An Nhạc - Chương 1
01.
“Cha mẹ!” Em kế An Nhiên kéo tay áo cha mẹ, vẻ mặt đáng thương: “Anh ấy rất đáng thương, chúng ta giữ anh ấy lại có được không?”
Cha mẹ nhìn theo ánh mắt của cô ta, nhìn ra ngoài cửa, cửa mở, có một bóng người đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Cha mẹ hiển nhiên không đồng ý dẫn một người đàn ông trẻ tuổi lai lịch không rõ như vậy về nhà, sắc mặt nghiêm khắc mắng An Nhiên.
Nhưng An Nhiên, người vốn luôn nghe lời ở trước mặt bọn họ, lúc này lại vô cùng cố chấp tranh cãi với họ.
“Anh ấy vừa bị trộm ví tiền với chứng minh thư, ở thành phố này không có ai để dựa vào, hiện tại chỉ có một mình, nhà chúng ta cũng không thiếu một chút tiền như vậy, giúp anh ấy thì sao?”
“Hơn nữa, không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá một người, vừa nhìn anh ấy đã biết không phải là người bình thường rồi!”
Tôi bị đánh thức bởi tiếng cãi vã của họ và mơ màng đi xuống cầu thang.
Nhìn thấy cảnh tượng dưới lầu, lại nhìn thấy một người đàn ông đứng ở cửa, tôi như tỉnh mộng, chợt tỉnh khỏi giấc mơ.
Phương Trạch…
Tôi chậm rãi nhìn về phía An Nhiên.
Thì ra, cô ta cũng được trùng sinh.
“…”
An Nhiên là em gái kế của tôi, từ trước đến nay cô ta biết diễn kịch hơn tôi, được cha mẹ yêu thích hơn tôi.
Kiếp trước, tôi nhặt được một cậu bé nghèo cô đơn từ bên ngoài, lúc ấy chỉ là có lòng tốt giúp đỡ, không ngờ An Nhiên lại làm ầm ĩ lên như vậy.
Cô ta ở bên ngoài tung tin đồn để hủy danh tiếng của tôi, khiến thiếu gia nhà họ Chu đã đính hôn với tôi trực tiếp hủy hôn.
Tôi buồn đến mức bỏ nhà đi, cậu bé nghèo Phương Trạch lại không rời tôi một bước mà đi theo.
Hắn bảo vệ tôi khỏi bị quấy rối bởi những gã say rượu, chọc cười tôi, cùng tôi ngắm bình minh và hoàng hôn.
Dần dần, tôi cùng hắn yêu nhau.
Ngay khi tôi lấy hết can đảm để dẫn hắn về nhờ cha giúp đỡ, thì phát hiện trong nhà đang tổ chức đám cưới lớn.
Hóa ra sau khi tôi rời đi, em gái và thiếu gia nhà họ Chu – Chu Hằng càng ngày càng thân thiết.
Cũng không lâu sau, nhà họ Chu tìm tới cửa nói muốn đính hôn với con gái thứ hai của nhà họ An.
Em gái kế luôn thích tranh giành mọi thứ với tôi.
Lần này cô ta cũng thắng, cô ta thay thế tôi được gả vào nhà họ Chu làm bà chủ hào môn như mong muốn.
Còn cha rất thất vọng về tôi, dưới sự xúi giục của mẹ kế và em gái kế, cho tôi một tấm thẻ, rồi đoạn tuyệt quan hệ cha con với tôi.
Từ đó về sau nhà họ An không còn bất kì quan hệ nào với tôi nữa.
Phương Trạch đưa tôi rời khỏi thành phố này, anh ấy tìm lại giấy tờ của mình, dẫn tôi về nhà anh ấy.
Anh ấy là một chàng trai trẻ đầy tham vọng và lý tưởng, tôi đưa thẻ mà cha đã đưa cho anh ấy.
“Cố lên, Phương Trạch, anh phải tin tưởng bản thân.”
Phương Trạch nhìn tôi, lần đầu tiên đỏ vành mắt.
Sự thật chứng minh mắt nhìn người của tôi rất tốt.
Năm năm ngắn ngủi, Phương Trạch đã thành lập công ty của mình, có được một mảnh đất cho riêng mình ở thành phố to lớn như vậy.
Lại qua sáu năm, công ty của Phương Trạch phát triển vô cùng nhanh chóng, Phương Trạch nhiều lần leo lên trang đầu của tin tức tài chính và kinh tế, hoàn toàn xứng đáng là người mới nổi trong giới kinh doanh.
Phương Trạch hoàn toàn đứng vững gót chân ở Châu Thành.
Thứ duy nhất không thay đổi, chính là tình yêu của anh ấy đối với tôi.
Người trong nghề đều biết, Phương Tổng là một người cuồng vợ, rất bảo vệ vợ, nhưng lại thường nói với người khác rằng: “Vợ tôi…”
Cha tự nhiên cũng biết cậu bé nghèo hèn năm đó giờ đã có tiền đồ lớn.
Ông ấy tìm mọi cách liên lạc với tôi, bảo tôi và Phương Trạch về nhà ăn tết.
Mặc dù biết rõ ông ấy chỉ muốn kéo gần mối quan hệ với Phương Trạch, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, dưới mọi lời mời của ông ấy, tôi đã đồng ý.
Nhưng không ngờ, lần trở về này, tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa.
02.
Cuộc sống của An Nhiên không tốt như tôi nghĩ.
Sau khi cô ta gả cho Chu Hằng cũng không được lên làm bà chủ hào môn như ý nguyện, ngược lại cuộc sống của cô ta rất khốn khổ.
Trước khi kết hôn Chu Hằng đã có rất nhiều bạn gái, sau khi kết hôn cũng không quay đầu.
Tính tình của anh ta nóng nảy, khi An Nhiên nổi giận với anh ta, anh ta liền chửi ầm lên, có vài lần còn động thủ.
Có lần, bị đánh quá nặng, An Nhiên phải nhập viện, phần dưới cơ thể chảy máu, sau khi kiểm tra thì phát hiện cô ta đã mang thai ba tháng…
Sau khi đứa bé không còn, Chu Hằng đối xử với cô ta càng thêm lạnh lùng qua loa.
Anh ta hạn chế chi tiêu của An Nhiên, nhốt cô ta trong biệt thự lớn này.
Thậm chí còn công khai mang tình nhân ở bên ngoài về, tán tỉnh trước mặt An Nhiên.
Sau đó, trong lúc vô tình An Nhiên thấy được đơn ly hôn Chu Hằng chuẩn bị cho cô ta.
Chu Hằng muốn cô ta tay trắng ra khỏi nhà…
Cuộc sống của cô ta còn tệ hơn tôi nhiều.
Tranh cãi với tôi nhiều năm như vậy, cô ta vẫn thua tôi, chuyện này mang đến kích thích quá lớn cho An Nhiên.
Nhất là khi trở về nhà họ An lại phát hiện người cha luôn yêu thương cô ta cũng không còn quan tâm đến mình nữa, chỉ ân cần nói chuyện với Phương Trạch, mỉm cười quan tâm đến tình hình gần đây của tôi.
Nhìn thấy tôi được Phương Trạch cưng chiều đến tận xương tủy, An Nhiên hoàn toàn phát điên.
Cô ta tưởng tượng mọi hành động của tôi đều là diễu võ dương oai đối với cô ta.
Một buổi tối, cô ta hẹn tôi ra ngoài.
Sau đó lái xe đâm vào tôi…
Lúc đó, tôi cũng đang mang thai…
Có lẽ ông trời cũng không nhìn nổi nữa, cho tôi cơ hội sống lại một lần.
Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại mười hai năm trước.
Năm đó tôi và An Nhiên còn chưa lập gia đình.
Nhưng bây giờ, tôi nhìn người đứng dưới lầu, tâm trạng hỗn loạn.
Thì ra, An Nhiên cũng được sống lại.
Cô ta giành trước tôi một bước, đi ra ngoài tìm được Phương Trạch nghèo túng, cô ta muốn thay tôi đi cứu vớt anh ấy, cô ta vội vàng muốn cướp đi nhân sinh của tôi…
Rõ ràng, bước đầu tiên đã thành công.
03.
An Nhiên cho rằng tôi có thể sống tốt như vậy, đều là bởi vì Phương Trạch.
Chỉ cần kiếp này cô ta có thể gả cho Phương Trạch, vậy cô ta chính là người may mắn!
Trên thực tế, cô ta đã nghĩ đúng.
Hu hu hu, Phương Trạch đúng là một nhân tài hiếm có và là người chồng nhị thập tứ hiếu.
Kết hôn với anh ấy mấy năm nay, tôi chẳng làm gì cả, suốt ngày chỉ biết ngồi ăn chờ chết.
Phương Trạch cưng chiều tôi, che chở tôi, còn có thể bao dung tôi vô điều kiện khi tôi nổi giận vô cớ.
Có đôi khi họp cả ngày về nhà còn mang tạp dề nấu cơm cho tôi.
Đời trước tôi đã bị anh ấy nuôi phế rồi.
Đời này, không có anh ấy, làm sao tôi sống được!
An Nhiên dưới lầu đã xoay người đi về phía Phương Trạch.
Cô ta cười cười: “Anh yên tâm, tôi sẽ không bỏ mặc anh.”
“Hôm nay anh ở lại đây, đúng rồi, tôi có một người chị gái tính tình không tốt, có thể không thích anh lắm, anh thấy chị ấy thì nhớ đi đường vòng nhé…”
Tôi: “…”
Trước khi An Nhiên đắp nặn tôi thành quái vật giương nanh múa vuốt, hết ăn lại nằm, vô cùng xấu xí, tôi mặc váy ngủ vọt xuống.
“Ôi trời, trong nhà có khách sao?”
Tôi lướt qua người cha đang định nói chuyện với mình, không chớp mắt đi tới trước mặt Phương Trạch.
Mỉm cười rồi vươn tay: “Xin chào, tôi tên là An Nhạc.”
An Nhiên ở một bên oán giận nhìn tôi, tôi cảm giác như mơ hồ nghe thấy tiếng cô ta nghiến răng nghiến lợi.
Phương Trạch có chút kinh ngạc, anh ấy ngước mắt nhìn tôi, trong mắt lóe lên tia sáng.
Có hi vọng có hi vọng!
Trong lòng tôi mừng thầm, hơi khom người, đưa tay cầm lên bàn tay của anh ấy lắc lắc: “Tôi cảm thông với những gì anh gặp phải, Phương Trạch, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp anh.”
Tôi vừa nói xong, An Nhiên khiếp sợ quay đầu nhìn tôi.
An Nhiên: “Chị nói cái gì?”
Từ đầu đến cuối, cô ta chưa từng nhắc đến tên Phương Trạch.
Tôi mỉm cười với cô ta, không nói gì.
Ánh mắt An Nhiên nhìn tôi dần dần trở nên độc ác.
Trong bầu không khí căng thẳng này, cha đã ra tay phá vỡ sự yên tĩnh.
Ông ấy vỗ một cái vào tay tôi: “Còn ra thể thống gì!”
Ông ấy không mấy thiện cảm nhìn về phía Phương Trạch: “Nếu hai đứa con gái của tôi đều thương tình cho cậu như vậy, vậy trước hết cậu ở lại đi!”
“Nhưng…” Giọng nói của ông hơi trầm xuống: “Cháu phải tự hiểu lấy mình.”
Phương Trạch khiêm tốn cúi đầu: “Cảm ơn bác trai.”
04.
Sau bữa tối, An Nhiên gọi tôi ra ban công.
Vừa thấy mặt, cô ta đã hừ lạnh: “An Nhạc, không ngờ chị cũng sống lại.”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: “Đúng vậy, tôi cũng sống lại.”
“Kiếp trước cô hại tôi, kiếp này lại muốn cướp đi nhân sinh của tôi, An Nhiên, cô tính toán giỏi thật đấy.”
An Nhiên trừng mắt nhìn tôi, trong mắt tràn đầy hận ý.
“Chị đừng đắc ý, đời này, người gả cho Phương Trạch nhất định là tôi.”
Giờ phút này nội tâm tôi vô cùng bình tĩnh: “An Nhiên, cách mà cô có thể nghĩ ra để thắng tôi, chỉ là dựa vào đàn ông thôi sao?”
“…”
Trở về phòng, tôi ngồi trên sô pha suy nghĩ về cuộc sống.
Mặc dù bằng lời nói khiến An Nhiên tức chết, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy rất bất an.
Lỡ như Phương Trạch thật sự thích cô ta thì sao? Lỡ như bọn họ thật sự kết hôn thì sao?
Tôi phải làm sao bây giờ?
Cũng không phải là thèm tiền sau này của Phương Trạch, tôi chính là thèm con người của anh ấy!
Tôi thật sự thích người này!
Hiện tại để An Nhiên nhanh chân đến trước đưa Phương Trạch về nhà.
Nếu vì vậy mà Phương Trạch yêu cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, vậy tôi sẽ tức chết mất.
Tôi điên cuồng vò tóc, trong đầu rối bời.
Đang không biết làm thế nào cho phải, cửa phòng bị người ta gõ.
Tôi liếc nhìn điện thoại.
Đã mười hai giờ rồi, An Nhiên, cô có thôi đi không!
Tôi bực bội đi tới, mở cửa ra: “Rốt cuộc cô muốn…”
Thấy rõ người đứng ở cửa, tôi im lặng.
“Sao lại là anh?!”
Phương Trạch đứng trước mặt tôi, cụp mắt nhìn tôi, mái tóc trên trán phủ bóng đen che khuất ánh mắt anh, khiến tôi không thấy rõ vẻ mặt của anh.
Anh ấy cứ như vậy, nhìn tôi không nhúc nhích.
Tôi lại kêu lên: “Anh có chuyện gì sao?”
Phương Trạch lại trả lời kiểu, ông nói gà bà nói vịt: “Hôm nay tôi mới đến nhà các cô.”
Tôi không hiểu, chỉ “A” một tiếng.
“Tôi chỉ nói với An Nhiên mình tên là gì…”
Tôi vừa định nói là An Nhiên đã gọi điện thoại cho tôi, lại nghe thấy anh ấy nói: “Từ đầu tới cuối, tôi không thấy cô ấy nói chuyện với cô.”
“Cho nên, sao cô biết được tên của tôi?”
Tôi sững sờ.
Ban đầu chỉ là chuẩn bị cho An Nhiên một cú sốc, cũng không muốn đào một cái hố cho mình.
Có nên nói với anh ấy là mình được tái sinh không?
Sợ là anh ấy sẽ không tin…
Còn có thể cho rằng tôi mắc bệnh thần kinh.
Chậc, rắc rối quá.
Tôi đang suy nghĩ, người đàn ông trước mặt đột nhiên cử động.