Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ - Chương 5
Từ Tinh Nhã nói đúng một điều, là tôi rất nghèo.
Tôi vừa nhận một công việc lương cao, nhưng chưa đến ngày nhận lương.
Tôi nghiêng người, dùng d//ao thái đ//âm thẳng vào chiếc túi Hermes của cô ta, biểu diễn thế nào là “tấn công hiệu quả”.
Mắt Từ Tinh Nhã đỏ ngầu, lao tới định đánh tôi, Từ Sâm đứng chắn trước mặt tôi, xắn tay áo lên.
Anh giơ tay: “Từ Tinh Nhã, em muốn bị anh đánh thật sao?!”
Từ Tinh Nhã hét lên một tiếng rồi chạy lại chỗ ông bà Từ, bắt đầu ăn vạ.
“Bố! Mẹ! Con không muốn thấy người đàn bà này nữa, đuổi cô ta ra khỏi nhà chúng ta đi!”
“Cô ta dám cắt rách túi của con! Đó là loại da quý hiếm đó! Người đàn bà quê mùa này có biết da quý hiếm là gì không!”
Mẹ Từ đặt hạt dưa xuống, bước tới chỗ tôi.
Tôi ngoan ngoãn dùng d//ao gọt cho bà một quả táo: “Mẹ à, chúng con đang đùa nhau thôi mà.”
Mẹ Từ mỉm cười. Bà nắm tay tôi, tôi cảm thấy cổ tay mình nặng trĩu.
Chiếc vòng ngọc bích trong suốt, mịn màng, với sắc xanh đều, nhìn là biết có giá trị rất lớn.
Tôi hơi muốn từ chối, nhưng mẹ Từ kiên quyết ép tôi nhận lấy.
“Cảm ơn mẹ.” Tôi chỉ có thể chân thành nói lời cảm ơn.
Chiếc vòng ngọc này chính là giọt nước tràn ly.
“Mẹ!” Từ Tinh Nhã bật khóc, đôi mắt đỏ hoe, “Sao mẹ có thể đưa chiếc vòng này cho cô ta chứ! Con mới là con gái của mẹ mà!”
Hóa ra chiếc vòng ngọc này là món đồ vô cùng quý hiếm, mẹ Từ đã mua nó từ một cuộc đấu giá nhiều năm trước.
Từ Tinh Nhã luôn muốn có nó, nhưng mẹ Từ chưa bao giờ đồng ý.
Giờ bà lại đưa cho một người ngoài!
Mẹ Từ lạnh lùng nói: “Con cũng biết chúng ta là người một nhà à?! Từ khi anh trai con mất, mẹ vốn mong con trưởng thành hơn, nhưng con càng ngày càng quá đáng. Ở ngoài gây ra đủ chuyện rắc rối cho Tiểu Sâm giải quyết, về nhà thì bắt nạt Miểu Miểu, dựa vào nhà họ Từ mà làm càn, con nghĩ mẹ không biết sao?”
“Tinh Nhã, đây là chị dâu và cháu gái của con!”
“Mau về phòng mà suy nghĩ lại đi, chưa nghĩ thông thì đừng ra gặp mẹ.”
Rượu vang nhỏ giọt từ váy cô ta xuống sàn nhà, trông thật thảm hại.
Cô ta mấp máy môi, nhưng cuối cùng không nói gì, lặng lẽ bỏ đi.
Từ Sâm cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên bên má sưng đỏ của tôi.
“Xin lỗi.” Ánh mắt của Từ Sâm lộ rõ sự đau lòng.
Hai vệt m//áu hiện rõ trên gò má trắng trẻo của tôi do móng tay giả của Từ Tinh Nha cào rách.
Miểu Miểu hiểu chuyện, lấy hộp y tế ra để băng bó cho tôi.
Từ Sâm cầm lấy lọ oxy già: “Để bố bôi thuốc cho mẹ.”
Miểu Miểu rất muốn tự tay làm, nhưng có vẻ như không biết cách xử lý vết thương, nên ngoan ngoãn đứng bên quan sát Từ Sâm thật kỹ lưỡng.
Từ Sâm thao tác rất nhẹ nhàng, đầu tăm bông chấm vào oxy già khiến vết thương hơi nhói lên.
“Có đau không?”
Tôi lắc đầu.
Anh đưa tay xoa nhẹ đầu tôi: “Xin lỗi, anh không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy.”
Tôi khẽ bật cười: “Đâu phải anh làm, anh đã xin lỗi đến hai lần rồi.”
Từ Sâm kiên quyết: “Để em bị thương là lỗi của anh, xin lỗi.”
Khoảng cách khi bôi thuốc gần đến mức tôi có thể đếm từng sợi lông mi dài của anh.
“Anh quan tâm như thế này, dễ làm em hiểu lầm là anh thích em đấy.” Tôi hạ giọng, trêu chọc bên tai anh.
Từ Sâm cụp mắt không nói gì, hàng mi như cánh bướm khẽ rung lên.
Tôi hào hứng: “Không lẽ là thật?”
Từ Sâm liếc tôi một cái, tăm bông trong tay nhấn hơi mạnh hơn một chút.
Tôi kêu lên: “Đau!”
Bố mẹ Từ ngồi cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này, vừa ăn hạt dưa vừa thích thú theo dõi.
Cuối cùng, mẹ Từ và bố Từ lần lượt kéo tôi và Từ Sâm vào phòng riêng.
Mẹ Từ khoác tay tôi, chân thành nói: “Tiểu Sâm bận công việc quá, trong lòng có nhiều suy nghĩ nhưng lại ít nói. Còn Miểu Miểu thì…”
Mẹ Từ như nghĩ đến điều gì đó, ghé sát vào tôi.
Bà hạ giọng, ném một quả bom: “Tư Nhiên, con biết không, thật ra Miểu Miểu là con của anh trai Tiểu Sâm đấy.”
Tôi hơi khựng lại. Mặc dù tôi có hệ thống nên đã biết chuyện này, nhưng nguyên chủ của tôi thì không biết.
Vì vậy, tôi giả vờ ngạc nhiên đứng sững.
“Từ Sâm không nói cho con à, thằng bé thật là…” Bà Từ nhìn tôi thở dài, rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện về Miểu Miểu.
“Dù Miểu Miểu không phải con ruột của Tiểu Sâm, nhưng từ nhỏ đến giờ chỉ có một mình Tiểu Sâm chăm sóc, tính cách con bé cũng bắt đầu giống nó. Lúc nhỏ Miểu Miểu không nói chuyện với ai, làm mẹ sợ chet khiếp.”
“Nhìn con chăm sóc Miểu Miểu tốt như vậy, mẹ thật lòng biết ơn con.”
Tôi hơi do dự: “Mẹ không để bụng chuyện con vừa làm với cô Từ…”
Mẹ Từ thản nhiên phẩy tay, thở dài.
“Con bé Tinh Nhã bị chiều hư rồi, cả nhà đều bó tay. Sau này về nhà cũ, cứ đánh nhiều vào. Nếu không với tính cách đó, ai biết sau này nó sẽ ra sao.”
“Mẹ nghe Tiểu Sâm nói nhà con xa lắm, nếu sau này nó bắt nạt con, con cứ về nhà cũ mà ở.”
“Mẹ kể cho con nghe chuyện này, thực ra là sợ con sẽ suy nghĩ nhiều. Giờ con đã biết rồi, nếu con và Tiểu Sâm sau này định có con riêng, thì trong lòng con cũng có sự chuẩn bị.” Bà mỉm cười vui vẻ.
Bà thực sự rất chân thành chúc phúc cho tôi và Từ Sâm.
13
Hệ thống không biết vì lý do gì đột nhiên nổi chuông báo động trong đầu tôi.
Tiếng còi inh ỏi khiến đầu óc tôi ù ù.
[Mày bị lỗi à?]
Hệ thống hét lên: [Không phải!! Có tình huống khẩn cấp, phát hiện chỉ số sinh tồn của đối tượng Từ Tri Miểu đang suy giảm cực nhanh!!!]
Tôi lập tức chạy ra ngoài.
Mẹ Từ gọi tên tôi từ phía sau, nhưng tôi không còn thời gian để giải thích.
Từ Tri Miểu đã không còn trong phòng khách.
Vừa chạy xuống cầu thang, tôi vừa cố gắng giữ bình tĩnh: [Miểu Miểu đâu rồi?]
Trang hệ thống bị đơ đúng lúc quan trọng.
[Lâu rồi không bảo dưỡng, nên bị lỗi chút.]
Tôi không nhịn được mà buông lời chửi thề: [Kinh nghiệm trước giờ mày tích lũy đi đâu hết rồi? Đủ để mày nâng cấp lên phiên bản tối thượng vô địch, làm nhiệm vụ trôi chảy thế này nên mày đắc ý quá phải không??!]
Hệ thống run rẩy sửa chữa: [Ở bể bơi! Ở bể bơi!!]
Tôi không quen với bố cục của ngôi nhà cũ nhà họ Từ, hệ thống lại đúng lúc trục trặc.
Tôi vội túm lấy quản gia hỏi vị trí của bể bơi.
Theo hướng ông ấy chỉ, tôi nhanh chóng chạy tới sân, từ xa nhìn bề mặt bể bơi yên ả không gợn sóng.
Tôi nghiến răng: [Miểu Miểu tốt nhất là ở dưới đó, nếu không trở về tao sẽ gỡ mày ra.]
Thấy chỉ số sinh tồn của Miểu Miểu suy giảm nhanh chóng, tôi không kịp cởi đồ, nhảy thẳng xuống bể.
Một mảng màu vàng nhạt thu hút sự chú ý của tôi.
Là chiếc váy Miểu Miểu mặc hôm nay.
Tôi nhanh chóng bơi tới, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của con bé, đẩy con bé lên mặt nước.
Khi lên bờ, tôi nhanh chóng thực hiện các biện pháp sơ cứu để đẩy nước ra và làm hô hấp nhân tạo.
Thấy sinh mệnh của Miểu Miểu dần ổn định lại, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc tôi đứng dậy chuẩn bị gọi người, không ngờ lại trượt ngã do nước, đầu đập vào gạch và rơi lại xuống bể bơi.
Thật là kịch tính.
Trước khi mất đi ý thức, tôi hình như thấy khuôn mặt Từ Sâm, với vẻ hoảng loạn chưa từng thấy.
14
Theo lý thuyết, sau khi chet, tôi sẽ rời khỏi thế giới này.
Nhưng Từ Sâm rất giỏi, vào thời khắc quan trọng lại cứu tôi trở về.
Tôi cùng hệ thống ngồi trong phòng điều khiển, hệ thống biến thành hình dạng một con mèo nhỏ, đưa cho tôi một hộp bắp rang: “Ăn không?”
Tôi lấy một nắm bỏng ngô, ăn ngon lành.
Trên màn hình lớn trước mặt, hình ảnh rõ nét về thế giới nhiệm vụ đang diễn ra.
Tôi thản nhiên nói: “Vậy là tất cả kinh nghiệm kiếm được trước đây đều bị mày đổi lấy bộ rạp chiếu phim Dolby này?!”
Hệ thống vẫy đuôi, giả vờ không nghe thấy.
Tôi túm lấy cổ nó: “Mày còn tưởng mày là mèo thật sao?!”
Hệ thống gào lên, chỉ vào màn hình: “Chủ nhân mau nhìn! Từ Sâm hôn cô kìa!”
Tay tôi trượt một cái, để hệ thống chạy thoát.
Trên màn hình, sắc mặt của Từ Sâm vô cùng nghiêm trọng.
Anh kéo tôi ra khỏi bể bơi, nhanh chóng thực hiện luân phiên hô hấp nhân tạo và ép tim.
Trong lúc ngừng lại, anh gào lên bảo quản gia nhanh chóng lấy máy khử rung tim (AED).
Từ Sâm quỳ một chân dưới đất, cởi áo tôi ra và đặt miếng dán lên người tôi, tay anh run rẩy không ngừng, lặp đi lặp lại gọi tên tôi.
Hệ thống vẫy đuôi, đứng trên cao chế nhạo: “Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô.”
Nó cười gian: “Chủ nhân à, cô sắp yêu rồi.”
Tôi lạnh lùng quay lại liếc nó một cái, hệ thống lập tức im bặt.
15
Vừa tỉnh dậy, Từ Tri Miểu đã khóc đòi gặp tôi, không ai có thể ngăn cản được.
Khi thấy tôi nằm trên giường, mê man không tỉnh, cô bé khóc nức nở, không ai dỗ được.
Đôi mắt long lanh đã sưng lên như hai quả óc chó, cô bé dang tay ôm lấy tôi, nhưng lại sợ làm đau tôi, nên hành động vô cùng cẩn thận.
Khóc mệt, cô bé gối đầu lên gối của tôi ngủ cùng, miệng thì thầm: “Mẹ đừng đi, mẹ đừng biến thành bọt biển.”
“Miểu Miểu nhớ mẹ lắm.”
…
“Mẹ, mẹ nói dối.”
“Mẹ và Miểu Miểu đã đóng dấu rồi, mẹ nói sẽ không rời xa con.”
…
“Mẹ, bố nói đầu mẹ đập vào đá, ngủ rồi có còn đau không?”
“Nếu ngủ rồi không đau nữa, thì mẹ hãy ngủ thêm một chút, chờ hết đau rồi mới mở mắt ra nhìn con nhé.”
…
“Miểu Miểu ôm mẹ.”
…
“Ôm thêm chút nữa.”
“Ôm một cái, sẽ không đau nữa đâu.”
Tim tôi như thắt lại, đầu mũi cay cay.
Sau khi thoát ra khỏi cơ thể, để quay lại cần phải có thời gian để hệ thống tải chương trình.