Anh Ấy Rất Bám Người - Chương 2
4.
Tạ Nhiên nói ra câu đó, bên cạnh có một cô gái tiếc nuối lắc đầu:
“Chả còn hy vọng gì với anh chàng này nữa.”
“Tôi đã nói rồi, si tình nên được coi là bệnh tâm thần.”
MC rõ ràng không ngờ tình trạng “bệnh” của Tạ Nhiên lại nghiêm trọng như vậy, cô ấy ngạc nhiên một giây rồi thốt lên:
“Thật sự, anh đã đến đúng nơi rồi.”
Nói xong, cô ấy quay sang khán giả phía dưới: “Chắc mọi người cũng thấy, vấn đề của nhân vật chính khá nghiêm trọng, không nói nhiều nữa, chúng ta sẽ vào phần mô tả bệnh tình ngay.”
“Trong phần mô tả bệnh tình hôm nay, chúng ta mời đến một người bạn của nhân vật chính, tức là anh B đã đăng ký cho nhân vật chính, để trình bày cụ thể về triệu chứng si tình của anh ấy.”
Trong tiếng vỗ tay, Bạch Chuẩn bước ra.
Người biết thì tưởng hắn đến tham gia chương trình, người không biết còn nghĩ hôm nay hắn kết hôn.
Tôi thật không hiểu tại sao hắn lại cần phải mặc vest và giày da khi tham gia một chương trình tình cảm như vậy.
Trần Bối Bối ngơ ngác: “Làm màu quá.”
Tôi đồng tình: “Đúng vậy.”
Bạch Chuẩn vừa lên đã khuấy động không khí, không hiểu sao đi vòng quanh chào hỏi: “Các bạn khán giả thân mến, chào mọi người!”
Trần Bối Bối lại ngẩn ra: “Anh ta bị điên à?”
Tôi lại đồng tình: “Đúng vậy.”
MC thấy tình hình như vậy, sợ công việc của mình bị cướp mất, liền kéo hắn về giữa sân khấu: “Anh B, chúng ta bình tĩnh một chút nhé.”
Từ giây đầu Bạch Chuẩn xuất hiện, biểu cảm của Tạ Nhiên đã vỡ tan, khi Bạch Chuẩn đến gần, hắn đã lùi lại vài bước.
“Anh B, hôm nay chúng tôi mời anh đến đây là muốn tìm hiểu xem nhân vật chính của chúng ta si tình đến mức nào.”
Bạch Chuẩn nghe xong hăng hái: “Cậu ấy không chỉ là si tình, có lúc tôi còn nghi ngờ cô gái đó đã cướp hồn cậu ấy!”
Tạ Nhiên nghe vậy có chút tức giận: “Đừng thiếu tôn trọng, đó là chị dâu của cậu!”
Bạch Chuẩn mặt mày ngơ ngác: “Các bạn cũng thấy đấy, bạn gái cậu ấy bỗng nhiên bảo chia tay, vừa chia tay xong lại chạy đến quán bar gọi người mẫu nam, bị chúng tôi bắt quả tang, anh chàng này thì tốt tính, cứ nói gì mà người mẫu giống cậu ấy, cô ta vẫn còn yêu cậu ấy, cái này chẳng phải là bị bệnh sao?”
Khán giả ồ lên rồi bàn tán: “Trời ạ, chàng trai này kiên nhẫn thật! Bạn gái anh ta nghĩ gì vậy, có một anh chàng đẹp trai như vậy mà lại đi tìm người mẫu? Không lẽ anh ta chỉ có mỗi vẻ bề ngoài?”
“Tôi nghĩ là vậy, biết đâu là một cái gối thêu, bên ngoài thì đẹp nhưng bên trong rỗng tuếch.”
Với tư cách là bạn gái của anh chàng đẹp trai đó, tôi muốn nói rằng: Hắn trong ngoài như một.
Không thể nào hợp lý hơn.
Sau khi Bạch Chuẩn nói xong, người dẫn chương trình đưa micro cho Tạ Nhiên: “Cậu có điều gì muốn nói về chuyện này không?”
Tạ Nhiên cười một cách không bận tâm: “Gọi người mẫu nam thì sao chứ? Cuối cùng cô ấy vẫn sẽ về nhà mà.”
Lời này vừa nói ra, tôi có thể cảm nhận được huyết áp của mọi người xung quanh đang tăng vọt.
“Hơn nữa, người mẫu nam đó đâu phải do cô ấy gọi.”
“Sao lại không? Tất cả chúng tôi đều nhìn thấy tận mắt!” Bạch Chuẩn lộ vẻ thất vọng, dường như sắp bị chọc tức đến ngất đi.
Người dẫn chương trình nhìn hai người sắp đánh nhau, kịp thời đổi chủ đề:
“Thế này nhé, chúng ta thử mời một cô gái tại hiện trường cho ý kiến xem cô ấy nghĩ thế nào.”
Tôi lập tức cúi đầu, nhìn xuống sàn nhà.
Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy sàn nhà đúng là sàn nhà.
Trong lòng thầm cầu nguyện, mong rằng đừng gọi mình, thì liền nghe thấy người dẫn chương trình nói: “Vậy thì mời cô gái đội mũ và đeo khẩu trang kia nhé.”
Cô gái đội mũ và đeo khẩu trang đó không phải là tôi đấy chứ?
Tôi không thừa nhận.
Chỉ cần cúi đầu đủ thấp, mọi người sẽ không thấy tôi.
Thấy tôi không động đậy, Trần Bối Bối dùng khuỷu tay đẩy tôi:
“Gọi cô kìa.”
“…”
Cuối cùng, tôi miễn cưỡng đứng dậy, và lấy lý do cảm cúm để không tháo khẩu trang.
Vừa đứng dậy, ánh mắt của Tạ Nhiên lập tức lướt qua.
Hắn nhìn tôi chằm chằm, không chút che giấu, rồi khóe miệng cong lên nở một nụ cười.
Hắn nhận ra tôi rồi.
Tôi không muốn sống nữa.
“Cô gái này, cô có ý kiến gì về những điều mà anh B vừa mô tả không?”
Đánh giá đúng sai của việc tự gọi người mẫu nam, chuyện này thật sự hợp lý sao?
Ánh mắt tôi liên tục đảo qua đảo lại giữa Tạ Nhiên và Bạch Chuẩn.
Tạ Nhiên thản nhiên nhìn tôi, còn Bạch Chuẩn thì đầy mong đợi.
Tôi do dự một phút, cuối cùng ngập ngừng mở miệng: “Tôi nghĩ… lỡ đâu người gọi người mẫu nam đó không phải là bạn gái của anh ấy thì sao?”
Bạch Chuẩn lập tức phản bác: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”
Mấy năm quen hắn, đây là lần đầu tiên tôi muốn đập hắn đến thế.
Tạ Nhiên đứng bên cạnh, trực tiếp đấm cho hắn một cú, giọng có chút khó chịu: “Nói thì cứ nói, sao lại phải gào lên?”
Không biết có phải nhờ Tạ Nhiên mà tôi có thêm tự tin không, tôi lập tức đấu khẩu với Bạch Chuẩn: “Sao lại không thể? Bạn của anh vừa đẹp trai lại giàu có, bạn gái của anh ấy nếu không bị mù thì không đời nào lại bỏ anh ấy để tìm người mẫu nam đâu!”
Tạ Nhiên nghe xong, suýt nữa bật cười, biểu cảm của hắn có thể dùng từ “lòng xuân phơi phới” để miêu tả.
Bạch Chuẩn nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt hắn, hơi hoảng hốt: “Cậu cười cái gì?”
“Cô ấy nói đúng, tôi cảm thấy rất vui.”
“…”
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tôi đã cạn lời đến hơn chục lần.
Cuối cùng, khi thấy Tạ Nhiên và Bạch Chuẩn sắp đánh nhau ngay trên sân khấu, để tránh sự cố diễn ra, người dẫn chương trình đã nhanh chóng tuyên bố kết thúc chương trình hôm nay.
5.
Để tránh việc Tạ Nhiên tìm tôi sau khi kết thúc chương trình, tôi đã lén lút rời đi.
Chưa kịp ra khỏi cửa lớn của đài truyền hình, tôi đã nhận được tin nhắn từ Tạ Nhiên:
[Anh đang ở bãi đỗ xe, anh sẽ đưa em về.]
Tôi vô thức muốn từ chối, nhưng tin nhắn của hắn cứ liên tục hiện lên:
[Được không, An An?]
[Anh muốn đưa em về, anh rất muốn gặp em.]
[Hôm nay anh biểu hiện không tốt sao?]
[Chó con bị ức hiếp.JPG]
Thằng nhóc này biết cách làm tôi mềm lòng.
Mà tôi lại không có cách nào chống cự, đành phải hủy đặt xe và đi về phía bãi đỗ xe.
Vừa lên xe, Tạ Nhiên đã hớn hở nói với tôi: “Hôm nay anh có đẹp trai không? Có làm cho em cảm thấy tự hào không?”
Tôi nhìn hắn, thật sự không biết nên nói gì.
Hắn thật sự muốn nghe sự thật à?
Tôi nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi của Tạ Nhiên, không nỡ nói dối nhưng cũng không thể bịa ra, đành phải chuyển chủ đề: “Lần sau anh có đến không?”
“Có chứ.”
“Lần sau em nhớ đến xem anh nhé.”
Tạ Nhiên vừa nói vừa tựa đầu về phía tôi.
Tôi chỉ biết thở dài.
Sau khi Tạ Nhiên đưa tôi về, tôi quay lưng lên lầu, vừa mới cắm chìa khóa vào ổ khóa, thì nhận được tin nhắn từ Bạch Chuẩn.
Hắn mời tôi đến quán cà phê uống một ly, nói là có việc cần nói.
Tôi nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối.
Tối như vậy mà còn đi uống cà phê, tôi có còn ngủ được nữa không?
Bạch Chuẩn có lẽ cũng biết điều này nghe có vẻ vô lý, nên ngay lập tức gửi thêm một tin nhắn: [Nếu Tạ Nhiên biết tôi mời cô uống rượu giữa đêm, cậu ấy sẽ giết tôi mất.]
Tôi cầm điện thoại cười, rồi quyết định thẳng tiến đến quán cà phê.
Vừa bước vào, tôi đã thấy Bạch Chuẩn.
Hắn thật sự quá nổi bật.
Dù sao thì người bình thường cũng chẳng ai lại đeo kính râm trong quán cà phê tối tăm lúc nửa đêm.
Tôi ngay lập tức cảm thấy hối hận khi đến đây.
Cảm giác như đầu óc tôi cũng chẳng khác gì hắn.
Tôi cố gắng dũng cảm đi đến ngồi đối diện hắn, nghiến răng nói: “Anh đeo kính râm vào lúc này làm gì? Có phải nghĩ mình là ngôi sao nam không?”
Bạch Chuẩn giữ khoảng cách an toàn với tôi: “Cô không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy Tạ Nhiên đang nhìn chằm chằm vào tôi.”
Tạ Nhiên là quỷ dữ sao?
Tôi không biết nói gì, thở dài, càng hối hận vì không ở nhà xem TV để đến đây chơi với một kẻ ngốc.
“Cô biết hôm nay tôi tìm cô có mục đích gì không?”
“Khuyên tôi rời xa Tạ Nhiên?”
“Xì.” Bạch Chuẩn tức giận buông ly cà phê, “Tôi có thể làm việc đó sao? Nếu Tạ Nhiên biết tôi đang đe dọa cô, kể cả là bạn bè, cậu ấy sẽ đánh tôi chết mất.”
Tôi không tin: “Tạ Nhiên sẽ không làm vậy đâu, anh ấy rất dịu dàng.”
“Cô nghiêm túc sao?”
Tôi im lặng.
Bạch Chuẩn lại nhấc ly cà phê uống một ngụm, gương mặt không còn cười, đột nhiên dùng giọng điệu tôi chưa từng nghe qua: “Cô biết Tạ Nhiên rất thích cô không?”
Tay tôi đang cầm ly ngay lập tức ngừng lại.
“Ngày cô đồng ý ở bên cậu ấy, cậu ấy đã nhắn tin cho tôi cả đêm, nụ cười của cậu ấy trong mấy ngày đó còn nhiều hơn tất cả những năm tôi quen cậu ấy.”
Tôi buông ly và nhìn Bạch Chuẩn.
“Cậu ấy không hề muốn giấu cô. Trước khi thẳng thắn với cô về chuyện gia đình, cậu ấy đã tìm tôi để chuẩn bị tâm lý trong một tháng.”
“Lúc đó cậu ấy vô cùng sợ cô có ấn tượng không tốt với cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn nói. Cậu ấy không muốn giấu diếm cô bất cứ chuyện gì.”
Kể từ khi hắn nói “không giấu giếm”, mắt tôi đã đỏ hoe.
Bạch Chuẩn đưa tôi một tờ giấy, như thể cầu xin: “Vậy, cô có thể yêu cậu ấy nhiều hơn một chút không?”
Tôi nhận tờ giấy, tự bào chữa: “Tôi thật sự rất yêu anh ấy.”
Bạch Chuẩn như nắm được điểm yếu, đột nhiên lớn giọng: “Vậy mà còn đi tìm người mẫu nam sao!”
Còn chưa xong vụ này sao?
“Người mẫu nam không phải do tôi gọi.”
“Vậy ai? Không lẽ là Phương Chúc sao?”
“Sao lại không thể…”
Tôi chưa kịp nói hết câu, Bạch Chuẩn đã cắt ngang: “Làm gì có chuyện đó? Phương Chúc dịu dàng như vậy.”
“Anh nghiêm túc sao?”
Bạch Chuẩn gật đầu.
Tôi lại im lặng.
Nói thật, tôi đã quen Phương Chúc mười mấy hai mươi năm, lần đầu tiên có người dùng từ dịu dàng để mô tả cô ấy.
Tôi nhìn biểu cảm chắc chắn của Bạch Chuẩn, lần đầu tiên hiểu được khái niệm “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”.
Hôm nay Tạ Nhiên chính là ngày mai của Bạch Chuẩn.
Nhìn hắn đắm đuối như vậy, hoàn toàn như một người đang yêu.