Anh Ấy Quá Mù Quáng Trong Tình Yêu - Chương 3
9.
Biết rằng Tống Minh Yến thích tôi, mà còn thích sâu đậm như vậy, trong lòng tôi cảm xúc phức tạp đã sớm rối tung lên.
Tôi nhất thời không biết nên nói gì.
Ánh mắt tôi lảng tránh, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, tôi chỉ vào chiếc bàn: “Tôi… tôi đến lấy túi.”
Quý Từ thấy vậy liền nói: “Ờm, tôi có việc phải đi trước, cậu chờ một lát rồi đưa Lâm Hàm về nhé.”
Tống Minh Yến lo lắng siết chặt tay.
Hắn chớp mắt, ngơ ngác nhìn tôi, sau một hồi sững sờ, hắn lập tức chạy đi lấy túi của tôi, ngoan ngoãn đưa cho tôi: “Tôi có thể đưa cậu về không?”
Sợ tôi nổi giận, hắn cẩn thận hỏi, bàn tay run rẩy khi đưa túi cho tôi.
Tôi nhận lấy túi, khẽ gật đầu.
Hắn mỉm cười vui vẻ.
Trên đường về, không khí trở nên vô cùng ngượng ngùng.
Sau khi biết Tống Minh Yến thích mình, tôi không còn cảm giác hắn là kẻ thù không đội trời chung nữa.
Bầu không khí trở nên rất vi diệu.
Im lặng một lúc lâu, Tống Minh Yến nắm chặt tay lái bằng những ngón tay dài, trầm ngâm nói: “Xin lỗi.”
“Tôi không nên lừa cậu.”
Tôi không phải là người thích làm khó, chỉ là tôi không biết nên đối diện thế nào với tình cảm của hắn.
Im lặng một hồi.
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Xin lỗi, hiện tại tôi không thể đáp lại cậu điều gì.”
Tống Minh Yến cười khổ: “Không sao.”
Hắn tập trung lái xe, dưới ánh đèn, đôi mắt hắn ánh lên một màu đỏ nhạt, loáng thoáng như có lệ.
Mấy năm tiếp theo, Tống Minh Yến không còn làm phiền tôi nữa.
Hắn là con trai duy nhất của nhà họ Tống, kế thừa gia sản của gia đình.
Với tư cách là người nắm quyền, hắn làm việc quyết đoán, nhanh chóng đưa tập đoàn Tống thị lên sàn chứng khoán.
Người trong giới đều nói hắn trẻ tuổi tài cao, thủ đoạn mạnh mẽ.
Nghe vậy tôi chỉ cười nhạt, hắn và Tống Minh Yến mà tôi biết thật sự là cùng một người sao?
Cũng phải, có lẽ hắn vốn luôn xuất sắc, chỉ là đối với tôi mới tỏ ra trẻ con mà thôi.
Còn tôi cũng đã kế thừa sản nghiệp của nhà họ Lâm, bận bịu đến mức không thể nghỉ ngơi suốt bốn năm qua.
Chuyện bạn quen qua mạng, từ sau lần Tống Minh Yến giả vờ mất trí nhớ, tôi không còn liên lạc nữa.
Nói ra cũng lạ, suốt bốn năm qua, mỗi lần đến sinh nhật tôi, trước cửa nhà tôi đều có một bó hoa hồng và một tấm thiệp không tên.
Năm đầu tiên, trên tấm thiệp viết: [Thanh xuân của tôi thật sự rất nhạt nhòa, vì yêu em mà trở nên rực rỡ.]
Năm thứ hai, trên tấm thiệp viết: [Mỗi ngày tôi đều mơ mộng, có một ngày trong mơ, em ôm lấy tôi.]
Năm thứ ba, tấm thiệp viết: [Công chúa yêu dấu, chúc em không gặp tai ương, mãi mãi bình an.]
Năm thứ tư: [Cảm ơn vì em đã xuất hiện, thế là đủ rồi.]
Tôi trân trọng đặt những tấm thiệp vào một chiếc hộp.
Hôm nay có một buổi dạ tiệc thương mại, nghe nói Tống Minh Yến cũng sẽ tham dự.
Trong hội trường, hắn ngồi trên sofa, cổ áo sơ mi bên trong bộ vest hơi mở, chân vắt chéo một cách tự nhiên, cả người nổi bật dưới ánh đèn, đường nét khuôn mặt anh tuấn trở nên quyến rũ hơn dưới ánh sáng.
Hắn vẫn đẹp trai như trước.
Chỉ có điều trong mắt hắn đã không còn sự ngây thơ và tự do như ngày trước, thay vào đó là sự lạnh lùng, thờ ơ.
Tôi tự hỏi, ngoài lúc ở trước mặt tôi, có phải trước mặt người khác hắn luôn giữ bộ dạng lạnh lùng này không?
Tôi đang mải suy nghĩ, chợt nghe thấy một người phụ nữ muốn tiếp cận hắn với mục đích gì đó, nhưng lại bị người bên cạnh ngăn lại.
“Đừng có mà trêu chọc Tống Minh Yến, hắn ra tay rất tàn nhẫn, ghét nhất là phụ nữ tiếp cận hắn, đừng để hắn nổi giận, rồi rút vốn đầu tư của nhà cô.”
“Trước đây đã có một tiểu thư danh gia vọng tộc định quyến rũ hắn, nhưng bị hắn rút hết vốn đầu tư, cô hãy yên phận đi.”
“Loại người như hắn, trời sinh cao ngạo, tâm trí chắc chắn không đặt vào chuyện tình cảm nam nữ.”
Tôi nhướng mày.
Dường như người ngoài đánh giá hắn khá cao.
“Lâm Hàm.”
Sau lưng có người gọi tên tôi.
Tống Minh Yến nghe thấy tên tôi, sững sờ một chút.
Theo phản xạ, hắn quay đầu lại theo tiếng gọi.
Tất cả mọi người đều chú ý đến khoảnh khắc Tống Minh Yến nhìn về phía tôi, từ sự lạnh lùng kiêu ngạo thoáng chốc trở nên bối rối.
Tôi đứng giữa đám đông, dùng khẩu hình nói với hắn: “Lâu rồi không gặp.”
10.
Tôi nhớ lần trước, sau nhiều năm không gặp, là hắn nói với tôi “Lâu rồi không gặp.” Thời gian đã qua đi, lần này lại là tôi chủ động mở lời.
Tống Minh Yến bất ngờ đứng bật dậy, quá vội vàng, đôi chân dài va vào cạnh bàn, suýt nữa thì ngã.
Hắn loạng choạng chạy tới trước mặt tôi, căng thẳng đến mức lúng túng.
Hắn siết chặt nắm tay, cố giữ bình tĩnh: “Lâu rồi không gặp.”
Trong sảnh tiệc, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chúng tôi.
Tiếng bàn tán không ngừng.
Tôi có chút lúng túng, chỉ về phía ban công ngoài trời: “Ra ngoài nói chuyện nhé?”
Nhớ lại năm đó tại buổi tiệc, hắn đã bế tôi ra ghế sofa ngoài ban công, tôi không kìm được mà khẽ mỉm cười.
Tới ban công ngoài trời, tôi đặt hai tay lên lan can kính trong suốt.
Tống Minh Yến dựa vào bên cạnh tôi.
Phía bên kia bờ sông, đèn đuốc rực rỡ, đột nhiên pháo hoa bùng nổ rực rỡ trên bầu trời.
Tống Minh Yến khẽ hỏi: “Cậu sống tốt chứ?”
Tôi nhìn hắn, nở nụ cười ngọt ngào: “Cậu hỏi mà không biết sao?”
Bốn năm qua, hắn thường đứng một mình dưới căn biệt thự của tôi, ngẩng đầu nhìn phòng tôi, bóng dáng gầy gò đứng đó thật lâu.
Tống Minh Yến bị tôi vạch trần, khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc đỏ bừng.
Hắn nhìn tôi, trong mắt lóe lên chút bối rối:
“Tôi… chỉ muốn nhìn thấy bóng dáng cậu từ xa một chút.”
Tôi khẽ hạ mi mắt: “Mỗi năm vào sinh nhật, hoa là do cậu gửi phải không?”
Gió nhẹ thổi tung những lọn tóc trước trán của Tống Minh Yến, khuôn mặt vốn đỏ của hắn giờ càng thêm đỏ hơn: “Sợ cậu ghét, tôi không viết tên, sao cậu biết được?”
Những tấm thiệp hắn viết rất đặc trưng, tôi không biết cũng khó.
Phía bên kia bờ sông, từng chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm.
Tôi nhẹ giọng hỏi: “Muốn yêu thử không?”
Tôi khẽ nâng mắt, nhìn thẳng vào mắt Tống Minh Yến: “Tôi với cậu.”
Ánh sáng từ pháo hoa phản chiếu lên người Tống Minh Yến, hắn sững người hồi lâu.
Cuối cùng, hắn xúc động đến mức vành tai đỏ bừng.
Hắn mơ hồ không tin nổi, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi: “Ý cậu là muốn hẹn hò với tôi sao?”
Chưa đợi tôi trả lời, hắn đã ôm chặt tôi vào lòng, hơi thở ấm áp lướt qua tai tôi, nóng đến mức khiến tim tôi đập rộn ràng.
Hắn giọng như nũng nịu: “Tôi mặc kệ, cậu không được hối hận.”
Tôi ôm lấy vòng eo thon gọn của hắn, cả hai thân thể đều cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ.
Tôi chậm rãi nói: “Sẽ không hối hận.”
Những năm qua, bất kể thời gian trôi qua như thế nào, dù đã trải qua bao nhiêu thử thách, tình yêu của hắn dành cho tôi vẫn luôn vẹn nguyên như thuở ban đầu.
Đặc biệt là trong bốn năm tôi tiếp quản nhà họ Lâm, một người phụ nữ như tôi trong giới kinh doanh rộng lớn này rất khó giữ vững vị trí, nhiều cổ đông không phục tôi.
Chính Tống Minh Yến đã âm thầm giúp đỡ tôi rất nhiều.
Hắn không chỉ tặng hoa hồng cho tôi, mà còn vào những lúc tôi gặp khó khăn nhất, khi tâm trí cằn cỗi và sắp bỏ cuộc, hắn đã trồng trong tôi một đóa hoa hồng chữa lành, giúp tôi hồi sinh.
Trái tim tôi không phải là sắt đá, gặp được một người từ đầu đến cuối chỉ có tôi trong lòng, và luôn kiên định lựa chọn tôi, tôi thật sự rất cảm động.
Tôi rời khỏi vòng tay hắn, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt hắn, đặt một nụ hôn lên môi hắn.
“Sau này phải ngoan ngoãn nhé.”
Hắn chớp đôi mắt ngây thơ, gật đầu thật mạnh: “Đảm bảo ngoan, tuyệt đối không chọc giận cậu.”
“Thật sao?” Tôi cố tình trêu hắn, “Sao tôi nghe nói gần đây có một cô gái định ôm lấy cậu?”
Tống Minh Yến hoảng hốt, vội vàng giơ tay thề: “Trời đất chứng giám, là cô ta tự dính vào tôi, trợ lý của tôi đã lập tức đẩy cô ta ra, cô ta còn chưa chạm vào tôi.”
“Tôi rất trong sạch.”
Tôi xoa xoa đầu hắn: “Nhìn cậu căng thẳng kìa, tôi đùa đấy.”
Hắn thở phào một hơi thật sâu.
Rồi khóe miệng nhếch lên, nụ cười tươi rực rỡ.
Tôi hỏi: “Sao cười vui thế?”
“Bởi vì tôi vui mà.”
“Vui chuyện gì?”
“Tôi thích cậu, cậu cũng thích tôi, giống như một giấc mơ vậy,” hắn chợt lắc đầu, “Không… trong mơ tôi chỉ dám tưởng tượng cậu ôm tôi thôi, hoàn toàn không dám mơ cậu thích tôi.”
Tôi cười, nắm lấy tay hắn: “Bạn trai, chúng ta nắm tay đi dạo về nhà nhé?”
Khoảng cách không gần lắm, nhưng không hiểu sao cảm giác như chưa đi được bao lâu đã đến nhà, thời gian trôi qua quá nhanh.
Giây trước chúng tôi còn quyến luyến không rời, giây sau ba tôi đã mở cửa ra.
Tôi giật mình vội vàng đẩy Tống Minh Yến ra, luống cuống chỉnh lại tóc tai.
Ba tôi thấy Tống Minh Yến, mặt liền tối sầm hơn cả nhà vệ sinh.
Ông ấy cau mày, hỏi tôi: “Sao hai đứa lại về cùng nhau?”
“Con sẽ không có gì với thằng nhóc Tống gia chứ?”
11.
Tôi sợ ba tôi tức giận, ông ấy căm ghét Tống gia đến chết.
Tôi quay lưng lại với ba, nháy mắt với Tống Minh Yến, ra hiệu cho hắn phối hợp diễn kịch với tôi.
Tôi giả vờ tức giận nói:
“Thật xui xẻo, hiếm khi không đi xe, đi dạo một chút cũng đụng phải cậu, đúng là oan gia ngõ hẹp mà!”
Tôi bước tới trước mặt ba, khoác tay ba: “Về đến nhà vừa đúng lúc gặp thôi mà.”
Tôi kiêu ngạo ngẩng đầu hỏi Tống Minh Yến: “Đúng không?”
Tống Minh Yến muốn nói rồi lại thôi.
Rất rõ ràng, hắn muốn nói rõ mối quan hệ của chúng tôi, nhưng lại sợ tôi tức giận, đành bất đắc dĩ gật đầu:
“Đúng vậy.”
Ba tôi hừ lạnh một tiếng: “Thế này còn tạm được.”
Tôi và ba về nhà, ba lại bắt đầu tẩy não tôi: “Cha con Tống gia chúng nó chẳng ra gì.”
“Chúng không chỉ xấu.”
“Mà còn rất xấu.”
Tôi: “……”
Những lời này từ nhỏ đến lớn tôi nghe đến phát chán rồi.
Cũng không biết ba tôi có phải không biết chửi người không, mỗi lần nói xấu Tống gia, đi đi lại lại chỉ có mấy câu này.
Ba tôi nghiêm túc căn dặn: “Con phải tránh xa bọn họ ra, biết chưa?”
Tôi hờ hững gật đầu cho có.
Về tới phòng, tôi nằm trên giường lăn qua lăn lại suy nghĩ, cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách.
Ngày hôm sau tôi hẹn bạn thân Thời Mạn.
Tôi muốn hỏi ý kiến cô ấy.