Âm Thai - Chương 2
04.
Cha nuôi vội che miệng bà ta lại.
“Nói nhỏ thôi, lỡ con bé đó nghe được trốn mất thì sao?”
“Dạo này người hợp mạng nhà mình không dễ tìm đâu. Lần trước là vừa may, con gái của bạn tôi mới đẻ đúng ngày đó!”
Thính lực của tôi tốt hơn người sống gấp mấy lần.
Tôi có thể nghe rõ âm thanh cách xa mười mấy mét.
Thế nên cho dù họ thầm thì cực nhỏ, tôi vẫn nghe rất rõ ràng.
Thì ra, trước đây cha mẹ nuôi tôi sống rất nghèo khổ.
Họ đi xem mạng mấy lần, thầy tướng số nói mạng của họ giờ không có của, sau này cũng không có.
Cả đời nghèo rớt mồng tơi còn xui xẻo.
Nhưng cha nuôi tôi không cam tâm, ông ta hỏi thăm rất nhiều người, mới tìm ra cách mượn số vận tàn độc như thế.
Đúng lúc ông ta lại biết ngày sinh tháng đẻ của con gái bạn mình, động lòng tà, mượn số vận của cô bé.
Kết quả mới hai năm ngắn ngủi, ông ta từ một kẻ nghèo rớt biến thành giai cấp trung lưu.
Thế nhưng, đứa bé đó cũng bị hút khô số vận, hai năm sau qua đời vì bệnh.
Trước khi qua đời, cô bé chịu đủ đau đớn bệnh tật, cha mẹ nuôi tôi chưa một lần đến thăm.
Cha nuôi hết vận số để mượn, công ty lại bắt đầu xui xẻo, đổ nợ lớn.
Họ bắt đầu hỏi thăm sinh nhật của vài cô nhi, tìm ra tôi.
Tôi ngoan ngoãn giặt đồ, môi từ từ nhếch lên.
Trước khi lâm chung, bà ngoại từng nói với tôi, tôi không được thiên đạo chấp nhận, nên không được làm chuyện xấu, không thể tự tiện làm hại người khác.
Nhưng nếu gặp mấy người làm chuyện thương thiên hại lý, thì có thể trừng phạt họ.
Mẹ nuôi bước vào, thấy tôi ngoan ngoãn giặt đồ, nói cũng được rồi.
Nhưng bà ta còn chưa dứt câu, đã trợt chân một cái, cắm đầu vào bồn cầu.
Mẹ nuôi vùng vẫy đứng lên, mặt mày hôi hám, sắp nổi đên.
Thấy tôi nhìn không chớp mắt, bà ta nổi cơn tam bành, mắng:
“Nhìn cái gì, coi chừng tao móc con mắt hư hỏng của mày ra!”
“Cô ơi, bồn cầu nhà cô không sạch, trên đầu cô dính cây nấm kim châm kìa.” Tôi chân thành tốt bụng nhắc nhở.
Mẹ nuôi thét lên một tiếng, vội đi rửa mặt.
Nhưng bà ta không biết, vận rủi của cái nhà này, chỉ vừa mới bắt đầu.
Tôi muốn bọn họ ói hết số vận lúc trước từng hút ra, từng chút từng chút một.
05.
Tối đó.
Vương Thiên Hổ, con trai họ tan học về nhà.
Nó vừa lùn vừa mập.
Mặt mũi đen nhẻm, đầy mồ hôi dầu mỡ.
Mới chỉ mười tuổi mà đã già dặn không giống thiếu nhi.
Nó vừa thấy tôi đã dê cụ nhìn chằm chằm, không thèm hỏi sao đầu mẹ nó băng bó.
“Mẹ, đây là chị gái mẹ rước từ cô nhi viện về cho con hả?”
Con người Vương Thiên Hổ đảo một vòng, dừng lại trên ngực tôi mấy giây.
Mẹ nuôi có vẻ rất cưng chiều nó, gật đầu nói: “Thiên Hổ, mẹ làm giò heo con thích ăn nhất nè. Ăn nhanh đi cho nóng.”
Vương Thiên Hổ hoan hô một tiếng rồi cầm một cái giò heo lên gặm, tay cũng không thèm rửa.
Tôi vươn tay định lấy thử một cái giò heo, bị mẹ nuôi đập mạnh lên mu bàn tay một cái.
Bà ta đánh rất mạnh, tay tôi đỏ lên ngay.
“Ăn cái gì mà ăn! Con gái con lứa ăn thịt làm gì, tao nói mày biết, thịt là phải để cho đàn ông trong nhà ăn.”
“Đàn ông sau này mới làm được chuyện lớn.”
Vương Thiên Hổ đưa tôi cái móng giò vừa gặm hết, cười hì hì:
“Chị, nè, em mời chị ăn nha.”
Tôi cúi đầu nhìn cái giò heo bị nó gặm hết chỉ thừa mỗi xương, thứ duy nhất còn sót lại là đống nước dãi tanh hôi của nó.
“Ăn lẹ đi chị. Mẹ nói đàn bà chỉ được ăn đồ thừa của đàn ông thôi.”
Vương Thiên Hổ nói mà cây ngay không sợ chết đứng.
Nhưng vừa dứt lời, mặt nó đã đỏ bừng, ôm cổ hổn hển nhổm lên.
“Chồng! Thiên Hổ mắc nghẹn!” Mẹ nuôi hốt hoảng la lên.
Cha nuôi cũng hoảng, vội vỗ lưng Vương Thiên Hổ.
Mặt nó đã chuyển qua màu gan heo, hai mắt trợn trừng.
Mẹ nuôi sốt ruột chảy nước mắt.
Cha nuôi vỗ một hồi mới nghe nó hự một tiếng.
Phun miếng thịt ra ngoài.
Vương Thiên Hổ vừa thoát chết không kiêu căng như trước nữa, sợ tới mức gào toáng lên.
Thấy cả nhà họ luống cuống, tôi cười.
Ăn tiếp thì Vương Thiên Hổ lại càng xui.
Nó húp canh bị sặc, ăn thì cắn trúng đầu lưỡi, cắn mất luôn một miếng thịt.
Vương Thiên Hổ đau đớn khóc lóc, trong miệng liên tục chảy máu.
Cha nuôi với mẹ nuôi vội vàng dẫn nó vào bệnh viện.
Lúc về, mặt cha nuôi đen như đít nồi:
“Lại tốn ba ngàn!”
“Được rồi, bớt nói đi, con nó cũng đâu có cố ý.”
Mẹ nuôi đau lòng dỗ Vương Thiên Hổ.
“Với lại, tối nay mình mượn của con bé kia…”
Mẹ hạ giọng nói nhỏ, lúc này cha nuôi mới giãn cặp mày đang nhíu ra.
06.
Đúng mười hai giờ đêm.
Tôi nghe tiếng cha mẹ nuôi nói chuyện ngoài phòng khách.
Bèn đẩy hờ cửa phòng ra, chừa một khe hở nhỏ.
Cha mẹ nuôi đang ngồi xếp bằng ngoài phòng khách.
Trước mặt họ có một cái chén màu đỏ.
Mẹ nuôi lấy bật lửa đốt tóc tôi, tóc bị đốt thành tro, rơi vào trong chén.
Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ, thổi một hơi về phía phòng khách.
Mẹ nuôi chợt rùng mình một cái.
“Ông Vương, sao hôm nay lạnh vậy?”
Bà ta nói, trong miệng phun ra khói trắng.
Cha nuôi cũng lạnh phát run, nhưng vẫn nói: “Bớt lảm nhảm đi! Làm mau lên!”
Tôi nhìn họ đầy u ám.
Tôi hấp thụ được kha khá ác ý từ cả nhà bọn họ, vỏn vẹn chưa được bao lâu, đã mạnh lên không ít.
Mẹ nuôi không dám để lâu, móc một tấm bùa vàng ra.
Bà ta cắn rách đầu ngón tay, nặn máu ra viết vài ký tự tà ác lên lá bùa.
Sau đó cũng đốt trụi nó.
Cuối cùng, cha nuôi rót nước vào trong chén.
Bọn họ bưng chén lên, mỗi người uống một hớp to.
Tôi lặng lẽ toét miệng cười.
Cái này, là đồ của người chết.
Vài phút sau, mẹ nuôi chợt trợn to cặp mắt.
Bà ta ôm cổ họng, “A… A…”
Cha nuôi hoảng loạn chỉ về phía cổ họng bà ta:
“Vợ, hình như trong họng bà có cái gì nó nhúc nhích!”
Mẹ nuôi chợt hước lên một tiếng.
Phun một đống sâu nhỏ trắng dài từ trong miệng ra.
Mấy con sâu bò lổm ngổm trên sàn, để lại đám dịch nhầy nhớp nháp.
Mẹ nuôi mặt cắt không còn giọt máu, hét rầm lên:
“Sao trong miệng tôi có cái thứ này!”
Cha nuôi hoảng hốt giết đám sâu dưới đất.
Không lâu sau đã giết hết sạch, chỉ để lại một đống máu.
Vũng máu từ từ tụ lại, thành hình mặt người.
Cha nuôi định thần nhìn lại, sượng cứng cả người.
Đấy là gương mặt của cô bé bị bọn họ hại chết!
07.
Cha mẹ nuôi sợ đến ngã ngồi lên đất.
Nhưng chưa được bao lâu, sâu với máu đều biến mất sạch.
Dường như đều chưa từng tồn tại.
“Vợ, hồi nãy là ảo giác à?”
Tôi thấy cha nuôi nuốt một ngụm nước bọt.
Mẹ nuôi tái nhợt, “Chắc chắn là ảo giác.”
Tôi cười.
Đó không phải ảo giác, mà là năng lực của tôi.
Tôi có thể khiến cho người ta nhìn thấy thứ làm họ sợ hãi nhất.
Tôi lặng lẽ khép cửa lại.
Nhưng tôi tin, cả đêm nay, bọn họ chắc chắn sẽ ngủ trong nỗi kinh hãi tột cùng.
Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm sau, tôi thấy mẹ nuôi loạng choạng muốn ngã.
Mặt bà ta biến thành màu xanh đen, không còn chút hồng hào của ngày hôm qua.
Cha nuôi cũng chẳng khác gì, mặt trắng như tờ giấy.
Vương Thiên Hổ cười to chỉ vào mặt cha mẹ mình: “Mặt cha mẹ nhìn y chang người chết trong nhà quàn!”
Cha nuôi giận không biết trút vào đâu, đang định đánh nó thì bị mẹ nuôi cản lại.
“Thiên Hổ mới bao lớn, nó biết cái gì?” Mẹ nuôi suy nhược nói.
Nhưng lúc thấy tôi, thì lại đổi mặt ngay:
“Giờ này chưa đi nấu đồ ăn sáng? Chờ tao làm cho mày ăn nữa hả?”
Tôi ngoan ngoãn đi nấu bữa sáng.
Dẫu sao thì ăn đồ người chết nấu, cũng làm vận rủi của họ tới nhanh hơn.
Trong lúc nấu, Vương Thiên Hổ cố tình tới quấy rầy tôi.
Đầu tiên, nó cố ý lấy tay sờ mông tôi.
Thấy tôi bình tĩnh nhìn qua, Vương Thiên Hổ la lớn: “Nhìn cái gì! Mẹ nói đàn bà đẻ ra là để đàn ông rờ!”
“Mày được cha mẹ tao nhận nuôi thì phải nghe lời tao, tao muốn làm gì mày cũng được!”
Vương Thiên Hổ mới học tiểu học, đã học theo người lớn nói mấy câu này.
Tôi lười đôi co với nó.
Cả nhà bọn họ cũng sắp chết rồi.
Vương Thiên Hổ thấy tôi không thèm trả lời, đột nhiên giật cái chảo tôi đang chiên trứng.
Hất thẳng vào mặt tôi.
Dầu nóng sôi sùng sục hắt hết lên mặt tôi.
Mặt tôi bỏng nặng, bọc nước nổi lên ngay.
Vương Thiên Hổ không những không áy náy, mà còn cười ha ha:
“Ai kêu mày không để ý tới tao!”
Cha nuôi mẹ nuôi vội vàng chạy tới.
Cha nuôi sợ tôi chạy mất, vội mắng Vương Thiên Hổ.
Mẹ nuôi lại kéo nó ra sau lưng: “Thiên Hổ chỉ nghịch xíu thôi mà, Kiểu Kiểu nó cũng bỏng chút thôi, có làm sao đâu?”
Vương Thiên Hổ núp sau lưng mẹ nuôi, làm mặt quỷ với tôi.
Tôi nhìn nó lom lom.
Vương Thiên Hổ bị tôi nhìn thì sợ, vội cúi đầu.
Cha nuôi không nỡ tốn tiền đưa tôi đi bệnh viện, chỉ băng bó đơn giản cho tôi.
Ông ta vừa băng vừa nói: “Kiểu Kiểu, con cũng đừng trách em nó.”
“Em con giỡn với con thôi!”
Tôi lắc đầu, “Con không trách đâu ạ.”
Sao lại phải trách một người sắp chết chứ?
Huống chi tôi cũng không có cảm giác đau.
Giờ tôi có thể tự điều chỉnh thời gian hồi phục vết thương.
Chỉ cần tôi muốn, vết thương trên người tôi có thể khỏi ngay.
Cha nuôi vui mừng nói: “Đợi chú đi làm về, mua bánh ngọt về cho con chịu không?”
Hẳn là muốn an ủi tôi.
Thấy tôi gật đầu, cha nuôi cười càng vui hơn.
08.
Tối đó.
Cha nuôi về nhà.
Nhưng là sầm mặt quay về.
Vương Thiên Hổ khóc la đòi ăn bánh ngọt.
Lần đầu tiên ông ta la nó: “La cái gì mà la! Công ty sắp phá sản rồi còn bánh biếc gì nữa!”
Vương Thiên Hổ bị la ngu người.
Mẹ nuôi vội nói: “Ông la thằng nhỏ làm gì.”
Cha nuôi khó chịu nói: “Hôm nay tôi tới công ty, thằng chó quản lý Từ ôm tiền trốn mất rồi!”
“Nó ôm hết vốn lưu động của công ty đi rồi!” Cha nuôi nghiến răng nghiến lợi nói.
Giờ mẹ nuôi mới hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, vô thức thốt lên: “Sao kỳ vậy, hôm qua mình mượn vận rồi mà!”
Cha nuôi trợn mắt liếc bà ta, mẹ nuôi mới ngậm miệng.
Cha nuôi mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sô pha, xoa xoa huyệt thái dương: “Tôi định dùng số vốn đó gắng gượng một thời gian, giờ sắp gồng hết nổi rồi.”
Ông ta nhìn tôi, nói nhỏ với mẹ nuôi: “Chắc lần này vận chưa kịp tới, bà đừng sốt ruột quá.”
Mẹ nuôi gật đầu, sai tôi đi giặt đồ tiếp.
Vương Thiên Hổ đi theo tôi vào nhà vệ sinh.
Nó tụt quần xuống trước mặt tôi, cười thô bỉ ném quần lót về phía tôi:
“Lo giặt đi, mẹ nói đàn bà phải làm mấy cái này.”
Tôi cũng nhe răng cười với nó.
Vương Thiên Hổ thấy tôi có vẻ không giận chút nào, còn tưởng tôi là người dễ bắt nạt.
Con ngươi nó đảo một vòng, tiểu vào đống quần áo trong chậu.
Tôi ngưng cười, hai mắt dần bị màu đen bao phủ.
Một giây sau, cái đèn trên đầu phụt một tiếng, tắt ngúm.
Sau đó, bụp một cái.
Vỡ vụn.
Mảnh vỡ rơi xuống đâm đúng vào hạ bộ Vương Thiên Hổ.
Vương Thiên Hổ la như heo bị chọc tiết.
09.
Lúc cha mẹ nuôi chạy vào, cũng bị doạ cho sững người một giây.
Vương Thiên Hổ hôn mê nằm trên đất, của quý máu chảy đầm đìa.
Mẹ nuôi thét lên, suýt ngất.
Bọn họ không còn thiết gì khác, vội cõng Vương Thiên Hổ xuống lầu.
Nào ngờ, vừa mở cửa đã bị mấy tên vạm vỡ chặn đường.
“Vương Gia Tuấn! Mày thiếu nợ ông chủ tao, chừng nào trả?”
Tên cầm đầu nắm chặt con dao phay trong tay, cười lạnh hỏi.
Giờ phút này, cha nuôi tôi đang vội muốn chết, đầu đầy mồ hôi:
“Anh Lâm, tôi trả ngay mà. Van xin mấy người cho tôi đưa con trai đi bệnh viện trước đi!”