Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ - Chương 3
6.
Tôi lấy chiếc máy tính bảng ra, mở mục ẩm thực và để Miểu Miểu tha hồ chọn món.
Từ Tri Miểu là một cô bé mê ăn uống, hễ thấy món gì ngon là đôi mắt sáng rực lên.
Trong bếp, tôi nhanh chóng và khéo léo chuẩn bị nguyên liệu.
Chẳng mấy chốc, bàn ăn đã có đủ bốn món mặn một món canh, và từ trong lò nướng cũng tỏa ra mùi thơm ngậy của bơ sữa.
Từ Tri Miểu ngồi trên ghế, hít sâu một hơi, đôi mắt lấp lánh: “Dì ơi, thơm quá à!”
Tôi vốn là người thích nấu ăn, lại thêm hệ thống hỗ trợ, kỹ năng nấu nướng của tôi sánh ngang với các đầu bếp Michelin.
Từ Tri Miểu bóc hai tép tỏi, sau đó nhanh nhẹn chạy đến ôm lấy chân tôi: “Dì ơi, con ăn trước một miếng được không ạ?”
Con bé đưa ngón tay nhỏ xíu ra, hỏi ý tôi một cách đáng yêu
Tôi ngồi xuống trêu: “Con hôn dì một cái, dì sẽ cho con ăn!”
Ngoài dự đoán của tôi, Từ Tri Miểu không hề ngần ngại.
Con bé ôm mặt tôi và hôn “chụt chụt” ba, bốn cái, sau đó ngượng ngùng nhìn tôi: “Dì ơi, con hôn bốn cái rồi, ăn bốn cái nhé? Được không ạ?”
Tôi bị bé nhỏ dễ thương làm cho tan chảy, liền bảo con bé lên lầu gọi Từ Sâm xuống ăn cơm: “Nhưng dì chỉ nướng có bốn cái bánh nhỏ thôi, dì có thể nhường phần của mình cho con, nhưng con hãy lên hỏi bố xem bố có đồng ý chia phần cho con không nhé?”
Từ Tri Miểu quay người chạy lên lầu, trong dáng vẻ nhỏ nhắn của con bé có chút háo hức.
Hệ thống trong đầu tôi cũng reo lên vui mừng: [Chủ nhân, cô thật là tuyệt vời!! Tỷ lệ biến chất của Từ Tri Miểu đang giảm mạnh từng chút một!]
7
Trên bàn ăn bày đầy các món ăn thơm ngon hấp dẫn.
Từ Sâm ngồi xuống, gắp một miếng thịt kho tàu mềm mịn, béo ngậy, ánh mắt bừng sáng.
Từ Tri Miểu cúi đầu ăn cơm, trong lúc dừng lại còn khen ngợi: “Món dì nấu là ngon nhất trong tất cả những món con từng ăn!”
Đến khi ăn tráng miệng, Từ Tri Miểu nhìn bốn chiếc bánh mì nhỏ ngọt ngào trên bàn, có chút do dự.
Con bé nhìn về phía Từ Sâm: “Bố, chắc bố không thích ăn bánh mì nhỏ đâu nhỉ?”
Từ Tri Miểu căng thẳng như thể nếu Từ Sâm nói anh muốn ăn, con bé sẽ khóc ngay lập tức.
Từ Sâm: “…”
“Con ăn đi, bố không ăn.”
Từ Tri Miểu thở phào một hơi dài, sau đó khuôn mặt tươi sáng trở lại.
Cô bé lấy hai chiếc bánh mì đặt trước mặt mình, hai chiếc còn lại đẩy về phía tôi.
“Dì ơi, chúng ta cùng ăn.”
Từ Sâm: “???”
Đây là lý do không chia phần cho anh ấy sao?!
Tôi không nhịn được cười, xoa nhẹ đầu Từ Tri Miểu: “Nói là phải giữ lời, nếu bố không ăn thì tất cả là của con nhé.”
Hệ thống trong đầu tôi điên cuồng gào lên: [Dễ thương quá! Dễ thương quá! Giờ phút này, tôi ước gì có thể chạm vào cô bé đáng yêu này! Đây không phải là phản diện ác độc, mà là một thiên thần nhỏ!]
Tôi hoàn toàn đồng ý, cô bé nhỏ nhắn trước mặt, ánh mắt trong veo, ngoan ngoãn hiểu chuyện, thật khó để liên tưởng đến một kẻ phản diện độc ác như trong cốt truyện.
8
Từ Tri Miểu đang học tại một trường mẫu giáo quý tộc tư nhân, các bạn cùng lớp hầu hết đều là con nhà giàu.
Những trường như thế này, ngoài việc cung cấp giáo dục mầm non, còn có ý nghĩa sâu xa hơn — trao đổi tài nguyên và mở rộng mối quan hệ.
Trước đây, Từ Tri Miểu bị cô lập trong lớp, một phần vì tính cách khép kín, phần khác là vì không ai biết về gia đình của con bé.
Thông thường, người giúp việc trong nhà là người tham dự các buổi họp phụ huynh của Từ Tri Miểu, và Từ Sâm chưa bao giờ tham gia bất kỳ hoạt động phụ huynh nào của trường.
Chính vì vậy, mẹ của Trần Tử Hằng mới không để ý đến hậu quả của việc đắc tội, nên đã ngó lơ hành vi tồi tệ của con trai mình, ngay cả khi đã có chứng cứ rõ ràng, cô ta vẫn kiêu ngạo tự tin.
Chỉ là cô ta không ngờ rằng một cô bé có vẻ ngoài bình thường này lại mặc một chiếc váy có giá lên đến hàng trăm ngàn.
Sự việc ngày hôm qua đã khiến thái độ của giáo viên chủ nhiệm và gia đình Trần Tử Hằng thay đổi hoàn toàn.
Với những hành động mà họ thể hiện ngày hôm qua, tôi không nghĩ đây là vì sự tỉnh ngộ.
Khuôn mặt của Từ Sâm, người thường xuyên xuất hiện trên các tờ báo tài chính, mới thực sự là nguyên nhân khiến họ thay đổi thái độ.
Sáng nay, tôi nhận được một tin nhắn chuyển khoản với số tiền hai trăm ngàn, ghi chú rõ ràng rằng đây là khoản bồi thường cho quần áo và chi phí y tế của Miểu Miểu.
Mẹ của Trần Tử Hằng thậm chí còn gửi cho tôi một bức thư xin lỗi chân thành.
Tôi lịch sự đáp lại vài câu, thản nhiên chấp nhận lời “xin lỗi” này.
Đồng thời, giáo viên chủ nhiệm cũng rất sốt sắng.
Cô ấy gửi cho tôi một đoạn video ghi lại cảnh Trần Tử Hằng công khai xin lỗi Từ Tri Miểu trong lớp hôm nay.
“Cô Từ, không biết cô có hài lòng với kết quả xử lý sự việc này không?”
“Về chuyện này, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của Từ Tri Miểu, tôi cảm thấy vô cùng áy náy…”
Tôi lướt qua bài văn xin lỗi dài dòng của cô giáo, quá dài, không xem.
9
Khi đến đón Miểu Miểu tan học, tôi thấy so với các bạn học đi theo nhóm nhỏ, Từ Tri Miểu vẫn lẻ loi bước đi trong đám đông.
Chỉ là hôm nay cô bé ra nhanh hơn hôm qua nhiều, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn hơi ửng hồng, như thể đã chạy suốt đường ra vậy.
Cô bé đứng giữa đám đông, ngó nghiêng xung quanh, rồi có chút thất vọng cúi đầu xuống.
“Miểu Miểu!”
Tôi lớn tiếng gọi tên cô bé giữa đám đông.
Từ Tri Miểu lập tức quay lại, khi nhìn thấy tôi, cô bé giơ tay cao lên rồi chạy nhanh về phía tôi.
Đôi mắt cô bé sáng lên đầy bất ngờ: “Dì ơi!”
Tôi mở rộng vòng tay, ôm chặt cô bé.
Trên đường về nhà, cô bé kể cho tôi nghe về một ngày ở trường:
Học được phép tính cộng trừ trong phạm vi số trăm; bánh mì nhỏ còn lại hôm qua đã được chia cho những chú chó hoang; nhiều bạn trong lớp mà cô bé chưa quen biết hôm nay đã chủ động đến bắt chuyện với cô…
“Và cả Trần Tử Hằng hôm nay đã xin lỗi con, nhưng con không tha thứ cho cậu ấy.”
“Ừm? Tại sao vậy?”
“Giáo viên nói nếu con chấp nhận lời xin lỗi thì sẽ bắt tay và làm bạn với cậu ấy. Nhưng con không thích cậu ấy, cũng không muốn làm bạn…”
Cô bé không ngờ mình lại lỡ nói ra suy nghĩ thật, có vẻ cảm thấy suy nghĩ của mình không tốt nên giọng nói dần yếu đi.
Nhưng tôi ủng hộ: “Miểu Miểu làm đúng rồi, không phải lỗi lầm nào cũng đáng được tha thứ.”
“Thật vậy ạ?”
“Đúng thế, nên khi chúng ta biết việc mình làm có thể gây hại cho người khác, thì đừng nên làm điều đó.”
Từ Tri Miểu nghiêm túc gật đầu.
Sau đó, tôi lấy ra từ túi một chiếc thẻ ngân hàng và một xấp tiền mặt đưa cho cô bé.
Những năm qua, hầu như mọi nhu cầu của Từ Tri Miểu đều được Từ Sâm nhờ người sắp xếp.
Dù người lớn có thể đưa ra những lựa chọn tốt hơn, nhưng điều này lại khiến Từ Tri Miểu mất đi quyền tự lựa chọn và lập kế hoạch cho bản thân.
Cho trẻ con tiền tiêu vặt là rất cần thiết, giúp chúng hình thành ý thức về quyền sở hữu tài sản.
Tiền cũng là một phần của tình yêu, là một phần tạo nên sự tự tin.
“Miểu Miểu, đây là khoản bồi thường mà bố mẹ Trần Tử Hằng gửi cho con, tổng cộng là hai trăm ngàn. Dì đưa cho con, một phần đã được đổi thành tiền mặt để tiện sử dụng, một phần còn lại trong thẻ ngân hàng này, về nhà dì sẽ dạy con cách sử dụng, mật khẩu là ngày sinh của con. Con có việc gì cần dùng tiền thì có thể rút từ đây.”
Hai trăm ngàn đối với một cô bé sáu tuổi là quá nhiều, nhưng bố cô là một tỷ phú.
So với việc tiết kiệm, Từ Tri Miểu cần phải học cách tiêu tiền.
Ở những gia đình giàu có, việc tiêu tiền cũng là một nghệ thuật.
Tôi đưa ra một xấp tiền mặt, với các mệnh giá từ một đến một trăm đồng.
Đối với Từ Tri Miểu, người chỉ mới học phép cộng trừ trong phạm vi số trăm, những con số hàng vạn này quả thực là thiên văn học.
Cô bé mở to miệng nhỏ, cái đầu lông xù hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.
Hai trăm ngàn, Miểu Miểu đếm bằng ngón tay suốt cả quãng đường.
10.
Từ Tri Miểu bắt đầu ngày càng dính lấy tôi.
Cụ thể là khi tôi vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, liền thấy dưới đất có một cục chăn đang từ từ ngọ nguậy.
Làm tôi sợ đến suýt ngã.
Miểu Miểu thò đầu nhỏ ra khỏi chăn, đôi mắt chớp chớp nhìn tôi với vẻ đáng thương: “Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có sấm sét.”
“Miểu Miểu sợ lắm, con có thể ngủ cùng dì không?”
Tôi chưa kịp phản ứng, vừa mở miệng nói “Được thôi,” thì Miểu Miểu đã ôm chăn lăn lên giường của tôi rồi.
Trẻ con luôn thích đặt chăn xuống đất để chơi, nhưng ngủ như vậy thì không vệ sinh chút nào.
Tôi lấy thêm một cái chăn khác và cùng Miểu Miểu thay bộ ga giường mới.
Miểu Miểu chui vào chăn, cuộn mình thật chặt, nhìn tôi với ánh mắt lo lắng như sợ tôi đổi ý không cho ngủ cùng nữa.
Tôi ôm bé vào lòng, vỗ lưng và nhẹ nhàng dỗ bé ngủ.
“Miểu Miểu là bé cưng dễ thương nhất trên thế giới.”
Tai Miểu Miểu hơi vểnh lên: “Con dễ thương đến thế thật ạ?”
“Đúng vậy.”
“Vậy dì có thể khen con thêm một lần nữa không?”
“Miểu Miểu là bé cưng dễ thương nhất trên thế giới.”
“Con muốn nghe nữa!”
“Miểu Miểu là bé cưng dễ thương nhất trên thế giới.”
“Thêm nữa!”
“Miểu Miểu là… bé cưng~”
…
Nói mãi, đột nhiên Miểu Miểu bắt đầu thút thít khóc.
Bé ôm chặt lấy tay tôi.
Miểu Miểu nói: “Vòng tay của dì ấm áp quá.”
“Con muốn mỗi ngày đều được ngủ cùng dì.”
“Có lẽ vòng tay của mẹ cũng ấm áp như thế này.”
“Mẹ sẽ nhẹ nhàng khen ngợi con bằng giọng điệu ấm áp. Khi dì ôm chặt con, Miểu Miểu không còn sợ ác mộng nữa.”
Lòng tôi thắt lại khi nghe cô bé hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ không rõ: “Dì Quý, con muốn gọi dì là mẹ được không ạ?”
Cô bé nắm chặt lấy áo ngủ của tôi, thể hiện sự lo lắng, như thể nếu tôi từ chối, cô bé sẽ lại trở thành con mèo nhỏ lạc lõng ngày xưa.
Tôi hôn lên má cô bé, nhìn vào đôi mắt bất an kia rồi kiên định hứa: “Được làm mẹ của Miểu Miểu là một niềm hạnh phúc lớn lao của dì.”
Miểu Miểu mở to mắt, tràn đầy sự ngạc nhiên không tin nổi.
Một lúc sau, cô bé mới hoàn hồn.