Anh Đến Với Tình Yêu Cháy Bỏng - Chương 3
“Thần Tinh, gọi điện thoại cho anh có việc gì sao?” Anh hỏi, trong giọng mang theo sự mừng rỡ.
Tôi hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng, dùng giọng điệu giải thích công việc nói: “Là thế này, chúng tôi muốn mời anh phỏng vấn lần nữa, không biết anh có thời gian hay không…”
“Có, thời gian cụ thể anh sẽ nói trợ lý báo lại cho em.” Anh đáp ứng rất thẳng thắn.
“Vậy… Vậy cảm ơn tổng giám đốc Cố, chúng tôi sẽ liên lạc lại sau.” Tôi hơi ngạc nhiên.
Có thể anh vì đứa nhỏ, nếu như không có đứa bé này chắc chắn tôi sẽ không thể dễ dàng hẹn phỏng vấn như vậy.
Cố Vũ Sâm được công nhận là người cuồng công việc, tốc độ kiếm tiền của anh tính bằng giây, hoàn toàn không cần ở đây lãng phí thời gian với tôi.
“Làm rất tốt.” Chủ biên cười sâu xa nhìn tôi.
Tôi lại lúng túng, không biết chị ấy đến từ khi nào, nhưng nhìn có vẻ như đã nghe thấy hết.
Ngay cả tự giới thiệu cũng không cần, chỉ nhẹ nhàng một câu đã hẹn được phỏng vấn, người tinh tường như chủ biên không khó để đoán được có chuyện gì ẩn giấu.
Khi Cố Vũ Sâm lần nữa xuất hiện trong trường quay, tôi lập tức cảm thấy khó thở, bộ âu phục màu hồng vẫn vừa người như trước, mới mấy tháng đầu của thai kỳ nên không lộ bụng, tôi vẫn thon gọn như ngày trước.
Mấy câu hỏi trôi qua, không khí ở trường quay hòa thuận, tôi cũng bước vào trạng thái làm việc.
Không thể không nói, lần này anh càng dễ nói chuyện hơn lần trước, lối nói chuyện hài hước nhanh nhẹn, tư duy sáng suốt, không biết sau khi tiết mục được phát sóng lại có bao nhiêu cô gái trẻ bị anh hớp hồn nữa.
Phỏng vấn được một nửa, chúng tôi tạm dừng nghỉ ngơi.
“Mệt không, uống nước đi.” Cố Vũ Sâm đưa cốc giữ nhiệt cho tôi.
Tôi sợ ngây người, trước mặt bao nhiêu người, anh làm cái gì vậy?
Lúc trước chưa ly hôn đều không khó chơi như thế này, bây giờ đột nhiên làm thế là sợ người khác không đoán ra quan hệ của chúng tôi sao?
9.
“Cảm ơn tổng giám đốc Cố, anh thật lịch thiệp, tôi cũng mang theo nước của mình.” Tôi cố gắng bình tĩnh, ngoài cười nhưng trong không cười.
Ánh mắt anh vẫn luôn cố định trên người tôi, khóe miệng còn mang theo ý cười.
Trạng thái của khách mời quá tốt, buổi phỏng vấn quá thuận lợi, tôi thầm cảm thấy may mắn hôm nay có thể kết thúc công việc sớm.
Cũng như lần trước, phỏng vấn vừa kết thúc tôi đã chạy.
Chạy quá nhanh, thiếu chút nữa va vào người phía trước.
“Chị Tinh Tinh, lần trước chị không muốn ăn cơm với em, hôm nay em đến đây ghi hình, ngày mai sẽ bay đi nơi khác, chị tan làm chưa, đi ăn cơm với em đi.”
Là Đông Duy, là em trai nhỏ tuổi trong lời Tiểu Vũ, minh tinh rất hot gần đây, trước đó chúng tôi ghi hình với nhau, người này vừa đẹp trai vừa nhanh nhẹn, phối hợp với tôi rất ăn ý.
Nói ăn cơm với cậu ấy cũng là tôi thuận miệng, không ngờ đứa nhỏ này lại tưởng thật, còn một mực chạy đến tận studio.
“Chị hôm nay có việc, hôm khác đi, hôm khác nhất định mời em ăn một bữa lớn.” Tôi cười khổ nói, hi vọng đứa nhóc này có mắt nhìn hơn.
“Chuyện gì vậy, đưa em đi cùng với?” Đông Duy ngây ngốc cười.
Cười đến mức tôi muốn đánh cho một cái.
Phía sau đột nhiên cảm thấy ấm áp, ngay sau đó trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Cô ấy đi dưỡng thai, cậu đi theo làm gì?”
Tôi: “…”
Đông Duy: “…”
Những nhân viên công tác tại studio: “…”
Ánh mắt mọi người nhìn tôi đều trở nên bất thường.
Cố Vũ Sâm xứng đáng đâm ngàn nhát, đã ly hôn hết rồi, anh làm trò gì vậy?
“Chị Tinh Tinh, chị… với anh ta…” Đông Duy sợ người khác không đoán ra được, lại lần nữa lặp lại.
Tôi cúi đầu che mặt, nhỏ tiếng quát cậu ấy: “Đứa nhỏ này, đừng nói lung tung!”
Cố Vũ Sâm trực tiếp ôm lấy eo tôi, thuận tay ôm tôi vào lòng, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai tôi: “Đi làm cả ngày có mệt không, anh nói lái xe đưa em về trước, sắp làm mẹ rồi, đừng có làm loạn với mấy đứa nhóc nữa.”
Đông Duy vừa nghe xong đã xù lông, bình thường cậu ấy ghét nhất là có người khác gọi mình là nhóc.
“Tôi nói này, anh là ai vậy, anh dựa vào đâu mà quản chị Tinh Tinh, anh có quan hệ gì với chị ấy?”
Cố Vũ Sâm không để ý đến cậu ấy, ánh mắt sâu thẳm không nhìn cậu.
Anh chỉ hơi dùng sức, tôi đã bị giữ chặt trong lòng anh.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, chỉ vừa nhìn đã biết anh đang có âm mưu xấu xa gì đó, tôi giãy dụa muốn rời đi nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
Anh cứ như vậy ôm tôi, thoải mái tuyên bố chủ quyền: “Mọi người vất vả rồi, tôi mời mọi người trà chiều, tính cách Thần Tinh khá mạnh mẽ, sau này nhờ mọi người quan tâm cô ấy hơn, cảm ơn.”
Kết quả ánh mắt mọi người nhìn tôi càng không được bình thường.
Tôi: “…”
Chết tiệt!
10.
Đứa nhỏ Tiểu Vũ chạy đến kéo cái đuôi Đông Duy rời đi.
Trợ lý của Cố Vũ Sâm mang những hộp điểm tâm và cà phê được đóng gói tỉ mỉ của cửa hàng cà phê sang trọng nhất thành phố đến.
Tôi tự lái xe về nhà, tôi muốn yên tĩnh, tôi cần yên tĩnh, để tôi yên tĩnh suy nghĩ chút đi.
Kết hôn xong cũng ly hôn luôn rồi, Cố Vũ Sâm bị chập mạch gì sao? Gần đây sao lại nhiệt tình vậy?
Tôi nghĩ đến đau cả đầu, tắm qua một cái rồi đi ngủ.
Ngủ đến hơn sáu giờ sáng hôm sau, chuông điện thoại kêu ầm ĩ.
Là ông Cố, người hiểu tôi nhất nhà họ Cố.
Vừa nhận máy, ông đã ho không ngừng ở bên kia, ho được một lúc lại nói mình không ổn.
Tôi an ủi vài câu, nhanh chóng rời giường rửa mặt, lái xe đến bệnh viện.
Bệnh viện này chính là bệnh viện mẹ chồng tôi làm giám đốc, ông nội ở phòng đơn cao cấp, một đám người bị chặn ở bên ngoài, trong phòng truyền ra tiếng đập đồ.
“Thần Tinh, cuối cùng con cũng đến, hôm qua ông nội làm ầm ĩ cả đêm, sáng nay hết cách rồi nên mới gọi điện cho con, con mau vào nhìn ông thử một cái đi.” Mẹ chồng cũ của tôi nói.
Tôi đẩy cửa đi vào, dù đã chuẩn bị trước tâm lí nhưng vẫn bị cảnh trước mắt làm chấn động.
Đồ đạc trong phòng bị ném lộn xộn, chăn rách tả tơi, người bệnh không thể nào có sức lớn như thế này được.
“Ông nội, ông muốn vượt ngục sao?” Xé chăn ra rồi buộc ném ra ngoài cửa sổ, trong phim đều diễn như vậy.
Ông nội mặc quần áo bệnh nhân nghe tiếng đã quay lại, vừa thấy tôi đã đỏ mắt nói: “Đứa nhỏ không có lương tâm, lão già này thương con như vậy mà con nói đi là đi, không nói với ông lấy một câu, thằng nhóc A Sâm khốn kiếp kia không hiểu chuyện thì thôi đi, con cũng không hiểu chuyện nữa, hôn nhân nói ly là ly được sao!”
Nghe ông mắng, vành mắt tôi cũng nóng lên.
“Tụi con…” Tụi con không có tình cảm, dưa hái xanh không ngọt.
Tôi còn chưa nói hết câu đã bị Cố Vũ Sâm vừa vào phòng ngắt lời.
“Ông nội, là chúng con sai, ông không sao chứ?” Anh nhẹ nhàng kéo tôi ra sau, đứng che trước mặt tôi.
“Thằng ranh này! Tôi không sao? Thiếu chút nữa tôi bị anh chọc cho tức chết rồi! Anh chọc Tiểu Tinh Tinh giận khiến con bé bỏ đi, anh định xử lý như thế này!” Ông nội bước về phía trước, liên tục đánh vào tay Cố Vũ Sâm.
Tiếng chát chát chát vang lên liên tục, tôi nghe thôi cũng thấy đau.
“Nếu Tiểu Tinh Tinh không tha thứ cho anh thì tôi cũng không sống nữa, còn sống cũng không nổi, tôi… tôi nhảy từ cửa sổ xuống cho anh xem!”
Có lẽ ông nội nhớ đến lời ban nãy tôi nói, lúc này thật sự muốn vượt ngục.
Ông cụ co chân lên chạy, cả người nằm bò trên mặt bàn, mọi người vừa nhìn đã bị dọa sợ, Cố Vũ Sâm xông lên trước đầu tiên, mấy hộ sĩ cũng đến hỗ trợ kéo ông nội xuống.
Ồn ào muốn sống muốn chết cả một buổi sáng, tôi mệt mỏi ngáp một cái.
Ông nội ăn cơm xong đã đi ngủ trưa, trước lúc ngủ trưa còn biểu thị ông sẽ không xuất hiện, trừ khi tôi quay về nhà.
Tôi và Cố Vũ Sâm đều cảm thấy bất lực, nhưng người già vẫn là người già, không thể đánh không thể mắng, chỉ có thể dỗ dành.
Hai chúng tôi ra ngoài hành lang, tìm một chỗ không người ngồi xuống.
“Chuyện của ông nội anh tính thế nào?” Tôi hỏi, phục hôn là không thể, tôi không muốn diễn kịch với anh, tốt nhất nên hỏi anh có dự định gì.
“Nghe lời ông.” Anh nói.
11.
“Ngay từ lúc đầu chúng ta đã sai lầm, tôi không muốn tiếp diễn sai lầm.” Tôi thở dài.
Cố Vũ Sâm nhìn tôi nhíu mày.
“Thật ra tôi nên nhìn nhận lại bản thân, đã biết rõ chúng ta không có tình cảm gì với nhau nhưng vẫn đồng ý gả cho anh. Tôi muốn một ngôi nhà, một mái ấm có nhiệt độ chứ không phải một người chồng lạnh như băng, ngày nào anh cũng bận rộn, tôi cảm thấy bản thân rất dư thừa, trong lòng anh không tiếp nhận tôi, nếu không cũng đã không ẩn hôn. Chúng ta buông tha cho nhau đi, được không?”
“Em thật sự nghĩ như vậy sao?” Anh tự giễu cười một tiếng, thấp giọng hỏi.
“Từ đầu đã nghĩ như vậy, chỉ là lúc đó vẫn còn ngu ngốc nghĩ lâu ngày nảy sinh tình cảm, anh vẫn rất có sức hút, rất đẹp trai.” Chuyện này tôi không phủ nhận, dù sao tôi cũng bị sắc đẹp của anh hấp dẫn.
“Nhưng bây giờ chúng ta có con.” Ánh mắt anh nhìn tôi như phát sáng, trong mắt dấy lên hy vọng.
“Nếu như chúng ta không hạnh phúc, đứa nhỏ cũng sẽ không hạnh phúc.” Tôi nói.
Cố Vũ Sâm nhìn tôi, dáng vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng anh vẫn không nói gì, cúi đầu nói đi mua cơm trưa cho tôi.
Tôi nhìn bóng lưng cô đơn của anh, trong lòng cảm thấy phiền muộn.
Một lát sau mẹ chồng cũ đi đến vẫy tay với tôi, đưa tôi ra ban công hít thở không khí.
Không khí bên ngoài dễ chịu hơn, dạ dày cồn cào và tiếng ong ong trong đầu tôi dịu đi không ít.