An Tuế - Chương 6
14
Lần tiếp theo nghe tin về Lưu Cảnh Xuân, là khi nàng ta nhiễm dịch bệnh.
Nghe nói khi nàng ta đi ra trang viên ngoại ô, bị một người dân tị nạn đụng phải. Nàng ta nổi trận lôi đình, dùng roi đánh người đó đến chết.
Nàng không biết người đó đã nhiễm dịch bệnh từ lâu, vừa về nhà thì ngã bệnh.
Buồn cười là, Lưu gia lại mời ta đến chữa bệnh cho nàng.
Khi gặp Lưu Cảnh Xuân, ta suýt nữa đã không nhận ra.
Trước đây, nàng tuy không phải mỹ nhân, nhưng cũng coi như thanh tú.
Nhưng giờ đây nàng gầy guộc như que củi, quầng mắt thâm đen, da dẻ vàng vọt, tóc như cỏ khô, không còn chút nào dáng vẻ của tiểu thư cao quý trước đây.
Thấy ta, nàng cố gắng ngồi dậy, miệng không ngừng thốt ra những lời dơ bẩn.
“Là ngươi… Sao ngươi không chết ở Hà Dương chứ? Bùi lang đã hủy hôn với ta rồi, có phải là do ngươi, ả hồ ly tinh nhà ngươi đã quyến rũ chàng không?! Đồ tiện nhân, ngươi làm sao xứng làm Huyện chủ. Ta nhất định sẽ bảo phụ thân dâng sớ lên hoàng thượng, ngươi là kỹ nữ, mãi mãi chỉ là kỹ nữ bẩn thỉu và hèn hạ mà thôi!”
Ta vẫy tay cho nha hoàn ra ngoài, chậm rãi bước tới, lấy ra một chiếc gương đồng đưa trước mặt nàng.
“Nếu ta là Bùi Sơ, ta cũng chẳng muốn ở cùng ngươi đâu, nhìn ngươi bây giờ mà xem!”
Lưu Cảnh Xuân kinh hãi đến tột độ, đập vỡ chiếc gương, cào cấu khuôn mặt mình.
“Mặt của ta, mặt của ta…”
Nàng rõ ràng đã không còn sức ngồi dậy, nhưng vẫn cố sức giơ tay định đánh ta, nghiến răng nghiến lợi như nhìn kẻ thù giết cha:
“Ngươi rõ ràng chỉ là một kỹ nữ, thế nhưng Bùi lang lại đặt hết tâm tư vào ngươi, ngày ngày đến thăm ngươi, thậm chí không tiếc vì ngươi mà hủy hôn với ta!
“Phụ thân ta là Hộ bộ Thượng thư, ta đối với chàng một lòng say đắm, bao năm qua phụ thân ta cũng giúp đỡ chàng biết bao nhiêu, tại sao chàng lại đối xử với ta như vậy chứ!”
Nàng vừa khóc vừa cười, trông như một kẻ điên, đưa những móng tay dài ra định tát vào mặt ta, nhưng ta lật tay giữ lấy cổ tay nàng, giáng xuống mặt nàng một cái tát mạnh!
“Ngươi dám đánh ta?!” Nàng không dám tin, ta lại thẳng tay tát thêm một cái nữa.
Nàng ngã trở lại giường, thở hổn hển, đôi mắt tràn đầy oán độc nhìn ta, nhưng không còn sức ngồi dậy nữa.
Ta nhìn sắc mặt nàng, trong lòng đại khái cũng biết bệnh tình của nàng là gì.
Dịch bệnh ở phía Nam khi truyền đến phía Bắc đã biến đổi một chút, cho nên thuốc cũ không còn tác dụng, nhưng cũng không khó chữa, chỉ cần thêm hai vị thuốc là được.
Nhưng ta cần gì phải cứu nàng?
Ta lấy khăn tay lau sạch tay, bước ra khỏi phòng.
“Bệnh này của tiểu thư nhà các ngươi ta không chữa được, nên tìm đại phu giỏi khác đi.”
Hộ bộ Thượng thư và Lưu phu nhân ngồi phịch xuống, Lưu phu nhân ho sặc sụa, ta không nhìn thêm, quay người bước ra ngoài.
Đối với họ, ta chẳng có gì để thương hại.
Lưu Cảnh Xuân lớn lên không biết đã hại bao nhiêu người, họ dạy con không ra gì, giờ cũng xem như là báo ứng của họ.
…
Ba ngày sau, Lưu phủ treo cờ tang.
Lưu Cảnh Xuân đã chết.
Nghe nói khi chết, nàng vô cùng thảm hại, toàn thân bầm tím, miệng luôn gọi tên Bùi Sơ.
Nhưng Bùi Sơ không hề đến nhìn nàng một lần.
…
Án oan của Lục gia và Giang gia cuối cùng cũng được sửa lại sau ba tháng.
Ta mang theo một bình rượu, ngồi trước mộ phụ mẫu một ngày, lầm bầm kể lể, cuối cùng đến bản thân cũng không biết mình đã nói những gì.
Gánh nặng suốt bao năm nay cuối cùng cũng được dỡ xuống, ta chỉ thấy mệt mỏi vô cùng.
Vào mùa xuân, hoa cỏ rực rỡ, Viên Huyền Thừa đích thân đến cầu hôn ta.
Ta cúi đầu một lúc lâu mới lên tiếng: “…Dù hiện tại ta đã là Huyện chủ, nhưng ở kinh thành này, những người có chút danh tiếng đều biết ta từng làm nghề gì. Ngươi cưới ta không sợ người đời chê cười sao?”
Lời đồn còn sắc bén hơn cả đao kiếm, đến Bùi Sơ, người đã lớn lên bên ta, cũng vì ta từng là kỹ nữ mà không muốn lấy ta. Viên Huyền Thừa liệu có thực sự không để tâm chút nào?
Viên Huyền Thừa nghe xong không nói gì, sau đó rời đi.
Ta còn tưởng hắn hối hận rồi, đang đau lòng, hôm sau lại bất ngờ nhận được thánh chỉ!
Hoàng thượng ban hôn ta và Viên Huyền Thừa!
Chuyện này sao có thể?! Viên Huyền Thừa là người hoàng thượng yêu thương nhất, sao ngài lại để hắn cưới ta?!
Di Mặc mang lễ vật đến nhà ta, cười hì hì nói:
“Trước đây không lâu, công tử nhà ta đã phá một vụ án mưu phản. Khi đó hoàng thượng hỏi người muốn thưởng gì, người bảo là chưa nghĩ ra.
“Giờ đây, người đem công lao đó đổi lấy thánh chỉ tứ hôn với cô nương. Cô nương giờ có thể yên tâm rồi, hoàng thượng đã đích thân ban hôn, không ai dám nói gì nữa đâu!”
…
Trước khi thành hôn không được gặp mặt, nên Viên Huyền Thừa đã trèo tường vào, ngồi ngoài cửa sổ nói chuyện với ta.
Ta hỏi hắn: “Vì sao chàng muốn cưới ta?
“Chẳng lẽ là vì ta từng cứu chàng khi còn nhỏ, chàng đã đem lòng say mê ta từ khi ấy, rồi lần đầu gặp ta trong thanh lâu, chàng liền nhận ra, thề rằng sẽ không lấy ai ngoài ta…”
Viên Huyền Thừa bật cười: “Nếu nàng không muốn làm Huyện chủ nữa, sau này đi viết thoại bản cũng đủ sống đấy.”
Ta ngạc nhiên: “Vậy thì vì sao?”
Hắn suy nghĩ một lúc: “Không biết nữa, có lẽ là vì trên người nàng có một loại sức mạnh không chịu khuất phục, dù trong hoàn cảnh nào cũng cố gắng sinh tồn, ban đầu ta chỉ thấy thú vị, nhưng càng nhìn thì càng không thể rời mắt.
“Huống hồ, ơn cứu mạng nên lấy thân báo đáp, nàng cứu ta, tất nhiên ta phải lấy chính mình để đền đáp cho nàng.”
Bàn tay thon dài, trắng trẻo từ ngoài cửa sổ vươn vào, bàn tay từng kiên cường khi cầm đao, giờ đây lại nhẹ nhàng nắm lấy tay ta một cách dịu dàng.
“An Tuế, sao thời gian lâu quá vậy.” Hắn thở dài.
“Ta thật sự không thể chờ thêm nữa.”
Sau khi Viên Huyền Thừa đi, ta định nghỉ ngơi, nhưng cửa sổ lại bị đẩy ra.
Ta bất lực quay lại: “Chàng quay lại làm gì? Ta đã nói hôn lễ sắp đến rồi, chàng hãy chờ—”
Ta ngừng lại.
Bùi Sơ ngập trong mùi rượu, leo từ bên ngoài vào, mắt đỏ hoe, như thể đã lâu không ngủ.
Hắn mở miệng, giọng khàn khàn:
“Nàng sắp thành thân rồi.”
Ta lùi lại một bước, cảnh giác nói:
“Ngươi đến đây làm gì?”
Bùi Sơ rút từ ngực ra tờ hôn thư mà ta tưởng hắn đã xé từ lâu, bước tới một bước:
“Nàng sắp thành thân rồi? Vậy còn đây là gì, ta lại là gì?!”
Ta không nhịn được cười:
“Ngày trước chính ngươi nói ta thân phận thấp kém, không xứng với ngươi, ngươi không thể cưới ta, sao giờ lại muốn quay lại?
” Bùi Sơ, ngươi từng nói ta đừng hối hận, giờ ta không hối hận, chẳng lẽ ngươi lại hối hận?”
Bùi Sơ nhìn chằm chằm vào ta, khi ta tưởng hắn sẽ không nói gì nữa, hắn lại khẽ mở miệng.
“Phải, ta hối hận rồi.
“An Tuế, chúng ta đã đính hôn từ nhỏ, nàng vốn dĩ nên là thê tử của ta, làm sao có thể gả cho người khác?”
“Hoàng thượng tự tay ban hôn, ngươi muốn hỏi điều này thì nên đi hỏi người, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta kháng chỉ?
“Được rồi,” ta mất kiên nhẫn xua tay, “ta muốn ngủ, ngươi mau đi đi.”
Bùi Sơ nắm lấy tay ta:
“An Tuế, chúng ta bỏ đi thôi, đến nơi mà không ai biết chúng ta!
“Hoàng thượng ban hôn cũng không sao, ta sẽ dẫn nàng đi—”
Sức của kẻ say thật đáng ngạc nhiên, ta đau đến hít một hơi:
“Đi? Đi đâu, ngươi không cần tiền đồ của mình nữa sao?”
“Không cần nữa—” hắn nôn nóng nói, “không cần nữa, ta sẽ không làm quan nữa, chúng ta đến Giang Nam, đến nơi nàng yêu thích, hai chúng ta sống với nhau, sau này sinh con đẻ cái, chúng ta sẽ…”
Ta chưa từng nghĩ Bùi Sơ lại có thể nói những lời như vậy.
Tiền đồ từng là tất cả đối với hắn, vậy mà giờ đây hắn lại muốn dẫn ta bỏ trốn, bỏ mặc tất cả!
Ta chưa kịp để hắn nói hết, đã giáng xuống mặt hắn một cái tát:
“Ngươi điên rồi!
” Bùi Sơ, khi ta khốn khổ, ngươi đã đạp ta xuống đáy vực, giờ đây khi ta khá lên, ngươi lại muốn dẫn ta đi, phải chăng ngươi không thể chịu nổi việc ta sống tốt hơn?!
“Khi ngươi gần chết, ta đã bán thân để cứu ngươi, khi ngươi thi cử, ta bán nghệ kiếm tiền nuôi ngươi, ta không thiếu ngươi điều gì!
“Ta sẽ không đi cùng ngươi,” ta lạnh lùng nói, “ta đã nói rồi, đường rộng thênh thang, ngươi và ta mỗi người mỗi ngả, từ ngày ngươi nói sẽ không cưới ta, chúng ta đã hết duyên nợ.”
Bùi Sơ ngơ ngác sờ lên mặt, rất lâu sau, trong mắt hắn lóe lên một giọt lệ.
“Nhưng An Tuế,” giọng hắn run rẩy, “ta phải làm gì bây giờ?”
Ta quay lưng lại phía hắn.
Sau lưng yên lặng rất lâu, đến khi ta quay lại, Bùi Sơ đã rời đi.
Trong sân, hoa đào đầu xuân nở rộ, rơi lả tả dưới ánh trăng.
Ta chợt nhớ đến khi còn nhỏ hắn từng leo qua tường nhà ta, cũng là mùa xuân, hoa đào cũng phủ đầy mặt đất.
Hắn nói với ta:
“Này An Tuế, nhà ngươi đã đính hôn ngươi với ta rồi, ngươi biết không?”
Ta mơ hồ hỏi: “Đính hôn là gì?”
Hắn cười:
“Đó là trở thành phu thê, sau này chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”