Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ - Chương 6
Cái hệ thống rác rưởi này bị lừa dùng hết điểm kinh nghiệm tích lũy từ các thế giới trước để đổi lấy một bộ rạp chiếu phim Dolby.
Bây giờ chương trình chưa kịp nâng cấp do thiếu kinh nghiệm, chạy chậm như đang ở thời đại 2G.
Ngoài Từ Tri Miểu, Từ Sâm cũng thường ngồi bên giường tôi ngẩn người khi về nhà.
Bố mẹ Từ thỉnh thoảng đến thăm, các bác sĩ đến chẩn đoán cũng thay mấy lượt rồi, nhưng không ai có thể tìm ra nguyên nhân bệnh.
Các chỉ số sinh tồn vẫn ổn định, nhưng không hiểu sao tôi không thể tỉnh lại.
Một bác sĩ nói tôi có thể sẽ trở thành người thực vật, khiến Từ Tri Miểu tức giận khóc lóc mắng ông ta là “kẻ lừa đảo.”
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, trên gương mặt Từ Sâm hiện rõ sự mệt mỏi.
Mỗi sáng, Từ Tri Miểu đều hôn lên má tôi đang hôn mê.
“Mẹ công chúa ơi, khi nào mẹ mới tỉnh dậy?”
Bác sĩ ngoài đời không thể tìm ra nguyên nhân tôi hôn mê, nên cô bé tìm trong sách cổ tích.
Mong rằng tôi sẽ tỉnh dậy như nàng công chúa ngủ trong rừng.
Thấy tôi chưa tỉnh, cô bé cũng không nản lòng, tự kéo ghế nhỏ vào bếp làm bữa sáng.
Bình thường, Miểu Miểu rất lanh lợi, quan sát các động tác của tôi, nên đã có thể tự làm những việc đơn giản như chiên trứng hay nướng bánh mì.
Từ Sâm và Miểu Miểu cùng làm ba phần ăn, cô bé đặt phần của tôi lên đầu giường: “Mẹ ơi, không ăn là nguội mất đấy nhé.”
Miểu Miểu ăn trong uể oải, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt sáng rực lên nhìn chằm chằm Từ Sâm.
“Miểu Miểu, sao vậy?” Từ Sâm cũng không có tinh thần lắm, khoảng thời gian này anh đã từ chối hầu hết công việc, cả ngày ở nhà cùng Miểu Miểu trông tôi.
“Bố, bố lại đây.”
Theo lời cô bé, Từ Sâm quỳ xuống trước giường tôi.
“Bố, bố hôn mẹ đi.”
Mặt Từ Sâm đỏ bừng.
Từ Tri Miểu nói bằng giọng điệu chắc nịch: “Mẹ là công chúa, nhưng Miểu Miểu không phải hoàng tử. Công chúa ngủ phải được hoàng tử hôn mới tỉnh.”
“Bố, bố thử đi mà.”
“Chẳng lẽ bố không muốn mẹ tỉnh lại sao?”
Trong phòng điều khiển, tôi túm lấy cổ áo của hệ thống: “Chương trình mà không tải xong, tao gỡ mày ra ngay bây giờ!”
Hệ thống giơ một cái vuốt mèo chỉ vào thanh tiến độ: “Ký chủ! Ký chủ! Xong rồi!”
Vừa mở mắt ra, tôi đã đối diện với gương mặt phóng đại của Từ Sâm.
Tôi: ?
Từ Sâm: !
Từ Tri Miểu bịt miệng vui sướng reo lên: “Công chúa tỉnh rồi!”
Từ Sâm giật mình đứng thẳng dậy, cơ thể cứng đờ, nhanh chóng rời khỏi tầm nhìn của tôi, suýt nữa đập đầu vào cửa khi ra ngoài.
Còn Từ Tri Miểu thì nhào vào lòng tôi: “Mẹ ơi!!!”
16
Sau khi tôi tỉnh lại và nghỉ ngơi tập luyện vài ngày, cơ thể gần như đã hồi phục hoàn toàn.
Khi mẹ của Từ Sâm đến thăm, bà trông tiều tụy hẳn đi.
Họ đã kiểm tra camera và phát hiện ra người đẩy Miểu Miểu xuống hồ bơi là Từ Tinh Nhã.
Trước đây, họ thường nhắm mắt làm ngơ trước những hành vi của Từ Tinh Nhã, nhưng lần này, suýt chút nữa đã gây ra án mạng.
Từ Sâm kéo Từ Tinh Nhã đi gặp bác sĩ tâm lý, và cô ta được chẩn đoán mắc chứng rối loạn cảm xúc.
Hiện tại, cô ta bị giam giữ tại khu điều trị nội trú để tiếp nhận điều trị.
Rõ ràng, lần này Từ Sâm thực sự rất tức giận.
Sau khi hoàn toàn khỏe lại, tôi dự định đi tìm Từ Sâm để nói chuyện chính.
Nhưng Từ Sâm dường như đang tránh mặt tôi, luôn bận rộn với công việc.
Trong những ngày bị mắc kẹt trong không gian, tôi và hệ thống cùng nhau xem lại mọi chuyện, và kết luận rằng Từ Tri Miểu quá ngoan ngoãn.
Ngoan đến mức khiến người khác đau lòng.
Ở độ tuổi của Miểu Miểu, đáng lẽ phải là thời điểm con trẻ nghịch ngợm, hiếu động nhất, nhưng con bé lại ngoan đến mức đáng sợ.
Nhưng đối với một đứa trẻ ở tuổi Miểu Miểu, việc quá ngoan ngoãn không hẳn là một lời khen ngợi.
Mấy ngày liền, tôi không gặp được lúc Từ Sâm rảnh rỗi, thế nên tôi quyết định tìm anh khi anh đang làm việc tại nhà.
Công việc thì làm mãi không hết, nhưng có việc quan trọng cần làm.
Tôi kéo ghế ngồi đối diện với Từ Sâm, không biết có phải tôi nhìn nhầm hay không.
Anh ta cho tôi một cảm giác như cậu thiếu niên mới biết yêu.
Tôi nghiêm mặt nói vào trọng tâm: “Tôi nghĩ rằng cảm xúc của Miểu Miểu đang bị kìm nén.”
Ví dụ, khi bị đối xử không công bằng, Miểu Miểu không phản kháng, và khi bị Từ Tinh Nhã lớn tiếng mắng, con bé chỉ dám khóc thút thít.
Miểu Miểu ngoan ngoãn với tôi đến mức có thể dùng từ “lấy lòng” để miêu tả.
Tôi hiểu suy nghĩ của Miểu Miểu, con bé khao khát được mẹ ở bên, nhưng vì thiếu vắng tình thương này quá lâu, con bé rất sợ bị mất đi.
Vì vậy, trước mặt tôi, con bé cố gắng hết sức để trở thành đứa trẻ ngoan, dường như chỉ cần ngoan thì mẹ sẽ không rời xa.
Bỏ qua cảm xúc của mình để phục vụ người khác, dù là trẻ con hay người lớn, điều này đều không đúng.
Huống chi Miểu Miểu vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành về mặt tâm lý, con bé kìm nén cảm xúc của mình dựa trên cách nhìn của người khác, và sớm muộn gì cũng sẽ trở nên méo mó như trong nguyên tác.
“Miểu Miểu đã bị kìm nén cảm xúc quá lâu vì thường xuyên bị bỏ quên.”
“Dù chỉ là một đứa trẻ, con bé vẫn có cảm xúc phong phú. Miểu Miểu có thể vui vẻ, tức giận, và cảm thấy bất lực.”
“Mỗi loại cảm xúc đều rất quan trọng đối với sự phát triển của con bé. Vui vẻ không có nghĩa là kiêu căng, tức giận không có nghĩa là mất kiểm soát, bất lực cũng không có nghĩa là con bé yếu đuối. Mỗi trải nghiệm cảm xúc đều mang đến cho con bé những cảm nhận khác nhau.”
“Nhưng trong ngôi nhà này, không ai lắng nghe tiếng nói của con bé, cảm xúc của con bé không được phản hồi, dần dần sẽ khiến con bé gặp khó khăn trong việc thể hiện cảm xúc, thậm chí cảm thấy không an toàn khi bộc lộ cảm xúc trước người khác.”
Từ Sâm chưa bao giờ nghĩ về những điều này, cho đến khi tôi chỉ ra, anh mới cảm thấy hối hận và chìm vào suy nghĩ.
Tôi nói thẳng vào trọng tâm: “Anh là bố của Miểu Miểu, và anh có một vị trí quan trọng trong lòng con bé. Hãy lắng nghe tiếng nói của con bé nhiều hơn. Có lẽ anh không nhận ra, nhưng sự thờ ơ của anh đối với con bé là một hình thức không tôn trọng. Không có cảm xúc nào là sai, chỉ có cảm xúc không được tôn trọng.”
Từ Sâm rít thuốc, châm hết điếu này đến điếu khác.
Anh đứng dậy, đi tới quầy rượu và chọn một chai tequila, có lẽ đây là cách một ông trùm bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Khi đang rửa ly, anh nhìn tôi: “Uống rượu không?”
Tôi gật đầu.
Từ Sâm uống liên tiếp ba ly rồi mới dừng lại, sau đó xoay màn hình máy tính về phía tôi.
Hóa ra anh vừa rồi không phải đang làm việc, mà đang lập kế hoạch cho gia đình.
“Trước đây em đưa cho tôi một bảng kế hoạch gia đình, tôi đã hoàn thiện thêm, em xem thử còn gì cần bổ sung không.” Từ Sâm xoay màn hình máy tính về phía tôi.
Ánh mắt tôi dán vào giao diện, trên đầu chợt xuất hiện một dấu: ?
Đây gọi là hoàn thiện à?
Từ Sâm mặt nghiêm túc: “Lấy cuối tuần làm mốc chính, hướng dẫn Miểu Miểu thông qua các hoạt động gia đình và sở thích ngoại khóa để phát triển toàn diện về thể chất và tinh thần. Dựa trên tình trạng sức khỏe và tiến độ học tập hiện tại của Miểu Miểu, điều chỉnh các dự án hoạt động và sở thích, tối ưu hóa hoạt động…”
Tôi: “…”
Thì ra tôi đã hiểu lầm Từ Sâm.
Ban đầu, tôi nghĩ Từ Sâm chỉ nhận nuôi Miểu Miểu vì trách nhiệm, chứ không thực sự có tình cảm bố con.
Giờ đây, nhìn vào bảng kế hoạch chi chít các hạng mục, tôi chỉ cảm thấy tình cha như núi.
Gia đình nào lại dùng OKR để nuôi con chứ.
Thậm chí còn có mục đánh giá hiệu suất, một trong những mục tiêu là rèn luyện cho Miểu Miểu chạy 800 mét trong vòng ba phút rưỡi.
Chuyện Miểu Miểu với đôi chân ngắn hiện tại có thể đạt được mục tiêu hay không còn chưa biết.
Trước khi hoàn thành được nhiệm vụ khủng khiếp này, tôi sợ rằng sẽ bị đá khỏi thế giới này vì giá trị “hắc hóa” của Miểu Miểu đột ngột tăng vọt.
Tôi vô cảm đóng màn hình laptop lại.
Từ Sâm đang hào hứng nói chuyện: “?”
Tôi trong trạng thái như mộng du cụng ly với anh ta, sau đó dứt khoát phủ quyết kế hoạch của anh ta.
Từ Sâm: “???”
Tôi thở dài: “Sáng mai chín giờ rưỡi, tập trung ở phòng khách, chúng ta sẽ đi cắm trại ở trên núi.”
“Đi ngủ sớm đi, mai gặp.”
Khi đi đến cửa, tôi đột nhiên quay lại, dặn dò Từ Sâm – người luôn mặc vest cao cấp: “À, mai đừng mặc vest. Mặc đồ thể thao, hiểu không?”
17
Ngày hôm sau, chưa đến 9:30, Từ Tri Miểu đã ăn sáng xong và ngồi ngoan ngoãn trong phòng khách đợi tôi.
Từ Sâm ngồi bên cạnh cô bé, cùng xem “Đội chó cứu hộ”.
Hai bố con thật thân thiết, cảnh tượng này thật đẹp.
Từ Sâm mặc một bộ đồ thể thao, tôi suýt không nhận ra.
Áo khoác gió màu đen quả là vũ khí làm đẹp tốt nhất cho đàn ông. Từ Sâm trông trẻ ra, giống như một sinh viên đại học trong sáng, còn đi học.
Thực sự nhìn rất tươi mới.
Chỉ là đôi mắt đào hoa đẹp đẽ của anh, phía dưới lại có quầng thâm mờ mờ, trông như chưa ngủ đủ giấc.
[Chủ nhân, tôi nghi ngờ Từ Sâm đã suy nghĩ cả đêm về lý do tại sao cô lại từ chối kế hoạch của anh ấy.]
Bởi vì tôi không thích nhốt cuộc sống vào những quy tắc cứng nhắc.
Chúng ta không có kế hoạch chặt chẽ, như thế mới có thể tìm thấy sự thay đổi ở khắp mọi nơi.
Chúng ta ngắm nhìn pháo hoa, dẫm lên cỏ, nhìn ra biển.
Mặt trời tỏa sáng khắp bầu trời, rồi chứng kiến hoàng hôn bất tận.
Chúng ta nhìn cách hoa bồ công anh bay đến tự do, nhìn bóng tối đón chào bình minh.
Từ Tri Miểu lăn lộn trên đống cỏ khô, mắt Từ Sâm cũng rực sáng.
Anh nói: “Tôi thừa nhận, kế hoạch của em thực sự tốt hơn của tôi.”
Từ Tri Miểu trong quá trình này, dần dần mở lòng.
Cô bé xúc động khi nhìn thấy sóc nhảy nhót trong rừng, khi bị bạn nhỏ xa lạ ném bùn sẽ đuổi theo để “dạy dỗ” lại, khi ăn bánh mì nhân sữa đặc yêu thích sẽ cười hạnh phúc.
Nhờ có cuộc sống phong phú và những phản hồi tình cảm tích cực, Từ Tri Miểu bắt đầu có bạn mới và tìm được sở thích của mình.
Mọi thứ đều đang tiến triển tốt.
Cho đến khi Từ Tri Miểu giới thiệu bạn mới của mình với tôi, khóe miệng tôi giật nhẹ.
Từ Tri Miểu đẩy cậu bé đứng bên cạnh mình, cậu bé nghe lời răm rắp, rõ ràng là dáng vẻ của một “tiểu đệ”.
Chỉ có điều không hay duy nhất là cậu bé đó tên là Bùi Minh, chính là nam chính trong câu chuyện.
Theo cốt truyện, Từ Tri Miểu đáng lẽ phải đợi đến khi vào tiểu học mới gặp Bùi Minh.
Nhưng ai ngờ, từ lần đi dã ngoại trước tình cờ gặp gia đình Bùi Minh.