Anh Đến Với Tình Yêu Cháy Bỏng - Chương 1
1.
Ánh mắt Cố Vũ Sâm nhìn tôi không chút kiêng kị, ánh mắt nóng đến mức tôi không thể trốn tránh.
Bây giờ đang thu hình, ánh đèn tập trung vào một chỗ, từng động tác, thậm chí từng nét mặt của tôi cũng không có chỗ che giấu.
Tôi cố giả vờ bình tĩnh, tiếp tục phỏng vấn.
Cố Vũ Sâm rất tự tin, chậm rãi mà nói, thay đổi cảm giác lạnh lùng kiêu ngạo thường khiến người khác cảm nhận.
Trước khi phỏng vấn đã cho anh đọc trước kịch bản, nhắc đến một số vấn đề cũng cần có sự đồng ý của người trong cuộc, quá trình rất thuận lợi, chỉ có tôi là không ổn.
Có cảm giác có tật giật mình.
Cuối cùng cũng đợi được lời nhắc nhở kết thúc của đạo diễn, tôi hoa mỹ biểu đạt phỏng vấn kết thúc, sau đó đặt bản thảo xuống bàn rồi rời đi.
Bình thường sau khi kết thúc phỏng vấn tôi đều ở lại nói chuyện vài câu rồi chụp ảnh với khách mời, nhưng đối với Cố Vũ Sâm, chỉ có thể dùng mấy chữ “tránh như xà” để hình dung tôi bây giờ.
Tôi càng đi càng nhanh, chỉ muốn nhanh rời khỏi đây.
Về phần ánh mắt nóng rực sau lưng, kệ đi kệ đi.
Tiểu Vũ là trợ lý của tôi, cô ấy đi đến đưa cốc giữ nhiệt cho tôi:
“Chị Thần Tinh, vừa rồi chị…”
Nói là được rồi, làm cái kiểu sắp nôn ra đến nơi này làm gì?
Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt tự hiểu.
Con nhóc này đã đi theo tôi một thời gian, bình thường nói nhiều ngang mẹ, không biết giữ mồm giữ miệng bao giờ, tôi rất hối hận vì đã mang theo con nhóc này đi gặp Cố Vũ Sâm.
“Có phải chị có rồi không?” Tiểu Vũ kinh ngạc nói.
Tôi mở cốc giữ nhiệt uống một ngụm, nhân cơ hội nháy mắt với cô ấy.
Không thấy Cố Vũ Sâm đang nhìn tôi chằm chằm sao?
Ly hôn thì cũng ly hôn rồi, tôi không muốn anh nghe được thứ gì không nên nghe.
Nhưng Tiểu Vũ lại không hiểu ám hiệu của tôi, cô ấy bắt đầu nói nhảm.
“Là trai trẻ hay trai lớn vậy?”
Nói thì nói đi, còn hớn hở đụng vai tôi làm gì nữa.
Thế còn chưa hết, con bé này còn nhanh chóng đỡ tôi nói: “Em sai rồi em sai rồi, chị cẩn thận động thai.”
Bình thường làm gì tôi không quản, nhưng hôm nay thì không được, Cố Vũ Sâm ở đây, cái gì cũng không được.
“Em im lặng cho chị.” Tôi hung dữ trừng mắt với cô ấy.
“Chẳng lẽ thật sao? Không phải là em trai đến tuyên truyền phim ở bên cạnh hẹn chị ra ngoài đấy chứ? Cũng không đúng, quá non. Hay là nhà đầu tư hôm trước, ánh mắt người ta nhìn chị lấp lánh còn hơn cả sao nữa. Rốt cuộc là ai vậy, chị mau nói cho em biết đi.”
“Về chị phải khâu miệng em lại mới được.”
Nhiệt độ nơi Cố Vũ Sâm đang đứng đột nhiên lạnh đi.
Mặt anh cũng đen lại.
Tôi càng luống cuống hơn.
2.
Tôi đưa cốc giữ nhiệt cho Tiểu Vũ, xoay người chạy.
Để tiện đi làm, tôi mua một căn hộ nhỏ cạnh công ty, đi lại sinh hoạt thuận tiện hơn nhiều.
Sau khi ly hôn, Cố Vũ Sâm chia cho tôi mấy căn nhà, tôi chưa từng đến, đồ anh đưa giống như con người anh vậy, lạnh như băng.
Năm tôi mười lăm tuổi, bố mẹ qua đời ngoài ý muốn, ông nội ở với tôi đến năm tôi hai mươi tuổi rồi cũng qua đời, đến bây giờ chỉ còn lại một mình tôi.
Lúc đầu tôi nghĩ Cố Vũ Sâm có thể cho tôi một ngôi nhà, nhưng thứ anh cho tôi cũng chỉ là một chỗ ở.
Vừa nhắm mắt lại trong đầu tôi đã hiện rõ từng hành động của anh trong buổi phỏng vấn ban nãy.
Quả nhiên không sợ trai tồi, chỉ sợ trai quá đẹp.
Cố Vũ Sâm hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của tôi, khiến tôi không có chỗ trốn.
Giấc mơ lẽ ra đã kết thúc từ lúc chúng tôi ly hôn, tôi cũng đã từng nghĩ có thể đi với anh đến lúc đầu bạc, sau đó tôi đột nhiên tỉnh ngộ, tôi có lẽ là một ngôi sao đen đủi, chú định chỉ nên ở một mình, ly hôn cũng là điều nên làm.
Tôi không ngủ sâu được, thỉnh thoảng lại dậy nôn ra nước chua một lần.
Khuôn mặt Cố Vũ Sâm lấp ló trong giấc mơ của tôi, tôi ngủ một lúc lại tỉnh, trời sắp sáng mới thiếp đi.
May mà ngày hôm sau được nghỉ, nếu không kiểu gì cũng nghe sếp cằn nhằn.
Tôi sực nhớ đến lời Tiểu Vũ, vô thức đưa tay lên bụng.
Thời gian ở bên cạnh Cố Vũ Sâm, hai chúng tôi gần như không có giao lưu gì ngoài chuyện này.
Trước đó còn làm biện pháp, sau đó bị giục sinh con nên dứt khoát bỏ qua.
Anh đang ba mươi tráng niên, thể lực dồi dào, thân thể khỏe mạnh, việc tôi mang thai không phải là chuyện gì khó.
Chẳng lẽ tôi thật sự mang thai?
Suy nghĩ này như công chúa tóc mây, uốn lượn chiếm trọn não tôi.
Chuyện này chưa biết rõ nên tôi không có tâm trạng làm chuyện khác, đúng lúc tôi cũng được nghỉ nên lái xe thẳng đến phòng khám.
Tôi cầm giấy xét nghiệm, ngồi im trên ghế dài ngoài hành lang.
Có thai được sáu tuần, túi thai nho nhỏ còn chưa nhìn thấy rõ hình dáng trên tờ siêu âm nhưng bác sĩ nói đã có tim thai, tất cả đều bình thường.
Tôi nhìn thôi cũng muốn cười.
Hay lắm, vừa ly hôn đã trúng thưởng, đây là cái vận may gì vậy.
Nghiệp chướng, tôi không nên ham sắc đẹp của Cố Vũ Sâm.
3.
Ông nội chúng tôi là bạn cũ của nhau, ông Cố rất thích tôi, thường gọi tôi là Tiểu Tinh Tinh.
Khi còn bé, tôi và ông nội qua nhà họ Cố mấy lần, dần dần ít qua hơn, cho đến năm ông tôi bị bệnh, ông nội Cố lại xuất hiện.
Tôi và Cố Vũ Sâm ở bên nhau thật ra là do gia đình sắp xếp, chuyện làm ăn của bác cả nhà tôi cần nhà họ Cố, ông Cố cũng muốn tôi làm cháu dâu.
Nước chảy thành sông, hôn sự của chúng tôi cứ như vậy được quyết định.
Chỉ là tôi không ngờ, sau khi biết tin, anh lại thoải mái đồng ý nhưng lại đứng trước mặt người lớn đưa ra yêu cầu… ẩn hôn.
Như vậy cũng giải quyết được vấn đề của tôi, dù sao tôi cũng được xem là nhân vật của công chúng.
Lúc đầu người lớn trong gia đình không vui nhưng Cố Vũ Sâm rất kiên trì, cuối cùng đành đồng ý.
Ẩn hôn cũng không phải không tốt, anh không muốn công khai, tôi cũng có sự nghiệp của mình, độc thân cũng có chỗ tốt của độc thân.
Cố Vũ Sâm là một người lạnh lùng, hai chúng tôi bình thường không nói chuyện nhiều nhưng lại hợp nhau ở phương diện kia một cách kì lạ.
Trước đó và sau đó, Cố Vũ Sâm như hai người khác nhau.
Rất khó tưởng tượng sau khi anh biết có đứa bé sẽ có tâm trạng như thế nào.
Chắc sẽ không quan tâm.
Một tháng trước, lúc tôi nói ly hôn, anh chỉ nhíu mày, sau đó biến mất ba ngày rồi đồng ý.
Anh không có tình cảm với tôi, sẽ không mong chờ đứa bé này.
Người đàn ông nào cũng có chí hướng sự nghiệp.
Tôi căn bản không có ý định nói chuyện này cho Cố Vũ Sâm biết.
Tôi cầm điện thoại lên, chỉ có thể gọi cho Tiểu Vũ:
“Alo, Tiểu Vũ, chị đang ở bệnh viện, đúng, chị mang thai.”
Bác sĩ nói đứa nhỏ đã có tim thai, đã thành một sinh mệnh nhỏ, cảm giác này rất kì diệu.
Tiểu Vũ ở bên kia đầu dây ồn ào nói một thôi một hồi, tôi nghe mà đau cả tai.
Tôi không nghĩ đến việc bỏ đứa nhỏ, trên đời này bé là người duy nhất có quan hệ máu mủ với tôi, là người thân duy nhất của tôi.
“Chị…”
Một bàn tay lớn đột ngột nắm lấy cổ tay tôi, là Cố Vũ Sâm, anh đen mặt nhìn tôi.
“Chị Thần Tinh, chị Thần Tinh, chị định xử lý thế nào, chị có muốn đứa bé không, muốn hay không?”
Trong lúc bối rối, tôi lỡ tay ấn mở loa ngoài.
Giọng nói của Tiểu Vũ ở bên kia đầu dây vang vọng, lời nói ra như lưỡi câu móc thẳng vào linh hồn.
Mặt Cố Vũ Sâm càng đen hơn, ánh mắt sâu thẳm, cổ tay tôi bị siết chặt, không đau nhưng tay lại không đụng được vào điện thoại.
“Muốn.” Cố Vũ Sâm trầm giọng nói vào điện thoại rồi quả quyết cúp máy.
“Anh…” Chuyện này là chuyện gì vậy, cường đạo à.
Hơn nữa tôi vừa xác nhận mang thai Cố Vũ Sâm đã xuất hiện, không sớm không muộn, vô cùng đúng lúc.
Cẩn thận suy nghĩ, mẹ chồng cũ của tôi là giám đốc bệnh viện, làm nghiên cứu khoa học mấy chục năm, tôi và Cố Vũ Sâm làm kiểm tra sức khỏe ở đây nên đã lưu hồ sơ, chỉ cần gió thổi cỏ lay gì bà sẽ là người biết đầu tiên.
Có lẽ vừa đến chỉ sợ cả nhà đã biết.
“Anh đến đây làm gì?” Tôi nắm chặt báo cáo trong tay, mắt to mắt nhỏ nhìn anh, mặc dù tâm trạng có thể giảm nhưng khí thế không được thua.
“Đón em về nhà.” Tay anh hơi dùng sức đã kéo tôi vào lòng, lực cũng rất hợp lý, không làm đau tay tôi.
4.
Dừng!
Lúc này tôi thiếu chút nữa văng lời thô tục.
“Chúng ta đã ly hôn rồi anh Cố.” Tôi tốt bụng nhắc nhở, về phần anh có nhã hứng nghe hay không, tôi không quan tâm.
Sắc mặt của Cố Vũ Sâm càng đen hơn, đen như mực vậy, ánh mắt anh như muốn nuốt chửng tôi, anh đè nén cảm xúc, chậm rãi thả lỏng cổ tay tôi.
Tôi nhân cơ hội lùi về sau mấy bước, mấy bước này khá quan trọng, bên cạnh là thang máy, lát nữa tỉ lệ chạy trốn sẽ cao hơn chút.
“Thật ra anh không cần nghĩ nhiều, đứa nhỏ chưa chắc đã là của anh.” Tôi ra vẻ ngả ngớn nói.
Đàn ông đều rất sĩ diện, hi vọng anh cũng vậy.
Nhưng ước mơ rất lớn, hiện thực lại rất tàn khốc.
Loại gian thương không có lợi là không dậy sớm như Cố Vũ Sâm chỉ cần nhìn đã biết gian kế của tôi, khóe miệng anh hơi nâng lên, mở miệng chế nhạo lời nói hoang đường của tôi sứt sẹo đến mức nào.
“Tính thời gian ra, anh không tin em còn sức để tìm người khác.”
Tôi…
Thật muốn làm trái đất này bùng nổ.
“Không biết xấu hổ.”
Đúng là không biết ngượng, có mấy lần tôi đúng là không còn sức, anh nói lái xe đưa tôi đến công ty.
Lúc đó tôi thường thấy vẻ mặt khác bình thường của anh, vẻ mặt như đứa nhóc đắc ý sau khi đùa ác và sự mừng rỡ khó hiểu.
“Anh muốn làm gì?” Nói đến đây lại cảm thấy ngây thơ khó tả, lúc trước anh yêu cầu ẩn hôn có nghĩa anh không hài lòng với cuộc hôn nhân này, cũng có nghĩa cảm thấy đứa bé này phiền phức.
Tôi hất cằm lên muốn một đáp án từ anh, cũng muốn nhân cơ hội này phân rõ giới hạn.
“Phục hôn.” Anh không chút do dự nói.
Nhà họ Cố có tiền, anh cũng rất đẹp trai, nhưng tôi không muốn một cuộc hôn nhân như vậy.
Tôi là cô nhi, nhưng tôi không muốn cô đơn như vậy mãi.
Cố Vũ Sâm quá lạnh lùng, không cho tôi sự ấm áp mà tôi muốn.
Nhưng tôi sẽ không nói những lời này cho anh nghe.
“Anh Cố, anh có thể đừng tự tin thái quá như vậy được không? Dựa vào đâu mà anh nghĩ tôi sẽ đồng ý phục hôn? Đứa nhỏ là của mình tôi, tôi có năng lực sinh ra, nuôi dưỡng nó trưởng thành, tôi không cần anh nữa.”
Tôi nói xong, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Anh nhất định rất tức giận, vậy là đủ rồi.
Chỉ cần anh muốn, không thiếu phụ nữ nguyện sinh con cho anh, tôi chỉ cần trốn đi đủ xa, biến mất đủ tốt là sẽ không gặp lại anh.
Những si mê oán trách trước kia của tôi đều là mong muốn đơn phương khi còn ngây thơ nhỏ dại.
Tỉnh mộng, tất cả đều quay về con số không.
Kịp thời dừng lại sẽ không tổn thương, mọi người đều có lợi.
Cố Vũ Sâm nghiến răng, sắc mặt đen đến một trình độ mới: “Ý em là sao?”
Tôi lùi về sau một bước, liếc mắt nhìn thang máy còn hai tầng nữa là đến.
“Bỏ bố giữ con, hiểu không?”