An Vũ - Chương 7
24.
Cái ôm của nam nhân vừa nóng vừa vững chắc.
Giọng bên tai cũng khàn khàn.
Ta ngẩn ra một lúc mới phản ứng được hai câu này của hắn là có ý gì.
Trong lòng khẽ rung động.
Ta nhẹ giọng đáp ứng: “Ừm, ta không tin.”
Đương nhiên ta biết Chu Hành Dã không phải hối hận rồi động tâm với ta.
Hắn ta chỉ là bị lòng tự trọng quấy phá, không chịu được việc bị người khác từ chối nên mới như vậy thôi.
Có lẽ đối với hắn ta mà nói, hoàn toàn mất đi mới có thể quay đầu.
Ta tin tưởng, nếu như hôm nay hắn ta may mắn không chết, không được bao lâu hắn ta sẽ lại bắt đầu nhớ đến những gì Liên Vũ Yên đã làm cho mình.
Lúc lùi ra khỏi lồng ngực Tiêu Hạc Xuyên, ta đã bình ổn tâm trạng.
Nhưng khi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt sâu thẳm của hắn.
Lồng ngực ta lại không ngừng chấn động.
Giống như có người đang không ngừng nhét bông vào đó, ngày càng căng đầy.
Lại giống như mặt hồ tĩnh lặng bị người nào đó ném một viên đá vào, nổi lên từng gợn sóng.
Tâm trạng xa lạ chưa từng có khiến ta có chút sợ hãi.
Lúc đầu ta nghĩ đây là một cơ hội tốt để hỏi hắn vì sao mấy ngày trước khi đi lại không gặp ta.
Thánh chỉ tứ hôn kia là chuyện gì?
Nhưng lời nói ra lại là: “Quận Tuy Nguyên, ngươi vẫn đi sao?”
“Đi.”
“Ừm, vậy… sớm quay về, ta chờ chàng về thành thân.”
Rõ ràng vẻ mặt Tiêu Hạc Xuyên vừa rồi còn âm trầm như mùa đông khắc nghiệt.
Giờ phút này lại như bầu trời sau cơn mưa.
Khuôn mặt đều là ý cười.
“Được, chờ ta về cưới nàng!”
Bị tâm trạng của hắn ảnh hưởng, trái tim ta cũng như được rót mật, khóe môi cũng cong lên.
Thôi.
Sau này rồi hỏi.
Dù sao sau này cũng có nhiều thời gian.
Không vội.
Ngoại truyện Tiêu Hạc Xuyên
1.
Đưa Tống An Vũ bình an hồi phủ rồi Tiêu Hạc Xuyên mới thúc ngựa một ngày một đêm đến chỗ đội chẩn tai.
Đoạn đường này tâm trạng của hắn vô cùng tốt.
Ngay cả thị vệ thân cận cũng có thể nhìn ra.
“Thế tử, chúng ta đi chẩn tai chứ không phải đi ngắm cảnh.”
“Ngài đừng cười lớn như vậy, được không?”
Tiêu Hạc Xuyên trừng mắt với y một cái.
Y thì hiểu cái gì chứ?
Đúng là người chưa có tình yêu bao giờ.
Được rồi.
Người không có tính toán thật đáng thương.
Không tính toán với y.
Nhưng chẩn tai là việc quan trọng.
Nghĩ đến đây, hắn thúc ngựa đuổi kịp Trưởng công chúa.
“Mẫu thân, lần này chẩn tai xong hồi kinh, con không định giấu diếm bản thân nữa.”
“Hồi kinh xong sẽ thành thân, con đến biên cương chống địch, bảo vệ quốc gia, người thấy thế nào?”
Nếu không người trong kinh thành gặp Tống nương tử đều tán thưởng “Tống đại thiện nhân”.
Còn nhắc đến hắn thì vẫn là “Chậc chậc, đó là Tiểu Diêm Vương đó…”
Nghe kiểu gì cũng cảm thấy hắn không xứng.
2.
Năm mười một tuổi, Tiêu Hạc Xuyên từng bị bắt cóc.
Hắn biết ai là người bắt cóc.
Là Tôn phi, mẫu thân của Tam hoàng tử.
Tôn phi muốn mẫu thân hắn giúp ca ca nàng ta mưu binh quyền.
Mẫu thân không muốn.
Bắt cóc là uy hiếp, cũng là cảnh cáo.
Hắn cũng không ngốc, bị trói vẫn tự mình chạy trốn.
Nhưng trong quá trình chạy trốn bị gãy một cánh tay.
Trong lúc mơ màng, hắn bị người ta xem như một kiện hàng hóa, đưa đến thiện đường của Tống gia.
Chủ nhân thiện đường có một nữ nhi rất đáng yêu, tên Tống An Vũ.
Ở chỗ này gần nửa tháng, hắn gặp nàng tổng cộng hai lần.
Hai lần, nữ hài nhi kia sẽ mềm mại hỏi hắn: “Tiểu ca ca, vết thương của ngươi còn đau không?”
“Đau, ngươi đút ta ăn cơm nha?”
Lần đầu tiên nghe giọng, Tiêu Hạc Xuyên chỉ cảm thấy giọng nàng rất ngọt, gọi tên hắn thôi cũng rất dễ nghe.
Nhưng lần thứ hai Tiêu Hạc Xuyên lại cảm thấy chói tai.
Miệng của nàng cũng quá ngọt rồi!
Mỗi hài tử có tuổi không hơn kém hắn là bao nàng đều sẽ gọi là “ca ca, tỷ tỷ”.
Thật là phiền…
3.
Chuyện bắt cóc năm đó phủ Trưởng công chúa cũng không để lộ.
Tiêu Hạc Xuyên được tìm thấy trong âm thầm, Tôn phi cũng từng mang Tam hoàng tử đến cửa, bàn bạc với Trưởng công chúa hai canh giờ.
Ngày đó Tôn phi làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn thân thiết như ngày thường: “Nghe nói thế tử bệnh nửa tháng, sắc mặt bây giờ cũng tốt hơn nhiều rồi.”
“Quả nhiên khỏe mạnh hơn đứa trẻ nhà ta nhiều.”
Tam hoàng tử cũng vui vẻ lôi kéo hắn, muốn đưa hắn đi cưỡi ngựa.
Nhưng Trưởng công chúa đều từ chối.
Vốn dĩ mẫu thân Tiêu Hạc Xuyên muốn một lời giải thích của chuyện này.
Nhưng Hoàng đế cữu cữu của hắn lại âm thầm khuyên bảo.
Khuyên tất cả đều vì đại sự, khuyên đừng tính toán so đo, đừng khiến triều đình rung chuyển.
Mẫu thân nói: “Đây chính là chính trị.”
“Một khi ở vị trí cao, người ta sẽ khó tránh khỏi việc cân nhắc lợi hại, bỏ qua những thứ không quan trọng.”
“Cho dù là ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, cho dù là sinh tử hoạn nạn, chỉ cần quá nổi bật đều sẽ bị kiêng kị…”
Nhìn vẻ mặt chán nản của mẫu thân, giây phút này, Tiêu Hạc Xuyên đột nhiên cảm thấy không còn ý nghĩa.
Triều đình hay cữu cữu cũng vậy.
Đều không có ý nghĩa.
4.
Năm đó, Tiêu Hạc Xuyên quyết định từ bỏ làm quan.
Hắn nghĩ rằng không cần phải học những thứ đã gặp là không quên kia, những văn chương nhàm chán đó.
Hắn có thể có thêm nhiều thời gian để ra ngoài, lặng lẽ nhìn tiểu cô nương thơm thơm mềm mềm nhà họ Tống.
Hai năm đó hắn luôn cố tình vô ý đi qua đi lại trước mặt tiểu nữ hài Tống gia.
Nhưng hình như khi ở thiện đường hắn rất giống ăn mày.
Mỗi lần tiểu nữ nhi của Tống gia gặp hắn cũng chỉ là thoáng qua, đều nhìn thoáng qua nên không thể nhận ra hắn.
Cũng có lẽ do hắn xuất hiện trước mặt nàng quá nhiều lần.
Mấy hoàng tử trong cung cũng chú ý đến nàng.
Một lần gặp gỡ, bọn họ đột nhiên nhắc đến tiểu nương tử Tống gia.
“Nữ nhi thương nhân, cũng duyên dáng, lớn lên sẽ là báu vật.”
“Thái tử ca ca cũng cảm thấy hứng thú sao? Không bằng nạp làm thiếp?”
“Ngươi không nạp? Không ai nạp, vậy thì để ta vậy…”
Ngôn ngữ bẩn thỉu khó nghe.
Tiêu Hạc Xuyên không nhịn được nữa, mượn cớ chơi bóng mà đuổi đánh đám người kia một trận.
Về sau hắn không dám xuất hiện trước mặt tiểu nương tử Tống gia nữa, chỉ có thể ngẫu nhiên mượn cớ uống rượu vui đùa, cưỡi ngựa đùa chim mà ngắm nhìn, bảo vệ nàng từ xa.
Thanh danh của hắn bắt đầu xấu từ khi đó.
Nhưng hỏng cũng tốt.
Hỏng rồi có thể quang minh chính đại đập vỡ bầu rượu, từ chối tứ hôn với nữ nhi nhà người khác ở cung yến.
Cũng có thể sau khi biết tin Tống phụ thay nữ nhi quyết định hôn sự mà xông vào ngự thư phòng, hùng hồn xin thánh chỉ tứ hôn, xin phong hào thay nàng.
Thậm chí có thể không chút cố kỵ mắng người mà nương nương và triều thần muốn tác hợp cho hắn.
Dù sao thanh danh của hắn cũng đã hỏng.
Cưới những oanh oanh yến yến liên quan đến lợi ích kia về thì không bằng cả đời một mình đi.
Chỉ đáng tiếc.
“Một cô nương tốt như vậy sao lại mù mắt mà đi coi trọng con hàng xấu xí họ Chu kia chứ?”
Mỗi lần say rượu, Tiêu Hạc Xuyên đều không nhịn được mà mắng như vậy.
5.
Cũng may, quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn là ta…
Ngày thành thân, nhìn thấy Tống An Vũ mặc giá y đỏ chót, Tiêu Hạc Xuyên đã nghĩ như vậy.
Trước khi động phòng, hảo hữu say khướt ném một tập tranh vào lồng ngực hắn, ranh mãnh cười: “Lần đầu thì học cho tốt, đừng để tiểu tẩu tử có ấn tượng xấu.”
Uống quá rượu, đầu óc hắn cũng chuếnh choáng.
Còn chưa kịp xem nội dung của tập tranh đã bị các hảo hữu đẩy vào viên phòng.
Hắn thiếu chút nữa không đứng vững.
Lảo đảo đi vào, tập tranh trong tay rơi xuống trước mặt Tống An Vũ.
Có lẽ vì quá kinh ngạc nên đôi mắt nàng mở to.
Khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Nhìn theo tầm mắt nàng, hắn thấy cảnh nam nữ trần trụi dây dưa bên trong tập tranh có bìa vô cùng nghiêm túc.
Vô cùng ướt át.
“Không phải, không phải là ta…”
Hắn muốn giải thích.
Khi đối mặt với ánh mắt của nàng.
Lần đầu tiên thấy dáng vẻ xinh xắn thẹn thùng của nàng.
Trái tim Tiêu Hạc Xuyên không ngừng đập loạn.
Giờ phút này, hắn đột nhiên cảm giác được, việc này chắc là không thầy cũng tự thông.
Hình như không học, cũng được.
[Hết]