An Tuế - Chương 4
“Còn gọi là đại phu, không chừng mở y quán này cũng là để làm nghề đó!”
“Trông đoan chính thế kia, ai ngờ lại là một ả kỹ nữ, hại ta còn định đến khám bệnh, thôi chết rồi, hôm trước ta còn từng vào cửa chẳng biết có bị lây bệnh gì không…”
Ta đứng giữa đám đông, nhìn các bệnh nhân như thấy nước lũ mà tránh xa ta.
Nhìn những ánh mắt chế giễu của người đi đường, ta đột nhiên cảm thấy như trở lại cái ngày ta bán thân làm kỹ nữ, bị tú bà lột sạch, dùng cây sắt nung đỏ ép ta đáp ứng tiếp khách.
Lưu Cảnh Xuân cười đắc ý, tiến lại gần ta:
“Ngươi không nghĩ rằng ra khỏi Như Ý Lâu, đổi tên đổi họ, sẽ không ai nhận ra ngươi sao?
“Ta nói cho ngươi biết, cả đời này ngươi cũng không bao giờ ngẩng đầu lên được, vĩnh viễn chỉ là một ả kỹ nữ!
“Ngươi quyến rũ nhầm người rồi,” nàng dùng móng tay sắc nhọn cào lên mặt ta, “sai lầm của ngươi là không biết mình là ai, Bùi lang là người của ta, ngươi không nên động đến chàng.”
Nói rồi nàng phất tay, muốn gọi người bắt ta đi.
Toàn thân ta lạnh toát, ta biết một khi bị Lưu Cảnh Xuân dẫn đi thì sẽ gặp kết cục gì, huống chi phụ thân nàng ta quyền cao chức trọng, chẳng ai dám vì ta mà đắc tội với phụ thân nàng cả!
Ngay lúc ta tuyệt vọng, đột nhiên có người bước vào, dùng sống đao vỗ một cái lên tay Lưu Cảnh Xuân.
Cái vỗ này không nhẹ chút nào, nàng ta đau đến rên lên, vừa định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy người đó thì sắc mặt lập tức trắng bệch!
“Viên… đại nhân?!”
Viên Huyền Thừa nổi tiếng khắp kinh thành, Lưu Cảnh Xuân cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Viên đại nhân, ngài sao lại có mặt ở đây?”
Viên Huyền Thừa thậm chí không liếc nhìn nàng, chỉ nhạt giọng nói:
“Cút ra.”
Lưu Cảnh Xuân nghiến răng chỉ vào ta: “Nàng ta là một ả kỹ nữ, lại ở đây giả mạo đại phu, ta chẳng qua chỉ là nhìn không thuận mắt nàng ta làm hại người thôi!
“Chẳng lẽ Viên đại nhân cũng từng là người dưới váy của nàng, nên mới ở đây thương hoa tiếc ngọc? Phụ thân ta là Lưu Sơn, Hộ bộ Thượng thư, hôm nay ta nhất định phải bắt nàng đi, ngươi dám động đến ta sao!”
Viên Huyền Thừa đột nhiên bật cười.
Hắn vốn có vẻ ngoài lạnh lùng, cách xa người khác, nhưng khi cười, đuôi mắt hơi nhếch lên, lại lộ ra một phong vị cuốn hút khác.
Chỉ là nụ cười đó quá lạnh, hắn rút đao ra, đặt lên cổ Lưu Cảnh Xuân.
Lưỡi đao lạnh lẽo rạch một đường trên cổ nàng, máu tươi theo cổ áo chảy xuống.
Viên Huyền Thừa nhếch môi: “Lưu tiểu thư, hôm nay dù là phụ thân ngươi ở đây, ta thích giết thì cứ giết.”
Lưu Cảnh Xuân sống đến giờ e là lần đầu tiên bị người ta kề đao vào cổ, hai chân run lên, sắc mặt trắng bệch, ta ngửi thấy không khí phảng phất mùi khai.
Nhìn xuống, quần Lưu Cảnh Xuân đã ướt.
Viên Huyền Thừa cau mày thu đao, lùi lại một bước.
Đám đông xung quanh cười rộ lên:
“Đây là tiểu thư nhà ai, lại đi tiểu ngay giữa phố!”
“Ngươi không nghe nàng nói à, đây là con gái của Hộ bộ Thượng thư Lưu Sơn đấy, làm quan to thế mà lại nuôi ra loại con gái này.”
“Ôi, hôi chết đi mất, mau tránh ra xa một chút!”
…
Lưu Cảnh Xuân vừa sợ vừa giận, thậm chí còn ngất đi!
Nàng bị người ta đưa đi rồi, lúc này ta mới kịp phản ứng, liền cảm tạ Viên Huyền Thừa.
“Đa tạ Viên đại nhân, chẳng hay sao ngài lại đến đây?”
Hắn ngừng một chút: “Công vụ, tiện đường đi ngang qua.”
Nói rồi hắn tháo miếng ngọc bội bên hông đưa cho ta.
“Vài ngày nữa ta phải đi Hà Dương, không ở trong kinh thành, nếu có người đến tìm ngươi gây phiền phức, cầm miếng ngọc bội này đến tìm Cẩm Y Vệ, họ sẽ giúp ngươi.”
Nói xong hắn liền rời đi.
Cầm ngọc bội, ta không nhịn được mà bật cười.
Còn nói là tiện đường, rõ ràng là cố ý đến đưa ngọc bội cho ta.
Nhưng ta cũng không vạch trần, chỉ mỉm cười nói:
“Vậy xin đa tạ Viên đại nhân.”
**
Y quán của ta không thể tiếp tục mở nữa.
Từ sau khi Lưu Cảnh Xuân nói ta từng là kỹ nữ, không còn ai tới tìm ta chữa bệnh nữa.
Nữ tử lần trước mang há cảo đến cũng lại tìm ta một lần, lắp bắp an ủi mấy câu rồi vội vã rời đi.
Ta hiểu được sự khó xử của nàng.
Dính líu đến người như ta sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng.
Nàng cũng là nữ nhân, sống không dễ dàng gì.
Điều tệ hơn là, có người bắt đầu đến hỏi cưới ta.
Không phải gia đình tốt đẹp gì, toàn là phường lười biếng tật nguyền, hoặc là người góa vợ từng đánh chết vợ trước.
Bùi Sơ đến khi ta đang bị một tên du côn dây dưa.
Hắn cợt nhả định đưa tay chạm vào cằm ta:
“Ngươi là kỹ nữ mà còn giả vờ trinh tiết gì nữa? Ta không chê ngươi ngủ với nhiều nam nhân như vậy đã là may rồi, ngươi còn dám chê ta à?!”
Trước đây khi ta mở y quán, hắn cứ lượn lờ trước cửa, sau khi cửa tiệm bị phá, hắn liền dám vào hẳn bên trong, đã nhiều ngày nay cứ đến quấy rầy ta, ép ta phải gả cho hắn.
Ta đang bực bội vô cùng, không biết phải làm gì, lúc phân vân có nên dùng đến ngọc bội mà Viên Huyền Thừa tặng hay không thì một bàn tay đột ngột vươn ra, một chiếc quạt đập mạnh vào mặt tên du côn, khiến hắn ngã nhào xuống đất, ôm mặt đau đớn. Một lát sau, hắn nhổ ra hai chiếc răng dính máu.
Bùi Sơ tỏ vẻ chán ghét, ném cây quạt xuống, từ trên cao nhìn xuống ta.
“Đây là cuộc sống mà ngươi muốn sau khi rời xa ta sao?”
Ta cắn môi không nói gì.
Thấy ta sống khổ sở như vậy, tâm trạng của Bùi Sơ có vẻ tốt lên.
“An Tuế, trở về với ta đi, ngươi vốn dĩ không cần phải chịu đựng nhiều khổ cực thế này.”
Ta quay đầu, im lặng từ chối.
Bùi Sơ ngừng lại một chút: “Nghe nói hôm đó Lưu Cảnh Xuân đến tìm ngươi gây rối, là Viên Huyền Thừa đã giúp ngươi sao?”
Hắn cười nhạt, “Ngươi không định nhắm đến hắn đấy chứ?
“Mẫu thân hắn là Trưởng công chúa Khang Bình, không chỉ là cháu ruột được hoàng thượng yêu quý nhất, mà còn là tâm phúc được ngài tín nhiệm nhất, thực sự là người quyền quý bẩm sinh.
“Đừng nói ngươi bây giờ, ngay cả khi Lục gia không bị tịch thu, ngươi cũng chỉ có thể làm thiếp thất của hắn thôi, ngươi còn vọng tưởng điều gì nữa?!”
Ta cuối cùng không chịu nổi, siết chặt tay, trừng mắt nhìn hắn:
“Bùi Sơ, ta không phải ngươi, sẽ không xem chính mình như thẻ đánh bạc để leo lên!”
Có lẽ ta từng như vậy, nhưng bây giờ ta không còn muốn nữa.
Ta chế nhạo: “Ngươi muốn bán mình cho Lưu gia, ta thì không muốn bán mình cho nam nhân nữa.”
Ngoài dự đoán, Bùi Sơ không nổi giận.
Hắn nhướng mày: “Hóa ra ngươi vẫn để tâm đến Lưu Cảnh Xuân.
“Yên tâm đi, Lưu Sơn hiện nay đã tuổi già sức yếu, hoàng thượng đã ngầm ám chỉ ông ấy nên từ chức, khi ông ấy lui về, Hộ bộ sẽ thuộc về ta, lúc đó ta tự khắc sẽ xử lý Lưu Cảnh Xuân, cũng không giữ lại kẻ ngu ngốc này làm thê tử của ta.”
Ta cười khẽ: “Vậy ngươi sẽ cưới ta làm chính thất chứ?”
Bùi Sơ im lặng một lúc: “…An Tuế, ngươi biết thân phận hiện tại của ngươi.
“Ta sẽ đi trên con đường quan lộ, không thể có một thê tử có thể trở thành vết nhơ của ta.”
Hắn dường như đã nhượng bộ rất nhiều, “Ngoài danh phận ra, ta có thể cho ngươi tất cả, như vậy chưa đủ sao?”
Ta không thể nghe thêm được nữa, quay người bỏ đi.
Phía sau, giọng Bùi Sơ lạnh lùng vang lên:
“Lục An Tuế, ngoài ta ra, còn ai sẽ muốn ngươi chứ?
“Ngươi ngoài việc gả cho ta, không còn con đường nào khác đâu.”
Ta không nói gì.
Cũng không quay đầu lại.
Ta đột nhiên nhớ đến lời của Hạ Ngôn khi dạy ta y thuật:
“Thế đạo này nữ tử sinh tồn khó khăn, chung quy cũng bởi vì nữ tử không có cơ sở lập thân, chỉ có thể dựa vào nam nhân.
“An Tuế, ta dạy ngươi y thuật, chỉ mong sau này khi ngươi tự do, không cần phải dựa vào nam nhân cũng có thể sống.”
Lúc đó, tâm trí ta đều đặt hết vào Bùi Sơ, có chút không để tâm:
“Bùi Sơ sau này sẽ chuộc thân cho ta, ta sẽ không sống khổ sở đâu.”
Nàng chỉ cười, xoa nhẹ mái tóc ta.
“Rồi sẽ có một ngày ngươi hiểu, trên thế gian này không thể dựa vào ai được, nếu ngươi dựa vào nam nhân, đến lúc hắn chán ghét, không muốn cho ngươi lối thoát, ngươi sẽ không có cách nào xoay sở.
“Con đường do chính ngươi tự đi, dù khó khăn, nhưng đó là con đường của ngươi, không ai có thể cướp đi.”
Ta không cần người khác chỉ lối nữa.
Ta sẽ tự mình mở ra một con đường.
Tháng tám nóng bức, từ Hà Dương truyền về tin dữ, ba thành trì đang hoành hành dịch bệnh, xác chết la liệt khắp nơi, số người chết đã nhiều vô số kể.
Nghe tin này, toàn thân ta như rơi vào hầm băng.
Hà Dương, đó chính là nơi Hạ Ngôn đang cư trú.
Ta không để ý gì hết, thu dọn đồ đạc rồi lập tức lên đường đi Hà Dương.
Thu Duệ ôm ta khóc: “Tiểu thư, tiểu thư, người dân Hà Dương sắp chết hết rồi, đó là dịch bệnh đấy! Người đi cũng vô ích thôi!”
Nhưng ta không nghe một lời nào, thúc ngựa phi nhanh về Hà Dương.
Ta không thể cứ thế đợi ở đây, dù chỉ có một tia hy vọng, ta cũng phải đến cứu Hạ Ngôn!
Trên đường đi gấp rút nửa tháng, ta cuối cùng cũng đến Hà Dương.
Tình hình còn tệ hơn lời đồn, trong thành mùi hôi thối xông vào mũi, xác chết la liệt khắp nơi chưa kịp thiêu.
Trên phố vắng tanh, hầu như không thấy bóng người.
Ta tìm kiếm suốt mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được Hạ Ngôn ở một y quán bên ngoài thành.
Phu quân của nàng đã qua đời trong trận dịch bệnh, nhưng nàng không có thời gian đau buồn, vẫn đang phân phát thuốc phòng dịch cho mọi người.
Thấy ta đến, nàng theo bản năng định trách mắng ta, nhưng lại không nói gì, tiến lên ôm lấy ta.
Nhiều năm không gặp, nàng gầy đi rất nhiều, đôi vai nhỏ nhắn gầy gò.
Thân thể nàng khẽ run, dường như đã vô cùng mệt mỏi.
Chúng ta ôm nhau im lặng, chẳng cần nói gì cả.
…