Âm Thai - Chương 3
Ông ta chỉ thiếu điều quỳ xuống cầu xin.
Đám anh Lâm thấy chỗ đó của Vương Thiên Hổ máu me be bét, cười ha hả lên:
“Ông già, chắc mai mốt con ông làm thái giám đó!”
Cha nuôi giận đến nổi gân xanh, nhưng vẫn ráng xin xỏ bọn họ cho ông ta đi bệnh viện trước.
Mẹ nuôi thì vừa khóc vừa la.
Tên kia phiền không chịu nổi, đánh mắt cho mấy tên đàn em.
Bọn họ lập tức bắt bà ta lại, đẩy ngã ra đất.
Lúc này mẹ nuôi mới biết sợ, liên tục xin tha: “Anh Lâm, trong phòng tôi có con nhóc đẹp lắm, tôi mới dẫn nó về, nhà tôi dùng nó gán nợ được không?”
Tên kia cau mày nhìn tôi, rồi đá vào đầu mẹ nuôi một cái:
“Mày nghĩ tao là loại người nào đó? Tao giết người thật, nhưng chưa bao giờ xuống tay với mấy bé gái biết không!”
Mẹ nuôi ăn một đá, mắt nổ đom đóm, chảy cả máu mũi.
“Anh Lâm! Cho tôi xin một tuần, một tuần sau tôi chắc chắn đem tiền trả nợ cho mấy người!” Cha nuôi la lớn.
Tên nọ cười nhạt, “Lúc trước mày cũng nói y chang, huống hồ hôm nay tao nghe nói tiền trong công ty mày cũng bị người ta khoắng sạch rồi, giờ nhà mày làm gì còn đồng nào, lấy đâu ra tiền!”
“Gạt bố mày hả!”
Thấy Vương Thiên Hổ xuất huyết không ngừng, cha nuôi bắt đầu nóng nảy.
Ông ta ghé vào tai anh Lâm, nói nhỏ, “Số con bé kia tốt, nhiều vận may, tôi nhận nuôi nó là để hút vận may của nó. Anh yên tâm đi, hôm qua tôi mượn vận của nó rồi, mai mốt càng ngày càng có tiền…”
“Đến lúc đó, tôi trả anh gấp đôi!” Cha nuôi không kiềm được nụ cười vui vẻ.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, đã bị người ta đấm cho một đấm.
“Đùa bố mày hả!”
Tôi ngồi trong nhà nhìn ra, thấy thú vị, bèn dọn một băng ghế nhỏ, ngồi cắn hạt dưa.
Cha nuôi bị đánh cho sưng húp mặt mũi, gãy mấy cái răng.
Cuối cùng, đám người đó chặt của ông ta một ngón tay, cũng cảnh cáo ông ta trong vòng một tuần phải trả hết nợ, mới bỏ đi.
Cha nuôi thét gào đau đớn.
Tôi cũng vừa lúc ăn xong một túi hạt dưa.
Nhưng cha nuôi không rảnh quan tâm thương tích của mình, vội ôm Vương Thiên Hổ chạy đến bệnh viện.
Lúc này, tôi mới bước ra khỏi nhà.
Thấy dưới lầu có một chiếc xe hơi màu đen đang đậu, nhìn rất cao cấp.
Chỉ thấy mấy gã vạm vỡ cúi đầu gật đầu gì đó với người trong xe, không hề tàn bạo như lúc nãy.
Kính xe từ từ hạ xuống.
Tôi bắt gặp một gương mặt rất xinh đẹp.
Là một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi, ngũ quan xuất sắc, nhưng lại gầy nhom.
Tôi cũng nhìn vào mắt người nọ.
Thiếu niên thấy tôi, mắt chợt loé lên một cái.
Không lâu sau đó, chiếc xe được lái đi.
10.
Tối đó lúc cha mẹ nuôi trở vê, vẻ mặt phải nói là không khác gì xác chết.
Thì ra do Vương Thiên Hổ mất máu quá lâu, chỗ đó đã không thể giữ được.
Bác sĩ đề nghị phẫu thuật cắt bỏ.
Mẹ nuôi trông thấy tôi, nổi điên túm tóc tôi:
“Cũng tại mày! Cái con khốn kiếp! Tại mày con trai tao mới bị thương!”
“Sao mày không truyền vận may cho nhà tao, sao mày chưa bệnh!”
Bà ta nắm đầu tôi, đập ầm ầm vào tường.
Không bao lâu sau, máu tôi nhiễm đỏ mặt tường.
Tôi không nói tiếng nào, đến khi đầu bể ra một lỗ, cha nuôi mới ngăn mẹ nuôi lại:
“Được rồi!”
Mẹ nuôi ngồi xuống thở hồng hộc.
Tôi mặc cho máu chảy dọc trán, nhuộm đỏ cả cặp mắt, nhìn họ lom lom như cũ.
Con ngươi tôi đen kịt lạ thường, lòng đen chiếm gần hết lòng trắng mắt.
Tôi chỉ chỉ mẹ nuôi, từ từ quay đầu lại hỏi cha nuôi:
“Chú ơi, cô nói vậy là sao?”
Cha nuôi bị tôi nhìn nổi hết da gà, run rẩy một lúc lâu cũng không nói nổi.
“Hồi tối con thấy chú với cô đốt tóc con.” Tôi nói.
Càng ngày, máu trên trán tôi chảy xuống càng nhiều, vết thương trông ghê người vô cùng:
“Hai người muốn làm gì vậy?”
Tôi từ từ bước đến gần họ.
Sau đó, mặt tôi biến thành mặt cô bé bị bọn họ hại chết.
Tôi bắt đầu khóc lóc điếc tai, nghe như tiếng trẻ sơ sinh:
“Đau quá… Đau quá…”
Cha mẹ nuôi bị doạ hết hồn.
“Đừng tới đây, mày đừng tới đây!” Mẹ nuôi thét lên.
Bà ta lăn một vòng, lùi về phía sau.
Tôi bước tới trước mặt bà ta, ngồi xổm xuống, hưởng thụ ít vào một hơi.
Nỗi sợ hãi nồng đậm bao quanh người họ, là thứ mà tôi thích ăn nhất.
Tôi có thể cảm giác được, mặt mình ngày càng hồng hào hơn, thậm chí cả người cũng trở nên ấm áp hơn.
Cuối cùng tôi cũng đã cảm nhận được, cái gọi là nhiệt độ của người sống.
“Cô ơi, cô sao vậy, cô nhìn lại đi, con là Kiểu Kiểu!”
Tôi ân cần nói.
Cuối cùng cha mẹ nuôi cũng tỉnh táo lại.
Cha nuôi thở hổn hển, mặt đầy vặn vẹo nhìn tôi.
Hai mắt ông ta đỏ ngầu, tự lẩm bẩm: “Sao lần này tác dụng chậm vậy, lần trước rõ ràng qua ngày hôm qua là trúng số…”
Ông ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Nhưng tôi lại rất vui, vì nhờ thế, tôi có thể hấp thu thêm nhiều ác ý hơn nữa.
Năng lực của tôi cũng trở nên mạnh mẽ.
Mẹ nuôi chợt cất tiếng khàn khàn: “Lúc đó đại sư nói có một cách còn nhanh hơn nữa mà đúng không?”
Cha nuôi ngẩn ra, rồi cả hai nhìn tôi càng thêm tăm tối.
“Đúng, tôi quên mất, còn một cách nhanh hơn…”
Họ vẫn chăm chú nhìn tôi, trông đáng sợ như dã thú.
11.
Tôi bị cha mẹ nuôi trói lại.
Mẹ nuôi nhìn tôi đầy quái dị, nuốt nước miếng:
“Đại sư nói, còn một cách ác độc hơn, là ăn thịt người bị mượn…”
“Nếu con khốn này nghe hết rồi, thì mình khỏi diễn nữa.”
“Chồng, mình cắt thịt nó ăn đi, Thiên Hổ sẽ khoẻ lại ngay.”
Cha nuôi lấy một con dao, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ:
“Kiểu Kiểu, con cũng đừng trách cô chú, cô chú định cho con sống thêm hai năm. Ai ngờ lần này gấp vậy đâu?”
“Tụi xã hội đen mà không lấy được tiền, tụi nó sẽ giết hết cả nhà mình.”
“Con là bé ngoan, chú sẽ đốt giấy tiền vàng bạc cho con.”
Cha nuôi run rẩy cầm chặt con dao, bước đến gần tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào với ông ta:
“Chú ơi, ăn thịt con xong sẽ càng xui xẻo.”
“Chú biết không được ăn thịt gì không? Thịt người chết đó.”
Lúc này cha nuôi đã điên loạn, không cần biết tôi đang nói gì.
Ông ta cắt mất một miếng thịt trên cánh tay tôi.
Máu tươi chảy ròng ròng.
Cha nuôi nhặt miếng thịt đó lên, ngồm ngoàm như hổ đói.
Tôi bình tĩnh nhìn họ chằm chằm.
Lúc này đây, tự dưng tôi cũng không biết, ai mới là ma.
Bọn họ còn giống một người đã chết hơn tôi.
Mẹ tôi cũng nhào tới, lấy dao rạch một nhát rộng lên người tôi.
Nhưng bà ta lại thấy như vậy quá chậm, bèn ôm chầm lấy tôi gặm sống.
Tôi nhìn dáng dấp máu me đầy người như ma như quỷ của bọn họ, không khỏi cảm thán, may mà tôi là người chết.
Nếu tôi là một cô bé bình thường, tôi bây giờ sẽ phải đau đớn bao nhiêu, sợ hãi thế nào cho đủ chứ.
12.
Cuối cùng họ cũng chịu dừng.
Cha nuôi lau máu trên môi, điên cuồng cười lớn:
“Thiên Hổ được cứu rồi!”
“Công ty nhà mình được cứu rồi!”
“Tôi phải đi mua vé số!”
Ông ta vội vàng chạy ra ngoài.
Nhưng còn chưa bước ra khỏi nhà, đã té lăn lên đất.
Ông ta hét thảm một tiếng.
“Chồng!”
Mẹ nuôi lật đật chạy ra.
Chỉ thấy con dao vốn được ông ta nắm chặt trong tay đang cắm thẳng vào mắt ông ta, xuyên thẳng ra sau ót.
Ra là ông ta quá gấp, cầm luôn con dao xông ra ngoài.
Nhưng lại trượt chân ngã xuống.
Con dao cũng cắm thẳng vào mắt.
Mẹ nuôi khóc lóc, muốn đưa ông ta đi bện viện.
Nhưng cha nuôi chỉ co giật một lát rồi phun ra mấy bụm máu, hoàn toàn tắt thở.
Tôi cười, vết thương trên người đã bắt đầu khép lại.
“Tôi nói rồi, ăn thịt người chết, phải lấy mạng ra đền.”
“Biết tại sao các người không mượn được vận của tôi không? Vì tôi là người chết.”
“Mượn vận may của người chết, phải lấy mạng ra trả.”
Mẹ nuôi không dám tin nhìn tôi, bà ta thấy vết thương trên người tôi đã khép lại, trợn to hai mắt.
Rồi lại trở về vẻ ác độc ngay, rắp tâm nhào về phía tôi.
Nhưng bà ta còn chưa kịp đến gần, cái đèn treo trên đầu bỗng nhiên rơi xuống, đập trúng đầu bà ta.
Mẹ nuôi té xuống đất, máu tươi lênh láng trên sàn, thoi thóp.
Tôi đứng trước mặt bà ta, chọt chọt:
“Điện thoại bà đổ chuông kìa, hình như bệnh viện gọi tới, muốn tôi bắt máy giùm bà không?”
Lúc này mẹ nuôi đã hết nói nổi.
Tôi tốt bụng bắt máy giùm bà ta, sau đó mở loa ngoài:
“Chị Từ, không xong rồi! Thiên Hổ bỗng dưng bị nhiễm trùng sau phẫu thuật, đã… đã tử vong! Anh chị mau đến bệnh viện!”
Mẹ nuôi trợn to cặp mắt, chỉ một giây sau, cũng tắt ngấm.
Cuối cùng, họ cũng đã đền mạng cho những việc ác mình đã làm.
Tôi lắc đầu, đang định về cô nhi viện thì có người đạp cửa xông vào.
Là mấy tên xã hội đen kia.
Trong đó, người tên anh Lâm thấy thảm trạng trong nhà thì vội hỏi tôi: “Bé này, em có sao không? Tụi nó có làm gì em không?”
Hắn gãi gãi đầu: “Anh biết nhà này chả phải hạng tốt đẹp gì nên cố tình báo với ông chủ, không muốn để em ở chung với tụi nó.”
Sau lưng anh Lâm, là thiếu niên tôi thấy lúc chiều.
Vóc người anh ta rất cao, đã xấp xỉ anh Lâm.
Nhưng nhìn có vẻ gầy gò.
Trên người thiếu niên cũng có khí đen vờn quanh, nhưng không giống loại khí đen trên người cha mẹ nuôi tôi.
Anh ta chưa kịp lên tiếng, đã bắt đầu ho.
Khuôn mặt tái nhợt chợt xuất hiện một rặng đỏ tươi.
“Em cho anh một cảm giác rất đặc biệt.”
Thiếu niên bước về phía tôi, giơ tay ra.
Tôi để ý thấy tay anh ta cũng thon thả vô cùng, xương khớp rõ ràng, nhìn hết sức đẹp mắt.
“Anh là Thẩm Vô Dạng.”
“Em đồng ý đi với anh không, Bạch Kiểu?”
Tôi không cảm nhận được ác ý trên người anh ta.
Lúc đang do dự, đã bị anh ta nắm tay.
Tay Thẩm Vô Dạng cũng lạnh không khác gì tôi, khí đen trên người anh ta đang chảy dọc theo cánh tay, chui vào người tôi.
Dù tôi không biết khí đen đó là gì, nhưng nó lại khiến tôi càng thêm mạnh mẽ.
Ánh mắt tôi nhìn anh ta chợt thay đổi.
Như nhìn một miếng bánh ngon ấy.
Anh Lâm gãi đầu, cười nói với tôi: “Cậu chủ nhà anh xui từ nhỏ. Uống nước cũng xém sặc chết, ra đường bị người ta bắt cóc hơn trăm lần, lên xe là tai nạn, bệnh nặng bệnh nhẹ liên miên không khỏi.”
“Mà hôm nay cậu ấy cứ nhất quyết ngồi xe tới, làm tụi anh sợ muốn chết. Sợ không cẩn thận cái là tắt thở trong xe!”
Thẩm Vô Dạng lạnh lùng liếc anh Lâm.
Anh Lâm vội kéo khoá miệng.
Nhưng vẫn không nhịn nổi lại kéo khoá ra: “Mà hôm nay cậu chủ bình an lắm. Uống nước không sặc, đi đường không bị đụng xe, đi bộ không giẫm cứt, tắm cũng không lỡ may chết chìm luôn!”
“Anh thấy thay đổi của cậu chủ có liên quan tới nhóc!”
Nói xong, anh Lâm quỳ xuống trước mặt tôi:
“Xin cô cứu lấy cậu chủ!”
“Ông chủ với bà chủ mời nhiều đại sư lắm rồi, ai cũng kết luật cậu chủ không thể sống quá 20 tuổi.”
“Dù có đeo trang sức đổi vận gì cũng vô ích.”
Thẩm Vô Dạng vẫn bình tĩnh nhìn tôi, không nói gì.
Đương nhiên là tôi đồng ý.
Tôi gật đầu, “Em đồng ý.”
Thế nên, tôi đi theo Thẩm Vô Dạng.
Trên xe, tôi nhìn chằm chằm gò má anh ta.
Đột nhiên tôi phát hiện, khí đen trên người Thẩm Vô Dạng rải rác không đều.
Có nhiều chỗ rất nồng, nhiều chỗ lại rất nhạt.
Trên cổ Thẩm Vô Dạng, khí đen khá nồng.
Còn một chỗ nữa, là môi.
Nhưng bà ngoại dạy tôi rồi, không được hôn người khác lung tung.
Dù không biết vì sao, nhưng ngoại dạy là phải đúng.
Tôi khó xử nhíu mày, cuối cùng áp mặt vào cổ Thẩm Vô Dạng.
Anh ta như bị điện giật, đẩy tôi ra:
“Em làm gì đó?”
Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, nhưng lỗ tai đã ửng hồng.
Tôi lấy được ít khí đen trên người anh ta, đang liếm môi hài lòng.
Sau này tôi mới biết, khí đen trên người Thẩm Vô Dạng không phải sinh ra đã có, mà là bị người ta cố tình hãm hãi.
Nhưng tất cả là chuyện của sau này, Tiếp theo đây, tôi phải mở ra một cuộc sống mới ở nhà họ Thẩm đã.
….