Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ - Chương 2
Tôi mỉm cười: “Đây là chiếc váy mà chồng tôi đã đặt riêng cho Miểu Miểu tại buổi triển lãm cao cấp của nhà C nhân dịp sinh nhật con bé, chỉ có một chiếc duy nhất. Các tài liệu liên quan và chứng từ chi phí, tôi sẽ gửi cho cô thông qua luật sư sau. Mong cô bồi thường đúng giá để tránh những tranh chấp không cần thiết sau này.”
Mẹ của Trần Tử Hằng cắn chặt răng, khuôn mặt cứng ngắc, như thể vừa bị tôi tát một cái không khí.
4.
Từ Sâm là tổng giám đốc của một công ty niêm yết, nắm trong tay hơn nửa cổ phần của nhà họ Từ, trẻ tuổi tài năng.
Mặc dù đã có con gái, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh trở thành “miếng mồi ngon” trong các cuộc hôn nhân gia đình danh giá.
Đối với Từ Sâm, huyết mạch của anh trai anh quan trọng hơn nhu cầu tình cảm cá nhân của bản thân.
Anh từng thử hẹn hò với những tiểu thư danh giá tương xứng, nhưng không có ai thực sự tận tâm chăm sóc được một đứa trẻ.
Cuối cùng, Từ Sâm quyết định chọn một cuộc hôn nhân hợp đồng.
Đúng lúc đó, anh nhận được sơ yếu lý lịch của Quý Tư Nhiên.
Ngày hôm đó, sau khi phỏng vấn xong vị trí ứng tuyển, Quý Tư Nhiên chuẩn bị rời khỏi tòa nhà văn phòng thì gặp CEO của công ty này hỏi cô: “Em có đồng ý kết hôn hợp đồng với tôi không?”
Quý Tư Nhiên sinh ra ở nông thôn, nhờ vào sự nỗ lực cô đã vượt qua kỳ thi đại học khốc liệt và vào được C9, cuối cùng còn thuận lợi bảo vệ đồ án nghiên cứu của mình
Quý Tư Nhiên nhìn những lời mời từ các công ty lớn, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở bản hợp đồng của Từ Sâm.
Cô và Từ Sâm kết hôn hợp đồng, chăm sóc cho Từ Tri Miểu.
Mỗi tháng ba mươi vạn.
Ban đầu, Quý Tư Nhiên chỉ vì mức lương cao mà đồng ý, nhưng thời gian trôi qua, cô bắt đầu nảy sinh những suy nghĩ khác.
Ở bên ngoài, cô là bà Từ danh giá, nhưng chỉ có cô mới biết, ánh mắt của Từ Sâm chưa từng dừng lại trên người cô, anh chỉ quan tâm đến cô con gái mà vợ trước để lại.
Quý Tư Nhiên không chỉ muốn tiền, mà còn muốn trái tim của Từ Sâm.
Sự lạnh nhạt của Từ Sâm khiến cô trút giận lên Từ Tri Miểu.
Sự méo mó trong tính cách của Quý Tư Nhiên dần trút lên Từ Tri Miểu, cô cảm thấy việc Từ Sâm không yêu mình là do đứa trẻ này cản trở.
Vì thế, cô không ngừng thao túng tâm lý, ngầm bạo hành cô bé.
Việc Từ Tri Miểu đi vào con đường tăm tối có một phần trách nhiệm không thể tách rời của nguyên chủ.
Một người phụ nữ được giáo dục tốt nhưng lại cố tình dạy dỗ con trẻ một cách sai lệch.
Nguyên chủ không có đạo đức nghề nghiệp, nhưng tôi có.
Khi tiền đã nhận, khách hàng là thượng đế.
Về nhà, trước tiên tôi để bác sĩ gia đình đưa Từ Tri Miểu đi xử lý vết thương.
Trong phòng ngủ, chỉ còn lại tôi và Từ Sâm.
Anh hơi mệt mỏi xoa nhẹ thái dương, dường như không ngờ rằng Từ Tri Miểu lại gặp phải chuyện này ở trường.
[Hệ thống, liệu Từ Sâm có nghĩ rằng tôi không chăm sóc tốt Từ Tri Miểu và đuổi tôi ra khỏi nhà không? Nếu thật thì nhiệm vụ thất bại rồi!]
Chuyện đó không được phép xảy ra.
Trước khi Từ Sâm kịp nói gì, tôi đã nhận lỗi trước: “Xin lỗi, trong tháng qua là do tôi thất trách. Ban đầu tôi nghĩ rằng trẻ con nên có không gian phát triển riêng, nên đã quá lơ là việc chăm sóc con bé, dẫn đến việc con bé bị tổn thương nghiêm trọng ở trường.”
“Nếu anh muốn truy cứu, có thể trừ lương tháng này của tôi.”
Tôi chân thành nhận lỗi.
Trừ tiền thì được, nhưng đuổi thì không.
Từ Sâm ngạc nhiên nhìn tôi, anh không có ý định đổ hết lỗi cho tôi, nhưng cũng không ngờ tôi lại đề cập đến mối quan hệ tiền bạc lạnh lùng trong tình huống này.
Dù sao, từ trước đến nay tôi luôn tự coi mình là bà Từ, không bao giờ nhắc đến cuộc hôn nhân hợp đồng này.
Sau một lúc lâu, anh mới dời ánh mắt dò xét khỏi tôi: “Không sao. Đây không hoàn toàn là lỗi của em, tôi cũng có trách nhiệm khi không để ý đến Miểu Miểu.”
“Đúng vậy.”
Từ Sâm bị tôi làm cho nghẹn lời, quay sang nhìn tôi lần nữa.
Tôi mỉm cười: “Dù chúng ta chỉ là mối quan hệ hôn nhân hợp đồng và tôi chịu trách nhiệm chăm sóc sự phát triển của Miểu Miểu, nhưng một đứa trẻ chỉ có mẹ thì chưa đủ. Anh là bố, cũng cần tham gia vào.”
[Hệ thống, nhiệm vụ của chúng ta là ngăn Từ Tri Miểu hắc hóa. Nếu Từ Sâm tham gia vào, liệu nhiệm vụ có bị bất tiện không?]
Hệ thống nghĩ theo cách cứng nhắc, chỉ muốn truyền dạy cho Từ Tri Miểu những giá trị đúng đắn về thiện và ác, chỉ cần cô bé không hắc hóa là được.
Nhưng tôi không giống như một cỗ máy lạnh lùng, tôi cũng coi trọng cảm xúc.
Giáo dục không phải là việc nhồi nhét.
Tôi nhìn Từ Sâm: “Bản chất của giáo dục là: một cái cây lay động một cái cây khác, một đám mây đẩy một đám mây khác, một linh hồn đánh thức một linh hồn khác. Là cha mẹ, sự giáo dục không lời của chúng ta có ảnh hưởng rất lớn đến con cái. Anh là bố của Miểu Miểu, tôi không muốn anh vắng mặt.”
Từ Sâm dập điếu thuốc trong tay: “Tôi cần làm gì?”
Tôi đưa cho anh bảng lịch trình gia đình đã chuẩn bị sẵn: “Tối nay nhớ xuống ăn tối, nếu có gì cần kiêng kị, anh cứ nói với tôi.”
Tôi vừa nói xong định ra ngoài tìm Từ Tri Miểu thì nghe giọng Từ Sâm vang lên từ phía sau: “Quý Tư Nhiên, cảm ơn em đã làm nhiều điều vì Miểu Miểu.”
Tôi quay đầu mỉm cười rạng rỡ: “Không có gì, những việc này tính là dịch vụ bổ sung, phải trả thêm phí đấy.”
Từ Sâm sững người, nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.
Tôi nhướn mày ngạc nhiên: “Sao, không được à?”
“Thêm tiền thì được…”
“Vậy thì tốt.” Tôi nhận được câu trả lời hài lòng, đứng dậy rời khỏi phòng.
Từ Sâm: “…”
5.
“Cô chủ cứ trốn trong phòng khóc mãi, tôi dỗ thế nào cũng không nín.” Tôi vừa bước xuống cầu thang, liền thấy người giúp việc lúng túng cầu cứu tôi.
Trong lòng tôi chùng xuống, vội vàng bước nhanh về phía phòng của Miểu Miểu.
Một người giúp việc khác đang cầm trên tay một chiếc váy ngủ, khuôn mặt đầy bất lực khi nhìn cô bé đang khóc nức nở trốn trong góc tường.
Cô bé quấn khăn tắm quanh người, nhất quyết không chịu thay quần áo.
Tôi bước đến, nhận lấy chiếc váy ngủ và ra hiệu cho mọi người rời khỏi phòng.
“Miểu Miểu, có chuyện gì vậy?”
Ai ngờ tôi vừa cầm chiếc váy đến gần, con bé lại khóc to hơn.
Thế nên tôi đặt chiếc váy sang một bên, ngồi xuống cạnh bé.
Tôi từ từ xoa dịu cảm xúc của bé, cô bé nhỏ nhắn khóc nức nở đến đứt ruột đứt gan.
Cô bé nghẹn ngào: “Dì ơi…”
“Dì bế con đi.” Cô bé đưa đôi tay nhỏ bám chặt lấy tay áo tôi, tìm kiếm sự an toàn.
“Con… con sẽ không mặc… không mặc váy nữa.”
“Con nghĩ là vì mặc váy nên con mới bị bắt nạt sao?”
“Không phải thế sao?” Đôi mắt của Từ Tri Miểu đỏ hoe, trông rất đáng thương.
Trong thế giới của con bé, vừa sinh ra đã không có mẹ, bố thì lại bận rộn suốt ngày.
Những điều đó khiến con bé có quá nhiều cảm xúc bị bỏ quên và không được phản hồi, dần dần trở nên lặng lẽ, thu mình.
Thậm chí khi bị bạn bè bắt nạt, con bé cũng không thể hiện sự tức giận như bình thường.
Khi một người không thể cảm nhận hay biểu lộ sự giận dữ, họ sẽ bị đè nén và rơi vào sự tự ti, cảm giác xấu hổ về bản thân.
Sự giận dữ có ý nghĩa quan trọng trong cuộc sống, nó thể hiện ranh giới và sự kiên định của chúng ta.
Từ Tri Miểu không biết cách giận dữ, vì vậy con bé dễ bị đối xử bất công.
Lâu dần, tâm hồn của con bé sẽ bị vặn vẹo và trở nên u ám.
“Không phải vậy đâu. Có người muốn bắt nạt con, dù con mặc váy hay quần, họ vẫn sẽ làm vậy thôi. Nếu con không phản kháng, thì con đang dung túng cho sự xấu xa của họ. Miểu Miểu không làm sai điều gì cả, con không cần phải tự trách mình. Người làm điều xấu mới là người cần phải bị trừng phạt.”
“Con còn nhỏ, nếu sức của con không đủ để tự bảo vệ mình, thì bố con và… dì, đều sẵn sàng trở thành nguồn động viên cho con vượt qua mọi khó khăn.”
Từ Tri Miểu nhìn tôi, đôi mắt hiện lên một sự rung động mơ hồ.
Con bé không phải là đứa trẻ xấu tính bẩm sinh, tính cách méo mó của con bé chủ yếu là do môi trường méo mó mà câu chuyện tạo ra.
Trong thế giới của Từ Tri Miểu, con bé sinh ra đã không có mẹ, bố thì bận rộn, thường ngày chỉ có người giúp việc chăm sóc.
Nhưng đối với một đứa trẻ, ngoài sự bảo vệ và chăm sóc cần thiết, con bé còn cần được giáo dục.
Miểu Miểu đã vô số lần mơ tưởng về việc nếu mình có mẹ, thì cuộc sống sẽ hạnh phúc biết bao.
Con bé ngày ngày ghen tị với các bạn cùng lớp, những người sau khi tan học có thể chạy ào vào vòng tay của mẹ.
Từ Tri Miểu nghĩ, nếu con bé cũng có mẹ, nó chắc chắn sẽ là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất, chạy đến vòng tay mẹ đầu tiên trong tất cả các bạn.
Miểu Miểu khẽ rung đôi hàng mi, giống như một chú bướm đang vỗ cánh.
“Dì ơi, dì ôm con thêm chút nữa được không?”
Tôi ôm con bé vào lòng, dùng vòng tay mình để truyền cho con bé sức mạnh và tình yêu.
Ôm ấp cũng là một sự khẳng định của tình yêu.
Và Miểu Miểu đã thiếu quá nhiều điều đó.
“Vậy nên, giờ chúng ta hãy quên những chuyện buồn đi, đừng để sai lầm của người khác làm lãng phí cảm xúc của mình. Chúng ta thay đồ ngủ rồi ra ngoài nấu bữa tối nhé?”
“Dì sẽ làm món ngon cho con!”
Sự chú ý của trẻ con luôn dễ dàng bị chuyển hướng.
Tinh thần Từ Tri Miểu phấn chấn lên, tự mình đi thay quần áo.