Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ - Chương 1
1.
Tôi xuyên thành mẹ kế của nữ phụ độc ác trong một quyển sách.
Từ nhỏ, Từ Tri Miểu, nhân vật phản diện số một trong sách, đã có một tuổi thơ u ám. Sau khi cô sinh ra không lâu, cha mẹ cô đã gặp nạn trong một vụ tai nạn xe hơi.
Chú của cô, Từ Sâm, một đại gia thương nghiệp, che giấu sự thật và nuôi nấng cô như con ruột.
Cô và nam chính vốn là thanh mai trúc mã, cô luôn thầm yêu nam chính. Nhưng thật không may, nam chính lại yêu nữ chính, người bất ngờ bước vào cuộc đời của cô.
Nữ chính chẳng cần làm gì, đã có vô số người dành cho cô ấy tình yêu chân thành nhất, chỉ vì cô ấy là nữ chính.
Từ Tri Miểu ngày càng ghen tị với nữ chính, thậm chí còn bày mưu hãm hại cô ấy, phá hoại tình yêu giữa nam và nữ chính, cuối cùng dẫn đến sự sụp đổ của cốt truyện.
Nhiệm vụ của tôi là quay lại thời thơ ấu của Từ Tri Miểu và ngăn cô ấy hắc hóa.
Tôi dựa vào ký ức của cơ thể này, lái xe đến cổng trường của Từ Tri Miểu để đón cô bé tan học.
Loa phát thanh vang lên tiếng chuông tan học, ngôi trường yên tĩnh bắt đầu náo nhiệt, các học sinh mầm non tụm ba tụm năm ùa ra theo dòng người.
Khi tôi đã chuẩn bị tinh thần để đối phó với Từ Tri Miểu, hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở.
[Nhân vật mục tiêu đã xuất hiện.]
Tôi đưa ánh nhìn ra xa rồi đến gần, sau đó cúi đầu xuống. Đôi mắt đen láy của cô bé đối diện với tôi, rồi nhanh chóng e dè cúi xuống. Đôi môi đỏ, răng trắng, khuôn mặt hồng hào như búp bê ngọc ngà.
Cô bé dễ thương quá!!!
Tôi muốn ôm chặt cô bé vào lòng mà vỗ về. Tôi vừa vươn tay ra, Từ Tri Miểu đã khẽ run, lùi nửa bước tránh khỏi tay tôi.
Tôi cười ngượng, mở cửa xe: “Miểu Miểu, chúng ta về nhà thôi.”
Không sao, sau này còn nhiều thời gian, hehe.
Từ Tri Miểu cúi đầu, chui vào xe. Chiếc váy bay lên, để lộ những vết c//ắt do d//ao gây ra, trên đùi đầy những vết bầm tím chằng chịt.
Tôi lập tức thay đổi sắc mặt.
[Hệ thống, chuyện này là sao?]
[Không rõ, Từ Tri Miểu chỉ là nhân vật phụ, trong sách không miêu tả nhiều về chi tiết thời thơ ấu của cô ấy, không ngờ lại đến mức này.]
Tôi ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe. Cô bé im lặng cúi đầu, cơ thể khẽ run rẩy, nếu không chú ý thì khó mà nhận ra.
Tim tôi thắt lại, giọng nói dịu dàng: “Hôm nay đi học có vui không?”
Cô bé không trả lời. Tôi nhẹ nhàng vén chiếc váy bị rách của cô bé lên, để lộ những vết bầm tím chằng chịt trên chân. Đường cắt trên chiếc váy rất gọn, giống như có người cố ý cắt.
“Có ai bắt nạt Miểu Miểu sao?”
Tôi hít sâu một hơi: “Con có thể nói cho dì biết được không?”
Từ Tri Miểu lúc này mới ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt cô bé có chút bối rối. Trong ấn tượng của cô bé, có lẽ tôi giống như bà hoàng hậu độc ác trong truyện Bạch Tuyết.
Suốt một tháng qua ở nhà họ Từ, tôi luôn thờ ơ với cô bé. Đây là lần đầu tiên tôi thể hiện sự quan tâm đến cô bé.
Khi tôi nghĩ rằng cô bé sẽ không nói gì, tôi bỗng nghe thấy cô bé nhẹ giọng nói một cái tên.
“Trần Tử Hằng?” Tôi lặp lại và lấy điện thoại ra chụp những vết thương trên chân cô bé.
Rồi cô bé cúi đầu sâu hơn: “Dì hỏi làm gì?”
2.
Theo hướng mà cô bé chỉ, tôi bước tới chỗ một cậu bé đang đùa giỡn với các bạn khác. Tôi túm lấy tai cậu bé kia và kéo thẳng về phía văn phòng giáo viên.
Không lâu sau, mẹ của Trần Tử Hằng đẩy cửa bước vào. Cậu bé nhìn thấy mẹ mình như thấy cứu tinh.
Ngay khi tôi bừa buông tay, cậu ta liền khóc lóc đ//iên cuồng và lao vào lòng mẹ tố cáo. Nghe nói con mình bắt nạt bạn, cô ta hét lên ra vẻ không tin nổi.
“Cô nhóc kia tôi thấy nó vẫn bình thường mà. Trẻ con chơi đùa với nhau là chuyện thường, nhưng còn chuyện cô túm tai con tôi thì phải giải thích rõ ràng!”
Cô ta liếc nhìn Trần Tử Hằng, cậu bé liền nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm: “Thưa cô, con không bắt nạt ai hết, là Từ Tri Miểu bịa chuyện!”
Giáo viên chủ nhiệm bối rối nhìn tôi: “Trẻ con chơi đùa với nhau là rất bình thường. Tôi đã dạy lớp này rất lâu rồi, từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. Nhưng đúng là bạn Từ Tri Miểu ít khi tham gia các hoạt động tập thể của lớp, hôm nay cũng có giờ thể dục, có thể bạn ấy tự ngã trong lúc hoạt động tự do.”
Mẹ của Trần Tử Hằng vì muốn bảo vệ con nên tỏ ra hung hăng.
Cô giáo chủ nhiệm một phần muốn dĩ hòa vi quý, một phần vì chức danh và đánh giá dạy học của mình nên không muốn lớp có chuyện nghiêm trọng. Nhưng tôi không thể chấp nhận cách giải quyết như vậy.
Tôi nắm chặt tay Từ Tri Miểu, kiên định nói: “Tôi tin Miểu Miểu không nói dối.”
Bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay tôi khẽ run.
Hệ thống trong đầu tôi kêu lên: [Ký chủ, ký chủ! Chỉ số hắc hóa của Từ Tri Miểu đã giảm xuống!]
Tôi ngạc nhiên trong giây lát, cúi đầu chỉ thấy mái tóc mềm mượt của cô bé. Chỉ một niềm tin kiên định thôi đã đủ để phá vỡ lớp vỏ bọc trong lòng cô bé.
“Mọi người xem đi, con nhóc này có chút nào trông giống bị thương không?” Mẹ Trần Tử Hằng nói với giọng đầy khinh bỉ.
Tôi trượt qua những bức ảnh đã chụp sẵn, trong đó những vết bầm tím trên làn da trắng nõn trông vô cùng đáng sợ.
“Khi tôi đón Miểu Miểu tan học vào hôm nay, tôi thấy váy của con bé bị d//ao rọc giấy c//ắt r//ách nhiều chỗ, và bên dưới có nhiều vết bầm do bị cấu. Con gái tôi nói, chính con trai cô đã làm chuyện này trong giờ ra chơi…”
Tôi chưa kịp nói hết câu, người phụ nữ kia đã tức giận định vén váy Từ Tri Miểu lên: “Nếu cô nói như vậy, tôi phải xem vết thương ở đâu!”
Dù gì Từ Tri Miểu vẫn còn là một đứa trẻ, cô bé sợ đến bật khóc. Sắc mặt tôi lập tức trở nên lạnh lùng, nhanh chóng đứng chắn trước Từ Tri Miểu, đẩy cô bé ra sau.
Mẹ của Trần Tử Hằng lảo đảo, tức giận hét lên: “Không thể nào! Các người chắc chắn đang hãm hại con trai tôi. Nếu con nhóc này thực sự bị thương, thì cho tôi xem vết thương đi, ai biết được ảnh này có phải thật không.”
“Thưa cô, con không bắt nạt bạn ấy. Từ Tri Miểu hay nói dối nhất lớp.” Cậu bé kia vô cảm tố cáo với giáo viên chủ nhiệm.
Từ Tri Miểu, vốn im lặng, khóc và nói: “Trần Tử Hằng thật sự đã làm, con không nói dối.”
Trong bầu không khí căng thẳng đó, Tri Miểu sợ hãi định vén váy của mình lên để tự chứng minh. Tôi ôm lấy cô bé, kéo váy lại.
Tôi lạnh lùng nói: “Con gái tôi là nạn nhân, con bé không có nghĩa vụ phải vén váy trước mặt mọi người để chứng minh điều đó, hơn nữa tôi đã có bằng chứng về những vết thương trên cơ thể con bé.”
“Cô mới là người có điều khuất tất thì đúng hơn.” Mẹ Trần Tử Hằng bất ngờ thay đổi giọng điệu, ánh mắt lướt qua mặt tôi, nhớ đến những lời đồn giữa các phụ huynh, cô ta cười khẩy: “Trước đây, đi họp phụ huynh cho Từ Tri Miểu không phải là cô đâu.”
“Bồ nhí chen vào gia đình người khác, những gì cô nói có đáng tin không?”
Cô ta cười lạnh, dán nhãn một tin đồn vô căn cứ lên người tôi để khiến tôi thấp kém hơn một cách vô lý.
“Trước đây đi họp phụ huynh cho Miểu Miểu đều là các cô giúp việc trong nhà, cô không phân biệt trắng đen mà vu khống tôi, khiến tôi nghĩ rằng việc con trai cô gây ra những chuyện xấu này cũng không phải là vô lý đâu. Giờ gặp cô, tôi đã hiểu rõ nguyên nhân rồi.”
Mặt mẹ Trần Tử Hằng tái xanh vì tức giận.
“Chuyện cô có tin hay không, với tôi không quan trọng.”
“Chỉ cần cảnh sát tin là được.”
Vừa dứt lời, tiếng còi cảnh sát vang lên bên ngoài trường học. Người phụ nữ kia kinh ngạc thét lên: “Cô báo cảnh sát ư?!”
Tôi cúi xuống ôm Từ Tri Miểu vào lòng, cô bé nhìn tôi với đôi mắt sáng rực, khiến tôi cảm thấy vừa mềm lòng vừa kiên định: “An toàn tính mạng của con gái tôi đang bị đe dọa, báo cảnh sát chẳng phải là điều rất bình thường sao?”
Giáo viên chủ nhiệm cũng sững sờ, cô vừa định nói gì đó thì bị mẹ của Trần Tử Hằng ngắt lời: “Báo cảnh sát thì báo, vu khống người khác, xem cô làm sao thoát tội được!”
3.
“Đồng chí cảnh sát, anh đừng nghe lời nói một phía của cô ta, làm kẻ thứ ba thì chuyện gì cũng có thể nói ra!”
Nhìn đi, rõ ràng tôi đã giải thích rồi, nhưng cô ta vẫn cố gắng dùng cách này để làm tôi khó xử. Vì có những người, họ không muốn biết sự thật, chỉ muốn làm tổn thương người khác thôi.
Một người đàn ông mặc vest lịch sự bước vào phòng. Khuôn mặt anh ta rất đẹp, khắp người toát lên sự quý phái.
Anh ta lạnh lùng nhìn về phía phát ra âm thanh rồi bước đến bên cạnh tôi: “Đây là vợ tôi, Quý Tư Nhiên. Nếu cô còn tiếp tục vu khống vợ tôi, tôi không ngại thêm một vụ tranh chấp giữa chúng ta đâu.”
Mẹ của Trần Tử Hằng đột nhiên im lặng, kinh ngạc đánh giá Từ Sâm.
[Chủ nhân, đây là chồng của Quý Tư Nhiên, Từ Sâm.]
Hóa ra sau khi xe cảnh sát xuất hiện trước cổng trường, nhóm phụ huynh của lớp đã sôi nổi bàn luận và suy đoán.
Từ Sâm sau khi nắm được tình hình từ giáo viên chủ nhiệm đã hủy cuộc họp và lập tức cùng luật sư đến đồn cảnh sát.
“Em không sao chứ?” Từ Sâm nhìn tôi với ánh mắt có chút phức tạp.
“Không sao đâu, em có thể giải quyết mọi chuyện.”
Từ Sâm gật đầu, cúi xuống an ủi Từ Tri Miểu: “Xin lỗi con, Miểu Miểu. Bố không biết con đã bị bắt nạt.”
“Bố và…” Từ Sâm dừng lại, liếc nhìn tôi: “Bố và mẹ nhất định sẽ trừng phạt kẻ đã bắt nạt con, đúng không?”
Lúc này, luật sư mà Từ Sâm đưa đến đã phối hợp với cảnh sát nhanh chóng tìm ra camera giám sát và thu thập các bằng chứng liên quan.
Trong video, cậu bé kia đã dùng d//ao cắt giấy cố tình phá hỏng váy của Tri Miểu, khi thấy đối phương không phản kháng, lại đưa tay véo vào đùi dưới váy con bé.
Cậu bé kia vừa nói dối đã đỏ bừng mặt, khóc lóc thảm thiết để trốn tránh: “Con chỉ muốn chơi với cậu ấy thôi mà.”
Mẹ của Trần Tử Hằng cũng yếu thế hơn, nhưng vẫn cố cãi: “Trẻ con chơi đùa với nhau là chuyện bình thường.”
Viên cảnh sát ngồi đối diện rõ ràng cũng không hài lòng, anh ta gõ tay lên bàn: “Đây là hành vi quấy rối trẻ em.”
Hai người lập tức tái mét mặt.
Người phụ nữ trở nên mất bình tĩnh: “Trẻ con chơi đùa với nhau thì có gì đâu chứ?!”
“Nếu cô phát hiện con mình có mười mấy vết bầm trên người, cô cũng thấy không có gì sao?”
Người phụ nữ kia bị tôi làm cho cứng họng, giọng yếu dần.
Cô ta tức giận đánh nhẹ vào đầu cậu bé: “Còn không mau xin lỗi đi!”
Trần Tử Hằng mặt đỏ bừng, lí nhí như muỗi kêu: “Xin lỗi.”
Cuối cùng, vì Trần Tử Hằng mới sáu tuổi, cảnh sát và luật sư đề nghị chúng tôi hòa giải.
Mẹ của Trần Tử Hằng lại đắc ý: “Trẻ con phạm lỗi là chuyện bình thường, vừa rồi cũng đã xin lỗi rồi, tôi sẽ đưa nó về và dạy dỗ lại.”
“Khoan đã.” Tôi nhanh chóng lướt qua văn bản mà luật sư vừa soạn xong, rồi gọi cô ta lại: “Dù bạn Trần đây là trẻ vị thành niên, nhưng theo nguyên tắc pháp luật, cần bồi thường tổn thất kinh tế trực tiếp, ví dụ như chi phí y tế và tổn thất tinh thần.”
Người phụ nữ kia đầy đắc ý định chuyển cho tôi năm nghìn tệ: “Không cần thối lại.”
Tôi cười, ra hiệu cho Từ Tri Miểu bước đến, chỉ vào chiếc váy mà con bé đang mặc: “Chiếc váy này bị con cô cắt hỏng, giá mười một vạn.”
Người phụ nữ kia như bị sốc: “Sao lại đắt thế?!”
Cô ta lấy điện thoại ra tìm kiếm trên Taobao nhưng không thể tìm được.