Anh Hướng Về Tổ Quốc, Em Hướng Về Phía Anh - Chương 11
27.
Ông bố hoang này có lẽ đang ở trường nên khá ồn.
Giọng cậu ấy vô cùng bình tĩnh: “Tôi nghe nói cậu về huấn luyện quân sự tiếp rồi?”
Tôi không bình tĩnh được như vậy, rên rỉ: “Đại ca! Anh làm giấy khám bệnh gì cho em thế? Em thiếu chút nữa bị đuổi học đấy anh trai!”
Không ngờ đối phương nghe vậy lại vui vẻ.
“Vậy làm sao bây giờ? Tôi đến đón cậu nhé?”
Cậu ấy nói: “Hoặc cậu có thể trân quý thành quả lao động của tôi, cắn răng nắm chặt kết quả thi đại học vất vả lắm tôi mới giúp cậu thi đậu được?”
Tôi: “Cái gì mà thành quả lao động của cậu? Rõ ràng là của tôi!”
“Không thể nói như vậy được.” Cậu ấy sâu xa nói: “Lý Gia Gia, có thể giúp cậu thi được từng này điểm đại học là chiến tích lớn lao nhất cuộc đời tôi.”
“Sau khi tôi qua đời tôi còn muốn khắc chuyện này lên bia mộ nữa đấy.”
Thấy chúng tôi chuẩn bị chiến nhau qua điện thoại, ánh mắt Vu Hoàn lấp lánh: “Gia Gia, đó có phải bạn trai cậu không?”
Tôi suýt nữa bị sặc chếch lần thứ hai.
Đứa nhỏ Vu Hoàn này chính là như vậy, khi còn nhỏ bị bố mẹ là giáo viên quản quá chặt nên lớn lên rất thích đọc truyện ngôn tình.
Ánh mắt cô ấy nhìn người khác đều mang theo filter hồng lấp lánh, thấy ai cũng ghép đôi ghép cặp.
Thấy bong bóng màu hồng trong mắt Vu Hoàn sắp bay ra ngoài, tôi nhỏ giọng cảnh cáo cô ấy: “Não tàn yêu đương không chỉ không có tiền bảo hiểm y tế mà còn phải từ bỏ cả một vườn hoa nữa, cậu tự tính toán cho kỹ đi.”
Vu Hoàn không quan tâm nhiều đến chuyện này.
Cô ấy còn muốn nói gì đó để trêu chọc tôi thì bị tiếng còi dọa.
“Tối nay có buổi huấn luyện ngoài trời! Thiếu chút nữa mình quên mất.”
Cô ấy nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo đi giày: “Gia Gia, đừng quên mang nước ấm theo nha.”
Trường học có tiền, bao hết cả ngọn núi.
Nhưng buổi tối không an toàn, nói là huấn luyện ngoài trời nhưng thực ra cũng chỉ là chạy tập thể vài vòng rồi hô khẩu hiệu, sau đó bắt đầu hoạt động giải trí, mọi người có tài lẻ gì thì tham gia thi đấu tranh tài.
Các huấn luyện viên mang một nồi sắt lớn ra đốt một đống lửa trại.
Tối nay ai có tài lẻ thì thể hiện tài lẻ, người nào thích ai thì cũng nắm chắc cơ hội mà tỏ tình.
Tôi và Vu Hoàn không muốn cái gì cũng không biết cái gì, hai chúng tôi chỉ có thể ngồi một góc lén ăn hạt điều.
Thấy Viên Vi bước lên, Vu Hoàn rất không hài lòng hừ một tiếng.
Nhưng Viên Vi người ta đúng là có chút vốn liếng.
Cho dù mặc quần áo quân sự nhảy quốc tiêu cũng có thể quyến rũ như vậy, khiến nam sinh ở đây phát điên điên cuồng vỗ tay.
Cô ta nhìn về phía chúng tôi, vừa kiêu ngạo vừa khiêu khích.
Vu Hoàn có hơi không vui, cô ấy nói nhỏ bên tai tôi: “Cậu cũng ra thể hiện chút đi Gia Gia, cậu cũng nhảy một điệu đi!”
“Mình không biết!”
Tôi hạ tay xuống: “Hay là cậu hát một bài đi?”
Vẻ mặt Vu Hoàn đau khổ: “Từ nhỏ ngay cả kênh âm nhạc bố mẹ mình cũng không cho xem, mình lấy đâu ra kĩ năng này?”
“Dù gì người ta cũng là đội trưởng đội văn nghệ trường cấp 3 của chúng ta.” Tôi an ủi cô ấy: “Tập luyện lâu năm xuất chiêu nên mới múa đẹp như thế này, người như chúng mình cùng lắm lên đánh một bài thái cực quyền thôi.”
Hai chúng tôi xua tan ý nghĩ lên biểu hiện tài năng, đắc ý ngồi ăn hạt điều với nhau.
Bầu không khí đột nhiên càng trở nên sôi động hơn.
Có một nam sinh đi vào giữa, quỳ một chân xuống trước mặt Viên Vi.
Trong tay cậu ta cầm một bó hoa bằng giấy tỏ tình với cô ta.
Sắc mặt Viên Vi lập tức thay đổi.
Có câu huấn luyện quân sự về sẽ có cặp đôi, trong tình huống này mọi người đều kích động la hét.
Tiếng hoan hô như làn sóng vang vọng khắp khu huấn luyện.
Các huấn luyện viên ngồi ở một bên, cũng không có ý ngăn cản.
Dù sao cũng đều đã trưởng thành, bọn họ chỉ huấn luyện, không thể can thiệp chuyện này.
Tôi vô thức nhìn sang bên kia, mượn ánh sáng từ ngọn lửa nhìn Tiêu Lâm đang khoanh chân ngồi trên mặt đất. Anh cũng đang nhìn cảnh tỏ tình với mọi người.
Có thể do vừa rồi chặt gỗ để đốt lửa nên anh chỉ mặc một chiếc áo cộc tay, bên dưới là quần dã chiến và ủng da.
Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt anh, khiến cảm giác sắc bén giảm bớt không ít, đôi mắt sâu thẳm và chiếc mũi cao ráo được chiếu rõ, vừa đẹp trai vừa phóng khoáng.
Vương Ngôn vô cùng hào hứng, Tiêu Lâm lại không có chút hứng thú nào.
Bản năng chiến đấu khiến anh lập tức cảm nhận được có người đang dõi theo mình, Tiêu Lâm quay người nhìn về phía tôi.
Tôi nhanh chóng chuyển ánh mắt sang chỗ khác, làm như không có chuyện gì, vẻ mặt cũng không có gì khác lạ.
Điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng.
Là tin nhắn Tiêu Lâm gửi: [?]
Tôi mím môi, không trả lời.
Lại một tin nhắn khác: [Đói sao?]
Tôi còn chưa trả lời thì đúng lúc này tình hình đột nhiên thay đổi.
Người xung quanh ồn ào hô “ở bên nhau, ở bên nhau” mặc cho Viên Vi không muốn, cô ta kiên nhẫn nói rõ ràng nhưng giọng nói lại bị người khác át đi.
Nam sinh này cũng vô cùng kiên trì, quỳ ở đó không chịu đứng lên.
Cuối cùng Viên Vi nổi giận. Cô ta cầm lấy bó hoa xé nát rồi ném vào mặt đối phương: “Cậu là cái đồ nhà quê! Đừng làm tôi buồn nôn!”
Thấy nữ chính trong câu chuyện bùng nổ, mọi người đều yên lặng.
Mà điều khiến chúng tôi càng không ngờ đó là… nam chính cũng nổi bão rồi.
Sắc mặt nam sinh này thay đổi, cậu ta nổi giận đùng đùng đứng lên, bắt đầu xô đẩy Viên Vi!
“Tôi cho cậu mặt mũi mà cậu không cần!”
Vẻ mặt cậu ta vô cùng kì lạ, cảm xúc dao động rất lớn, hết đấm lại đá: “Nữ sinh các cô đúng là một lũ khốn!”
Hiện trường bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Vu Hoàn bị dọa sợ, cô ấy sợ bị người khác va chạm nên kéo tôi chạy.
Tôi trốn ở bên cạnh quay đầu lại nhìn, các huấn luyện viên đang xử lý tình hình.
Vương Ngôn đi lên chế ngự nam sinh tỏ tình thất bại rồi nổi điên này.
Đối với những chiến sĩ thật này mà nói, xử lý các tình hình như thế này đáng lẽ ra đơn giản như một bữa sáng.
…Cho đến khi Vương Ngôn đột nhiên vung tay ra.
Trên cánh tay anh ấy bị rạch một đường.
Đúng vậy, Vương Ngôn đã chủ quan.
Anh ấy ôm tay, kinh ngạc nhìn con dao gọt trái cây trong tay nam sinh kia.
Máu chảy ra từ vết thương, xuôi theo cánh tay chảy xuống.
Có lẽ lúc chiến đấu trong điều kiện gian khổ ở biên cảnh, mỗi một giọt máu và nước mắt đều là huân chương của người chiến sĩ.
Nhưng lúc này, tại đây, bị chính học sinh của mình tấn công, chuyện này thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Tinh thần và cảm xúc của nam sinh này đều vô cùng không ổn định, hai mắt cậu ta đỏ bừng, tay cầm dao vung lung tung, miệng cũng không ngừng nói những lời mê sảng và thô tục.
Tiêu Lâm thấy đổ máu, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Anh tiến lên phía trước, trực tiếp đấm thẳng vào bụng nam sinh kia, lập tức đánh ngã người này xuống đất.
Nam sinh kia bị đau, cậu ta còn muốn cầm dao gọt trái cây để phản kích thì lại bị anh tùy tiện bắt chéo hai tay sau lưng.
Sát khí của Tiêu Lâm vô cùng rõ ràng, anh lúc này vô cùng tức giận.
Tôi nhìn muốn ngây người, theo bản năng đưa tay muốn kéo Vu Hoàn ở bên cạnh.
Kết quả đưa tay ra không thấy người đâu.
Trời mới biết con nhóc Vu Hoàn này đã chạy đến bên cạnh Vương Ngôn từ lúc nào, cô ấy dùng khăn giấy lau máu trên cánh tay Vương Ngôn, gấp đến mức bật khóc.
Vương Ngôn an ủi cô ấy mấy câu, kết quả máu lại chảy nhiều hơn.
Vu Hoàn sợ hãi òa khóc.
Tôi: “???”
28.
Giấy phép xin nghỉ tập luyện của tôi ghi là tôi bị bệnh tâm thần.
Nhưng rất hiển nhiên, đây chỉ là cái cớ tôi lấy ra để trốn huấn luyện quân sự.
Mọi người biết cũng chỉ cười một tiếng.
Cho đến khi thật sự có học sinh bị bệnh tâm thần… xuất hiện trong đội ngũ huấn luyện, lại đột nhiên phát bệnh mà hành hung người khác.
Nhờ phúc của cậu ta.
Trường học lập tức hủy huấn luyện quân sự.
Vị đại ca bị bệnh tâm thần này vô cùng phù hợp với từng câu từng chữ trên giấy báo bệnh của tôi.
…Có tình trạng uất ức, nôn nóng, cũng có khuynh hướng bạo lực, tự kỷ và lưỡng cực.
Vương Ngôn bị thương là minh chứng cho bản chất của cậu ta.
Trường quân đội trực tiếp tham gia điều tra.
Sau đó phát hiện anh giai hành hung này từ cấp hai, cấp ba đã có tiền lệ, tỏ tình bị từ chối rồi đánh người ta là chuyện như cơm bữa.
Cậu ta còn cực đoan đến mức theo dõi bạn học nữ, tan học trốn ở góc khuất cầu thang rồi đột nhiên lao ra động tay động chân, cưỡng ép ôm lấy đối phương.
Tóm lại tôi nghe xong mà sợ đến run người.
Vu Hoàn cũng không khỏi sợ hãi: “…Người này bị làm sao vậy, không phải nên bắt người như thế này lại sao?”
Đương nhiên đây là suy nghĩ của tất cả chúng tôi.
…Nhưng chúng tôi lập tức biết vì sao con hàng này không bị bắt lại.
Mẹ cậu ta còn điên hơn cả cậu ta.
Chúng tôi không ở tận nơi mà nghe Vương Ngôn tường thuật lại.
Nghe nói người nhà nam sinh này vừa đến trường đã hùng hùng hổ hổ khiển trách người ta, há mồm là nói đằng gái quyến rũ trước, con trai nhà bà ta là độc đinh đời thứ ba, vô cùng quý giá, làm người khác bị thương thì sao chứ?
Không chỉ vậy bà ta còn nói huấn luyện viên tại ngũ thì nên vì nhân dân phục vũ!
Nên phục vụ con trai bà ta, giúp con trai bà ta theo đuổi cô gái kia mới đúng!
Vu Hoàn tổng kết: “Cho nên cả nhà người này đều có vấn đề về não.”
Có lẽ đã bị dọa sợ nên Viên Vi luôn luôn kiêu ngạo cũng bắt đầu chủ động đi xin người khác cùng đi với mình, đi học hay đến nhà ăn gì đó đều nhờ người đi cùng.
Chỉ là mọi người vẫn còn sợ hãi, lại không thích công chúa vừa mách lẻo vừa hay đi đâm chọc này nên ai nấy đều đứng xa nhìn lại.
Huấn luyện quân sự bị hủy, chúng tôi trở lại trường.
Viên Vi cũng không ở chung ký túc xá với chúng tôi.
Nhưng cô ta ở rất gần tôi và Vu Hoàn.