An Tuế - Chương 5
Những ngày tiếp theo, ta cùng Hạ Ngôn cứu chữa các nạn dân mỗi ngày.
Người chết ngày càng nhiều, dịch bệnh chỉ có thể phòng ngừa chứ không thể chữa trị, chúng ta ngày ngày nhìn thấy vô số người chết trước mắt.
Giữa cái nóng oi ả, hết lần này tới lần khác nhà dột còn gặp mưa, mấy ngày liền mưa lớn, nước lũ tràn đê, bây giờ lại thêm nạn lụt, dịch bệnh lan tràn với tốc độ chóng mặt.
Lúc này, Hạ Ngôn cũng ngã bệnh.
Chúng ta ngày ngày bận rộn bên ngoài thành, dù nàng mỗi ngày đều đeo khăn vải đã hấp kỹ và chú ý vô cùng, vẫn khó lòng phòng bị hết.
Ta ngồi bên giường nàng rơi lệ, nàng vẫn mỉm cười bảo ta đi.
“Ta cả đời này chẳng còn gì nuối tiếc, vốn dĩ ta đã nên chết cùng phụ mẫu trong nạn đói năm ấy, là ngươi giúp ta sống thêm được những năm tháng này, ta đã mãn nguyện rồi.
“Đi đi An Tuế, ngươi đã làm hết sức mình rồi, ngươi còn có cả tương lai rộng mở, đừng ở đây với ta nữa.”
Ta khóc lắc đầu, nắm chặt tay nàng:
“Ta sẽ đưa ngươi về thành, nhất định sẽ tìm ra cách cứu ngươi!”
Về thành, ta ngồi thẫn thờ trong phòng.
Những ngày qua phân phát thuốc, ta đã hết sạch thuốc, cũng chẳng còn đồng nào.
Nhưng ngay khi ta tuyệt vọng nhất, ta lại nhận được tin xấu hơn.
Viên Huyền Thừa cũng đến Hà Dương.
Hắn cũng đã nhiễm dịch bệnh.
Khi ta tìm thấy Viên Huyền Thừa, hắn đang nằm trên giường, trông không quá tiều tụy, chỉ có sắc mặt hơi nhợt nhạt.
Mái tóc đen xõa trên gối sứ, vẻ lạnh lùng ngày thường dường như đã phai nhạt, thấy ta, hắn thở dài một tiếng.
“Ngươi đến làm gì, không sợ nhiễm bệnh sao.”
Ta siết chặt chăn: “Ta mới là người nên hỏi ngươi đến đây làm gì, chẳng lẽ đây là công vụ của ngươi?!”
Tiểu đồng Di Mặc bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói:
“Công tử chẳng phải vì nghe tin Liên Kiều cô nương đến Hà Dương, nên vội vàng chạy đến để đưa cô đi sao? Bây giờ hay rồi, cô nương không sao cả, còn công tử thì lại ngã bệnh.”
Viên Huyền Thừa liếc mắt một cái, Di Mặc lập tức im bặt.
Khi ta ra ngoài hỏi đại phu, mới biết rằng Viên Huyền Thừa không hề thoải mái như vẻ ngoài của hắn.
Hắn đã bệnh rất lâu, nếu không phải tình cờ nghe được tin, có lẽ hắn vẫn muốn giấu ta mãi.
Sau khi cho hắn uống thuốc, hắn thiếp đi, ta ngồi bên giường cẩn thận ngắm nhìn gương mặt hắn.
Ta không hiểu tại sao hắn lại đến tìm ta. Trong mắt ta, giữa chúng ta có lẽ có chút tình cảm, nhưng liệu nhiều đến nhường nào?
Ban đầu, hắn muốn chuộc thân cho ta.
Sau đó, hắn giúp ta thoát khỏi cảnh khốn đốn.
Bây giờ, khi biết ta ở Hà Dương, hắn lại đến cứu ta. Ta có đức hạnh gì, tài cán gì để hắn đối xử với ta như vậy?
…
Ta bắt đầu điên cuồng đọc sách y, thử nghiệm thảo dược.
Mỗi ngày, ta nhốt mình trong phòng, nến cháy hết cây này đến cây khác, mắt ta cay xè đến mờ nhòe. Mọi người đều khuyên ta nghỉ ngơi, nhưng ta không dám nghỉ.
Hạ Ngôn và Viên Huyền Thừa đang đợi ta cứu mạng.
Hằng ngày, từ lúc trời chưa sáng, ta đã lên núi hái thảo dược. Có lần suýt nữa đã rơi xuống vách đá gãy chân. Ta thử trên chính thân mình, lật hết vô số sách y, nhưng chẳng có sách nào ghi lại cách chữa trị dịch bệnh này.
Đêm ngày ta đều gặp ác mộng, lờ đờ như đi trong sương mù, nhưng lại không dám dừng lại.
Ta nhìn thấy bọn họ từng ngày tiều tụy đi, ta sợ nếu ta nghỉ ngơi, Hạ Ngôn và Viên Huyền Thừa sẽ không thể chờ thêm nữa.
Buổi tối, khi ta chuẩn bị thử thêm vài loại thuốc, bất chợt thấy trong phòng có rất nhiều hòm và rương.
Trong rương chứa đầy châu báu và vàng bạc, thậm chí có cả hai rương ngân phiếu.
“Cái gì đây?!” Ta kéo Di Mặc, người mang đồ đến.
Mũi hắn đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc xong.
“Công tử bảo ta mang đến cho cô nương, nói rằng sau này số đồ này sẽ để cô nương dùng làm của cải bên mình.”
Những thứ này đáng giá vô cùng, khiến ta không dám tưởng tượng, nhưng vào lúc này, ta không thèm liếc nhìn, chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy.
Tại sao Viên Huyền Thừa lại đưa hết đồ đạc cho ta?
Hắn có phải cảm thấy mình không còn chống đỡ được nữa?
Ta lao vào phòng hắn, chỉ trong vài ngày mà thân hình hắn đã gầy đi nhiều, ngón tay dài thon thả nhợt nhạt, đặt lên môi khẽ ho khan.
“Viên Huyền Thừa, tại sao ngươi lại bảo người mang những thứ này cho ta?!”
Giọng hắn có chút khàn, nhưng vẫn bình tĩnh:
“Chỉ là cho ngươi ít đồ, nữ nhân có nhiều của cải bên mình vẫn tốt hơn.”
Ta cố gắng nén nước mắt không để nó rơi xuống: “…Hôm nay thuốc có hiệu quả không?”
Hắn khẽ lắc đầu.
Những ngày qua, ta thử vô số phương thuốc lên bệnh nhân, bất kỳ phương thuốc nào có chút hiệu quả, ta đều cho Viên Huyền Thừa và Hạ Ngôn dùng.
Nhưng vẫn vô ích.
Ta lảo đảo quay về phòng, chẳng nhớ làm sao mình ngả lưng xuống mà ngủ thiếp đi.
Trước đó ta đã ba ngày không chợp mắt rồi.
Ta quá mệt mỏi.
Ta không thể cố được nữa.
…
Tình trạng của Viên Huyền Thừa và Hạ Ngôn bắt đầu xấu đi nhanh chóng.
Ban đầu, cả hai còn có thể tỉnh táo một lúc để nói vài câu, nhưng sau đó đều rơi vào hôn mê, nhiều đại phu đến cũng chỉ lắc đầu, nói rằng không thể cứu được.
Nhưng ta không cam lòng, từng lần từng lần thay đổi phương thuốc.
Cuối cùng, một ngày nọ, khi ta xuống núi thì đã kiệt sức ngất đi.
Trong giấc mơ, đã lâu rồi ta mới mơ thấy phụ mẫu.
Trong mơ, họ chẳng nói gì, chỉ đau lòng xoa đầu ta.
Ta ôm họ khóc òa:
“Phụ thân, mẫu thân, con phải làm sao bây giờ?!”
Hai người họ là người quan trọng nhất với ta, ta không thể không có họ!
Nhưng họ chưa kịp nói gì thì ta đã bị lay tỉnh.
Khi tỉnh lại, ta đang nằm trong phòng, toàn thân đau nhức, khắp nơi đều là vết thương.
Trong cơn mơ màng, ta thấy một khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, vừa khóc vừa cười:
Thu Duệ ra sức lau nước mắt: “Cô nương, cô không cần mạng nữa sao!”
Rồi nàng lại bật cười:
“Viên đại nhân và Hạ cô nương đều tỉnh rồi, phương thuốc có hiệu quả rồi!”
Phương thuốc thứ ba trăm hai mươi tám ta thử cuối cùng cũng có tác dụng.
Trong đó có một vị thảo dược ta đọc được trong sách y, tự mình lên núi hái về.
Ban đầu ta cũng không dám dùng, sau khi tự mình thử không sao, rồi thử lên các bệnh nhân khác, ta mới dám cho Hạ Ngôn và Viên Huyền Thừa dùng.
Khi ta chạy đến phòng họ, cả hai đã tỉnh lại.
Dù vẫn còn yếu, nhưng Viên Huyền Thừa đã có thể uống được vài hớp cháo, Hạ Ngôn cũng cất tiếng khẽ xin nước uống.
Thấy ta đến, Hạ Ngôn nắm lấy tay ta, dịch bệnh khiến nàng tiều tụy đi, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực dịu dàng như ngày nào.
Nàng nói: “An Tuế, cảm ơn ngươi.”
…
Phương thuốc của ta lập tức được mang đi, khắp nơi đều nấu thuốc phát cho dân chúng.
Lúc đầu dược liệu không đủ, sau đó phải nhanh chóng điều từ nơi khác đến, hai tháng sau, dịch bệnh dần dần được kiểm soát.
Viên Huyền Thừa và Hạ Ngôn cũng từ từ hồi phục.
Viên Huyền Thừa không lưu lại lâu, sau khi khỏe lên thì lập tức trở về kinh thành.
Nửa tháng sau, khi ta đang cùng Hạ Ngôn nghiên cứu dược liệu, đột nhiên nghe thấy tiếng chiêng trống náo nhiệt bên ngoài.
Ra ngoài nhìn, một đoàn vài chục người đi đến, dẫn đầu là một thái giám mặt trắng không râu.
Hắn cười, lấy ra một tờ thánh chỉ màu vàng sáng rực:
“Lục cô nương, nhận chỉ đi.”
Ta ngơ ngác, theo bản năng quỳ xuống.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Dân nữ Lục An Tuế thông minh hiền thục, thông hiểu lễ nghĩa, lần này quên mình cứu người, dẹp yên dịch bệnh, khiến trẫm rất an lòng, nay đặc phong làm Huyện chủ, phong hiệu: Bảo Ninh, ban thưởng lụa là trăm cuộn, bạc năm ngàn lượng, cùng một trăm hộ thực ấp tại Hà Dương Lạc huyện, khâm thử.”
…
Hôm sau, ta theo Hoàng công công hồi triều diện thánh tạ ơn.
Lúc rời đi, các hương thân trời chưa sáng đã đến để tiễn ta, xe của ta chất đầy rau khô, trứng vịt, thịt khô……
Họ chẳng có tiền, nhưng đây là những gì tốt nhất mà họ có thể mang tặng ta.
“Lục cô nương, nhất định phải thường xuyên về thăm chúng ta nhé!”
“Cảm ơn Lục cô nương, cô đã cứu cả nhà chúng ta, ta đã thắp đèn trường mệnh cho cô, Bồ Tát nhất định sẽ phù hộ cho cô sống lâu trăm tuổi…”
“Lục cô nương, đi đường bình an.”
Họ cứ chạy theo xe ta mãi, liên tục vẫy tay cho đến khi không còn thấy bóng dáng ta nữa.
Ta buông rèm xe, lau khô mắt, không nhịn được mà mỉm cười.
Cho đến khi quỳ trên điện Kim Loan, ta vẫn còn cảm thấy như đang mơ.
Mấy tháng trước, ta vẫn là kỹ nữ bị người đời khinh ghét.
Vậy mà giờ đây, ta đã trở thành Huyện chủ Bảo Ninh cao quý.
Hai ánh mắt liên tục hướng về phía ta, khi ta nhìn về bên trái, Bùi Sơ đang đứng trong đám đông, ánh mắt sâu thẳm, không biểu lộ cảm xúc gì.
Nhìn về bên phải, Viên Huyền Thừa đứng ngay hàng đầu, mỉm cười gật đầu với ta.
Từ trên cao, giọng nói uy nghiêm của hoàng thượng vang lên:
“Lục An Tuế, ngươi đã lập công lớn trong việc dẹp dịch, cứu giúp muôn dân. Phong ngươi làm Huyện chủ vẫn chưa đủ để khen thưởng. Ngươi còn có điều gì muốn cầu xin không?”
Ta sững người, cảm thấy dường như có một cơn gió vô hình nổi lên. Trong khoảnh khắc, rất nhiều gương mặt thoáng qua trước mắt, nhưng không có gương mặt nào rõ ràng.
Trán ta chạm đất, từng chữ một mà nói:
“Bệ hạ, An Tuế chỉ là nhũ danh của thần nữ. Thần nữ tên là Lục Kim An.”
Các đại thần xung quanh bắt đầu xì xào, không rõ vì sao ta lại nhắc đến điều này.
Ta tưởng mình sẽ run rẩy, nhưng không, giọng ta rất đều đặn:
“Năm Thành Nguyên thứ mười ba, Lục gia bị vu oan kết bè đảng, chiếm đoạt ruộng đất của dân, toàn gia bảy mươi hai người đều bị xử trảm. Phụ thân đã liều chết đưa thần nữ ra ngoài. Suốt đời phụ thân trung thành với bệ hạ, thanh liêm vô tư. Thần nữ mong bệ hạ điều tra lại án Lục gia năm đó, trả lại trong sạch cho gia đình thần!”
Cả triều đình xôn xao, sắc mặt của Bùi Sơ cuối cùng cũng biến đổi, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào ta.
Viên Huyền Thừa quỳ xuống bên cạnh ta: “Bệ hạ, những ngày qua Cẩm Y Vệ đã điều tra rõ chân tướng vụ án của Lục gia năm đó. Lục đại nhân thực ra là bị kẻ gian vu oan. Tất cả bằng chứng đều ở đây.”
Ta quay phắt lại, chỉ thấy hắn lấy ra một chiếc hộp nhỏ, thái giám bên cạnh nhanh chóng dâng lên.
Ta không dám ngẩng đầu, hoàng thượng xem qua bằng chứng một lúc lâu mới lên tiếng:
“Chuẩn.”