cùng, chính là không muốn.
Tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa.
Trong thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, cô độc đứng chờ một chỗ, chờ đợi được anh quan tâm, được anh đáp lại.
Thứ tôi muốn càng nhiều hơn.
Nhưng tôi biết, anh không cho được.
Những điều tốt đẹp trong quá khứ như thuốc phiện khiến tôi mê muội vì anh, khiến tôi điên cuồng, khiến tôi không kiềm chế được.
Nhưng trong lòng tôi rất rõ, cuối cùng rồi sẽ vô vọng.
Cuối cùng rồi sẽ thất vọng.
30.
Tôi và Vu Hoàn rời đi.
Mấy người đàn ông cũng không biết chúng tôi đang tranh cãi gì, chỉ có thể đứng từ xa nhìn qua.
Tiêu Lâm và Hứa Nguyên Sinh đứng cạnh nhau, hai người không nói gì.
Chỉ có Vương Ngôn đau khổ nói: “Đội trưởng Tiêu, em bị ép buộc, đừng báo cáo em, em bị cưỡng ép!”
Anh ấy khóc ròng: “Em không muốn huấn luyện quân sự cho sinh viên nữa đâu! Mấy cô gái nhỏ ngày nay đều thế này sao!”
Mọi người đột nhiên im lặng.
“Bạn học Hứa?”
Một giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui vẻ vang lên: “Quả nhiên là cậu!”
Hứa Nguyên Sinh nghe thấy giọng nói này thì hơi nhướng mày.
Quả nhiên.
Là Viên Vi.
Nữ sinh ngày nay đúng là đều chủ động theo đuổi.
Giống như Vu Hoàn ép buộc Vương Ngôn, Viên Vi lúc này thấy người trong lòng cấp ba của mình đứng dưới ánh đèn đường thì không chút nghĩ ngợi đã chủ động đi đến nói chuyện.
Hứa Nguyên Sinh không nói lời nào.
Vẻ mặt cậu ấy lạnh nhạt, giống như không nhìn thấy cô ta vậy.
Sắc mặt Viên Vi hơi cứng lại, nhưng cô ta vẫn cười nói: “Cậu đến đây làm gì vậy?”
Hứa Nguyên Sinh nhìn về phía hai nữ sinh đang ồn ào phía trước rồi lại nhìn Tiêu Lâm.
Cậu ấy cười một tiếng: “Đến tìm người.”
Viên Vi cắn môi dưới, trong mắt có chút thất vọng, lại có chút ghen tị.
Cô ta không cam tâm, còn định nói thêm gì đó thì Hứa Nguyên Sinh đã quay người, chuẩn bị lên xe rời đi.
Vương Ngôn thấy vậy thì vội vàng kéo cậu ấy lại: “Bạn học! Lần trước tôi còn chưa bồi thường cho cậu, cậu cho tôi xin số tài khoản đi, bây giờ tôi sẽ chuyển khoản cho cậu!”
Hứa Nguyên Sinh bị ngăn cản, cậu ấy chỉ cười lắc đầu.
Nụ cười có chút cô đơn.
Có lẽ từ trước đến nay đều vậy, dường như cậu ấy luôn đến chậm hơn Tiêu Lâm một bước.
Giống như việc cậu ấy đã đến chậm hơn mười năm vậy.
“Em đã bồi thường cho cậu ấy rồi!”
Tôi nói to, đồng thời Vu Hoàn cũng nhanh chóng tiến lên túm lấy Vương Ngôn.
Vương Ngôn không kịp chuẩn bị, tay bị cô ấy nắm lấy.
Tôi đi đến kéo Hứa Nguyên Sinh, nói với Viên Vi: “Cậu ấy tới tìm tôi, cậu có chuyện gì không?”
Viên Vi nhìn chúng tôi cười lạnh: “Một người đến tìm cậu, hai người cũng đến tìm cậu, Lý Gia Gia, cậu đúng là lăng nhăng!”
“Không giống nhau nha.”
Tôi nói: “Tiêu Lâm là anh tôi, Hứa Nguyên Sinh là bạn trai tôi đang theo đuổi.”
“Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến cậu?”
Mặt Viên Vi hết xanh lại trắng.