An Tuế - Chương 2
Thu Duệ cẩn thận bước đến sau lưng ta, xoa vai an ủi.
“Tiểu thư,” nàng thở dài, “sao người lại chọc giận Bùi công tử, bây giờ ngài ấy là hy vọng duy nhất của người.
“Người đã thầm mến ngài ấy bao năm nay, ngài ấy mới vừa hứa sẽ chuộc thân cho người đó.”
Ta chạm vào khuôn mặt sưng tấy, nhìn về phía chiếc hộp bên giường.
Bùi Sơ tức giận, ta biết.
Từ nhỏ đến lớn, ta luôn là người đuổi theo hắn, dỗ dành hắn, chiều theo hắn.
Sau khi Thu Duệ rời đi, ta mở hộp ra, lấy ra số ngân phiếu giấu trong ngăn kín.
Một ngàn tám trăm lượng, là số tiền ta đã tích cóp suốt những năm qua.
Ta không phải chưa từng nghĩ đến việc để Bùi Sơ chuộc thân cho mình, năm ấy ta bán mình, thật ra không chỉ vì Bùi Sơ.
Ta hiểu rằng một nữ tử có chút nhan sắc như ta, không thể sống một mình bơ vơ không chỗ dựa.
Bùi Sơ không chỉ là vị hôn phu của ta, mà còn là một nam tử tài hoa, học thức uyên bác, có thể thi cử công danh.
Hắn là hy vọng sống duy nhất của ta.
Hai mươi lượng bạc từ việc bán thân, chính là lời thề của ta đối với hắn.
Quả thật, Bùi Sơ đã ghi nhớ tấm lòng của ta, những năm qua hắn thăng tiến vùn vụt, cũng đã bảo hộ ta trong thanh lâu.
Tú bà không dám ép ta tiếp khách, ta chỉ cần đàn vài khúc cho khách, chẳng thiếu thốn gì về ăn mặc chi tiêu.
Thi thoảng có khách quấy rối, Bùi Sơ cũng sẽ ra mặt bảo vệ ta.
Kỳ thật ta từng nghĩ đến việc ở cùng Bùi Sơ, dù chỉ làm thiếp thất cũng tốt. Năm xưa khi phụ thân dốc sức đưa ta rời khỏi nơi ấy, ông chỉ nói với ta một câu:
“An Tuế, hãy sống sót!”
Sống sót thì sẽ có hy vọng.
Chỉ cần sống, sẽ có một ngày án oan của gia tộc ta được rửa sạch, bảy mươi hai mạng người trong gia đình ta có thể được minh oan.
Vì vậy, dù Bùi Sơ vẫn luôn lạnh nhạt với ta, ta vẫn dành trọn tình ý dịu dàng cho hắn. Ai ai cũng biết ta say mê Bùi công tử, mong đợi hắn chuộc thân cho ta.
Ngay cả Bùi Sơ cũng nghĩ như vậy.
Hắn cho rằng ta yêu hắn, rằng hiện tại ta chỉ là một kỹ nữ, chỉ có thể chờ hắn chuộc thân. Đó là con đường duy nhất của ta.
Từng có lúc ta cũng nghĩ vậy.
Thân phận hiện tại của ta vốn không thể làm chính thê của Bùi Sơ, chỉ hy vọng dựa vào chút tình nghĩa xưa cũ mà làm thiếp thất của hắn, đã là đường thoát tốt nhất rồi.
Nhưng giờ đây ta không còn nghĩ như vậy nữa. Bùi Sơ sắp cưới Lưu tiểu thư, với thủ đoạn của nàng ta, chỉ e rằng ta vào phủ chưa bao lâu đã bị giày vò đến chết.
Đến lúc đó, liệu Bùi Sơ có ra mặt vì ta không?
Có lẽ chỉ đứng nhìn như hôm nay mà thôi.
Ta siết chặt ngân phiếu trong tay. Khi phụ mẫu còn sống, họ luôn dạy ta một điều rằng thế gian này không có ai đáng tin cậy, ngoài chính mình.
Những năm qua, ta vừa chu cấp cho Bùi Sơ đọc sách, vừa đổi mọi món trang sức vàng bạc mà khách tặng thành bạc, chỉ để khi nào không thể dựa vào Bùi Sơ nữa, ta còn có lối thoát.
Giờ là lúc ấy rồi.
5
Đột nhiên đồ ăn thức uống của ta đều bị cắt giảm.
Ngày trước, ta ở gian phòng tốt nhất trong lầu, chọn trang sức đẹp nhất, ăn một bữa cơm đáng vài lượng bạc.
Thế mà giờ đây, tú bà lại cười mỉm bảo ta dọn đi, để chỗ đó cho hoa khôi nổi tiếng nhất lầu chuyển vào.
Nha hoàn của ta chỉ còn mỗi Thu Duệ, ngay cả nước tắm hằng ngày cũng không còn ai mang đến, ta và Thu Duệ phải tự nhóm lửa, tú bà còn trách chúng ta phí củi.
Đến cả cơm ăn cũng chỉ là thức ăn thừa của người khác.
Ta đành phải tự bỏ tiền nhờ Lục Châu ra ngoài mua đồ ăn.
Trước kia, mọi người trong lầu đều đón tiếp ta với vẻ mặt niềm nở, ngay cả tú bà cũng phải nể mặt ta vài phần.
Nhưng giờ những kẻ từng ghen tị với ta bắt đầu giậu đổ bìm leo, hoa khôi thẳng thừng mang hết y phục đẹp của ta đi. Khi ta cãi lại, nàng ta che miệng cười nói:
“Những y phục này đều do lầu sắm, khi nào là của ngươi chứ?
“Liên Kiều, ngươi không nghĩ mình vẫn là hồng nhan trước mặt Bùi công tử đấy chứ?
“Trước đây nể mặt Bùi công tử ta mới gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, ngươi lại tưởng mình là thứ gì ghê gớm lắm sao?”
Trước khi đi, nàng ta cầm y phục hừ lạnh:
“Tỷ tỷ đừng trách ta nhé, bây giờ người tìm đến ta nhiều lắm, nơi nào cũng phải ăn mặc thật đẹp, còn ngươi giờ đã già yếu không có khách nào, giữ lại những thứ này chỉ phí hoài.”
Khi nàng ta rời đi, Thu Duệ giận dữ dậm chân:
“Trước đây chỉ biết bợ đỡ, luôn miệng tỷ tỷ, giờ trở mặt không nhận người, đúng là thứ chẳng ra gì!”
Ta xua tay: “Không sao đâu, nàng ta thích thì cứ lấy đi.”
Ta biết rõ, đây nhất định là ý của Bùi Sơ, đây là hình phạt mà hắn dành cho ta.
Hắn muốn trừng phạt sự không nghe lời của ta.
Hắn đang nói cho ta biết rằng, không có hắn ta chẳng là gì, chỉ có thể bị người ta giày xéo như một con chó.
Nhưng ta không ngờ, hắn còn tàn nhẫn hơn ta tưởng.
Ngày hôm sau, tú bà nói với ta, khi vết thương lành lại, ta sẽ phải tiếp khách.
Lúc ấy ta mới nhận ra rằng Bùi Sơ đã giải trừ sự bảo vệ dành cho ta.
Tú bà đeo hoa đỏ giả vờ cười giả tạo với ta:
“Ma ma đã bảo ngươi rồi, nam nhân không dựa vào được, giờ không phải ngươi cũng phải tiếp khách hay sao?
“Hầu hạ khách cho tốt, kiếm thật nhiều bạc, giữ bạc trong tay mới là của mình.”
Ta mơ hồ bước vào phòng, nhưng khi đi qua hành lang, ta nghe thấy tiếng hét đau đớn bên cạnh.
Tiếng hét ấy rất quen thuộc, là của Lục Châu, người tỷ muội tốt nhất của ta trong lầu!
Ta lén nhìn qua khe cửa, chỉ thấy một đám nam nhân đang ngồi uống rượu nghe nhạc, bên cạnh là mấy cô nương bồi tiếp.
Trong đó có một nam nhân mặt mày tái nhợt đầy vẻ tà ác đang đè lên người Lục Châu, ánh mắt hắn ta nhìn nàng như rắn độc.
Thế tử Hầu phủ Thừa Ân, ta lập tức nhận ra hắn!
Hắn nổi tiếng ở các thanh lâu trong kinh thành, bởi vì hắn bị bất khởi, nên thủ đoạn rất đa dạng, nghe nói các kỹ nữ chết trên giường hắn dùng hai bàn tay đều đếm không hết. Chỉ là hắn hào phóng, mỗi lần đều bồi thường tiền nên chưa bao giờ có ai quản.
*Bất khởi: Mang ý nghĩa là “không thể cương” hay “không đứng lên được”, một cách gián tiếp diễn đạt tình trạng yếu sinh lý.
Lục Châu rưng rưng nước mắt, nỗi sợ hãi trong ánh mắt như sắp tràn ra, nhưng nàng bị bịt chặt miệng, không thể kêu cứu.
Nếu hôm nay bị thế tử Hầu phủ Thừa Ân mang đi, chỉ e nàng sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai nữa!
Ta do dự đứng ở cửa rất lâu, đến khi thấy Lục Châu sắp bị lôi đi, ta cắn răng một cái, đẩy cửa bước vào, quỳ phịch xuống trước mặt thế tử Hầu phủ Thừa Ân.
“Thế tử gia, Lục Châu thân thể không sạch sẽ, sợ làm hỏng hứng thú của ngài, xin ngài hãy để nàng ấy đi!”
Thế tử bị cắt ngang nhã hứng, quay đầu giận dữ nhìn ta, ánh mắt lóe lên sự tức giận.
Sau đó, khóe miệng hắn nhếch lên, nhìn ta từ trên xuống dưới, trên mặt hiện lên vẻ hứng thú.
Hắn mạnh tay đẩy Lục Châu ra, bước tới bóp lấy cằm ta.
“Nữ nhân của Bùi Sơ sao?
“Loại ngụy quân tử như hắn mà ánh mắt cũng không tệ, nếu ngươi không để nàng đi thì đổi lại là ngươi!
“Hôm nay ta cũng muốn thử xem nữ nhân của Bùi Sơ có mùi vị thế nào!”
Nói rồi hắn định đưa ta đi, ta liếc nhìn xung quanh, thấy một nam nhân mặc y phục đen ngồi ở vị trí chủ tọa, lúc này đang thích thú nhìn ta.
Ta cắn chặt môi không nói gì, nhưng khi thế tử Hầu phủ đưa tay định chạm vào y phục của ta, nam nhân kia đột nhiên lên tiếng.
Hắn lạnh nhạt nói: “Trương Lỗ, nhìn người thật phiền, cút ra ngoài.”
Thế tử Hầu phủ Thừa Ân lập tức khựng lại, trong mắt thoáng qua một tia lo lắng, sau đó nhanh chóng nặn ra nụ cười lấy lòng, khóe mắt lộ rõ sự sợ hãi không thể che giấu:
“Đã chỉ huy sứ không muốn thấy ta, vậy ta lập tức đi ngay!”
Nói xong, hắn cũng không dây dưa với ta nữa, dứt khoát đứng dậy rời đi.
Những người khác cũng hoảng hốt, lần lượt đứng lên tìm cớ cáo từ.
Chỉ trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại ta và nam nhân kia.
Hắn bước đến trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống:
“Tại sao lại cứu nàng, chẳng lẽ ngươi không sợ sao?”
Ta ngẩng đầu lên nhìn Viên Huyền Thừa, khàn giọng đáp:
“Sợ.”
Viên Huyền Thừa cúi đầu, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười thoáng qua khó mà thấy rõ.
“Ta cứ nghĩ ngươi gan dạ bẩm sinh, chẳng bao giờ biết sợ.”
6
Lần đầu gặp Viên Huyền Thừa là ở trong lầu.
Chỉ có điều hắn không phải đến để vui chơi, mà là để giết người.
Hắn mặc phi ngư phục, từ dưới áo choàng đen rút đao ra, dứt khoát chặt đứt đầu của một nam nhân.
Các cô nương trong lầu hoảng sợ đến trắng bệch, các khách nhân cũng run rẩy sợ hãi, thậm chí có người sợ quá mà tiểu ra quần.
Ta nghe thấy có người khẽ nói:
“Sao Diêm Vương lại trở về đây rồi?!”
Sau này ta mới biết, hắn chính là vị chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ nổi danh lẫy lừng, vừa qua tuổi nhược quán đã nắm trong tay quyền sinh sát, thống lĩnh cả Cẩm Y Vệ.
Phụ thân của Viên Huyền Thừa là đại tướng quân tử trận nơi sa trường, mẫu thân là thân muội muội của Hoàng thượng, vì phu quân mà tuẫn tiết, chỉ để lại một đứa con độc nhất.
Hắn là cháu ruột của Hoàng đế, cũng là tâm phúc mà Hoàng đế tín nhiệm nhất.
Hoàng đế thậm chí còn ban đặc quyền cho hắn có thể tiền trảm hậu tấu.
Lời đồn nói rằng Viên Huyền Thừa là kẻ mặt xanh nanh vàng, thân cao tám thước, nhưng khi tận mắt chứng kiến, lại là một công tử phong lưu, cao lớn anh tuấn.
Chỉ là trên mặt hắn vẫn còn vệt máu đỏ tươi, đao bên hông còn dính máu chưa kịp tra vào vỏ, đôi mắt đen của hắn lia đến khiến người ta có cảm giác như bị xé xác tại chỗ.
Lần thứ hai gặp hắn, hắn đi cùng một nhóm quan lại đến nghe nhạc.
Có thể thấy là ai cũng rất sợ hắn, nhất là những cô nương từng tận mắt chứng kiến cảnh hắn giết người, người nào người nấy run rẩy, không dám đến gần.
Cuối cùng chỉ có ta bước đến bên cạnh, cúi đầu rót rượu cho hắn.
Hôm đó ta yên lặng ngồi bên hắn, đợi khi ly rượu của hắn cạn thì rót đầy, không nói nhiều, cũng không tránh né.
Lúc rời đi, Viên Huyền Thừa nhìn ta một cái, giọng điệu bình thản không chút biến đổi hỏi:
“Ngươi tên là gì?”
Ta cung kính đáp: “Đại nhân, thiếp thân tên là Liên Kiều.”
Hắn gật đầu, ném lại một túi tiền rồi rời đi.
Từ đó trở đi, mỗi khi Viên Huyền Thừa giết người xong, hắn đều tìm đến ta, đôi khi uống rượu, đôi khi nghe ta gảy đàn tỳ bà.
Thỉnh thoảng ta đàn sai, hắn cũng không tức giận.
Hắn chưa bao giờ như người khác, không hề lợi dụng ta, cũng chưa từng muốn ta, cứ như hắn đến chỉ để nghe vài khúc nhạc, nhưng lần nào đi cũng để lại phần thưởng hậu hĩnh.
Trong một ngàn tám trăm lượng bạc của ta, hơn phân nửa là do hắn tặng.
Hôm nay, ta cũng vì thấy hắn ở đây nên mới dám bước vào cứu Lục Châu.
Ta đang đánh cược, cược hắn đối với ta có mấy phần khác biệt.
Có vẻ, ta đã cược đúng.
“Sao lúc nãy không cầu cứu ta?” Viên Huyền Thừa hỏi, giọng điệu không có chút phập phồng nào.
Ta quỳ dưới đất, nhìn đôi giày thêu chỉ vàng trước mặt.
“Ngài có thể cứu ta một lúc, nhưng không thể cứu ta cả đời.”
Trên đầu ta yên lặng hồi lâu.
Khi ta tưởng rằng Viên Huyền Thừa đã tức giận, hắn bỗng cất tiếng, giọng điệu nghe không rõ cảm xúc:
“Nếu ta nói, ta có thể cứu ngươi cả đời thì sao?”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Viên Huyền Thừa không nói gì thêm, xoay người bước ra ngoài.