Âm Ngọc - Chương 4
14.
Giọng của Chu Dịch vang lên trong tai nghe, giọng có phần hổn hển:
“Gắng trì hoãn càng lâu càng tốt, chờ tới khi sư phụ tôi tới. Không có tro c.ố.t của anh trai cậu, bà ấy sẽ không thể thực hiện mượn x.á.c hoàn hồn được.”
“Nếu thật sự cùng đường bí lối thì cậu…”
Chưa kịp nghe những lời tiếp theo thì tôi đã bị mẹ đè xuống đất.
Điện thoại bị ném xuống tầng dưới, màn hình đen ngòm.
Lời Chu Dịch nói lúc sau, tôi chả nghe được chữ nào cả.
Bà cười dữ tợn rồi nhặt lon sữa bột đựng tro của anh tôi lên rồi mở ra.
Bà sửng sốt.
Bởi thứ bên trong không còn là tro của anh tôi nữa mà là thứ bột màu trắng.
Tro bên trong tôi đã tráo ở bếp rồi.
Lúc đó bà quay lưng lại cũng không có bật đèn nên không thấy được tôi đã lén động tay động chân.
“Ơ, tro đâu?”
Bà ta nghi hoặc tự hỏi rồi lập tức nhìn tôi, vẻ mặt hung ác: “Tro c.ố.t đâu rồi?”
Anh trai tôi đang nằm trên lưng bà cũng nhìn tôi.
“Bay theo gió rồi.”
Tôi bị bà ghì chặt, không cử động được nên tỏ vẻ bình tĩnh nói.
“Không thể nào!”
Bà cười khẩy:
“Anh trai mày vẫn đang ổn, nghĩa là mày không hề vứt tro đi. Nói! Ở đâu rồi?”
Tôi vẫn không thèm hé miệng nói lời nào.
Bà bắt đầu lục lọi túi tôi.
Khi đang sờ tới túi quần, Chu Dịch đột nhiên chạy tới, dán một tấm phù chú lên trán bà ta.
Một chuỗi chú ngữ nghe không hiểu gì lọt vào tai tôi.
Bà đau đớn hét lên thảm thiết.
Nhưng tay vẫn đang lần mò trong túi quần tôi.
Chu Dịch nghiến răng, lập tức ném thêm mấy tấm bùa, lúc niệm chú mồ hôi đổ như tắm.
Cậu ta không thể trụ lâu hơn được nữa.
Dù không hiểu hoá s.á.t là gì nhưng tôi cũng thấy theo thời gian, luồng khí đen quanh mẹ ngày càng nồng đậm hơn.
Phù chú bị đốt sạch, Chu Dịch bị bà hất ra nện mạnh lên tường.
“Chu Dịch!”
Cậu ta ôm ngực, một lúc lâu cũng gượng không đứng dậy nổi.
Bà bước về phía tôi, nở nụ cười dữ tợn.
Khi chỉ còn cách tôi một bước, anh trai tôi nãy giờ nằm trên lưng bà bỗng biến mất.
Giây tiếp theo.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, tôi không khỏi rùng mình.
Sau đó tay chân trở nên mất kiểm soát.
Hai tay không khống chế được lấy túi nilon đựng tro trong túi quần ra, lúc mẹ tôi chưa kịp phản ứng thì đã nhét tro vào miệng bà!
Tôi đang làm gì vậy!
Tôi hoảng sợ trừng mắt, thấy đống tro c.ố.t được nhét vào miệng bà lập tức biến thành một đám l.ửa m.a t.rơi.
Ngọn lửa nhanh chóng lan rộng, phút chốc đã nuốt chửng lấy bà.
Ngọn lửa rõ ràng ở ngay trước mặt tôi nhưng lại không đốt tới tôi dù chỉ một chút.
Lúc này tôi lại rùng mình.
Tay chân ấm áp trở lại.
Cơ thể đã bình thường như cũ.
Lúc này bên trong ánh lửa lại xuất hiện một bóng người khác.
Là anh trai tôi.
Diêu Vũ Hàng.
Anh đứng trong ngọn l.ửa dày đặc mỉm cười lặng lẽ nhìn tôi.
Anh vẫn là người duy nhất yêu thương tôi.
Anh chậm rãi ôm lấy mẹ rồi kéo bà xuống sâu trong bóng tối vô tận dưới lòng đất.
Từng chút, từng chút một.
Cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Chu Dịch bò dậy đi tới hỏi han tôi sao rồi.
Tôi cứng ngắc lắc đầu không nói được lời nào.
Trong tâm trí tôi vẫn vang vọng lời nói lúc cơ thể vừa trở lại bình thường.
“Bé con, hãy để anh bảo vệ em lần cuối.”
“Sống thật tốt nhé.”
Là giọng của anh trai tôi.
Là anh trai tôi.
15.
Sau khi xử lý xong hết thảy mọi chuyện, tôi với Chu Dịch ngồi cạnh nhau ở cầu thang.
Chu Dịch nói.
Anh trai tôi ngay từ đầu đã không muốn hại tôi, nếu không tôi dù ở phòng ngủ hay ở trong thang máy đều sẽ không trốn được.
Chắc có lẽ từ đầu anh ấy đã không có cách nào ngăn được tất thảy, hay nói đúng hơn là…
Anh ấy cũng không nhẫn tâm.
Một lúc lâu sau, Chu Dịch dịu giọng hỏi tôi:
“Cậu có biết cái giá mà anh cậu phải trả khi làm thế là gì không?”
Tôi lắc đầu.
Cậu ta thở dài, đút tay vào túi.
“Hồn phi phách tán.”
“Cả anh ấy, cả mẹ cậu.”
Tôi sững người giây lát, xong nước mắt ồ ạt rơi xuống.
Hồn phi phách tán.
Nghĩa là không còn gì cả.
Trong tâm trí tôi lập tức hiện lên giọng nói, dáng vẻ cùng nụ cười của anh trai.
Từ nhỏ tới lớn, chỉ có anh là người duy nhất yêu thương tôi.
Khi mẹ mắng tôi là đồ sao chổi, là đứa ăn bám, anh trai sẽ lần này lượt khác cãi lại:
“Không đúng! Em của con là một tiểu thiên sứ!”
Sau này buổi tối mẹ tôi chỉ làm đồ ăn khuya cho anh tôi, lúc đó anh cũng sẽ mang về phòng ăn rồi chừa lại toàn bộ món ngon cho tôi.
Anh trai tôi là người rất hiền lành, cả đời anh chỉ cãi nhau hai lần, cả hai lần đều là vì tôi.
Lần đầu tiên là do có người gọi là đứa con hoang không có cha.
Năm đó anh mười tuổi, anh đẩy ngã một cậu bé cao hơn mình một cái đầu, đánh cậu bé đến khi cậu bé khóc lóc xin tha.
Lần thứ hai là có một tốp nam sinh trong lớp buông lời gièm pha tôi, anh đến lớp kéo chúng vào nhà vệ sinh nam, liều mạng đánh cả bốn người, bắt họ cúi đầu xin lỗi tôi.
Anh ấy là anh trai tôi.
Nhưng anh lại giống người bố trong cuộc đời tôi hơn.
Anh ấy vẫn bảo vệ tôi – cô em gái không yêu thương cho đến tận giây phút cuối cùng của linh hồn.
16.
Sư phụ của Chu Dịch cùng cảnh sát đến nơi.
Nói đúng hơn là—
Sư phụ của cậu ta là một cảnh sát.
Là một thành viên của đội điều tra đặc biệt, chuyên xử lý những vụ án siêu nhiên.
T.h.i t.h.ể của mẹ được họ mang đi, còn tôi với Chu Dịch được đưa đến đồn cảnh sát để lập biên bản tường trình.
Khi chúng tôi rời đồn thì trời đã sáng.
Làn gió se lạnh.
Nguy hiểm đã qua.
Tôi quay đầu nhìn Chu Dịch:
“Hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều.”
“Không có gì.”
Cậu ta c.hâm một đ.iếu thuốc:
“Sư phụ nói việc gì cũng có nhân quả, chúng ta vốn là bạn học, cũng là do có duyên nên mới gặp nhau.”
“À đúng rồi.”
Cậu ta nghiêng đầu nhìn tôi: “Sư phụ nói, cậu đem chôn miếng ngọc bội dưới gốc cây thứ ba ngoài cửa sau tiểu khu nhà cậu.”
“Ừ.”
Chu Dịch không yên tâm nên nhân lúc trời vừa sáng trên đường vắng hoe, cậu ta cùng tôi đào một cái hố nhỏ dưới gốc cây rồi chôn miếng ngọc bội.
Chôn xong, mắt tôi đỏ hoe, quỳ xuống đất dập đầu ba lần trước miếng ngọc được chôn cất.
Anh trai đã không còn tro c.ố.t, mộ anh giờ chỉ còn quần áo với di vật.
Chỉ có miếng ngọc bội này là nơi linh hồn anh nương theo trước khi hoàn toàn biến mất.
Tôi đứng dậy, Chu Dịch nhẹ nhàng vỗ vai tôi:
“Đừng buồn quá.”
“Hẹn gặp lại vào khai giảng.”
Tôi gắng gượng mỉm cười: “Hẹn khai giảng gặp.”
…
Ba ngày sau đã tới hôm khai giảng.
Tôi gặp lại Chu Dịch ở trường.
Cậu ta bị một đám bạn học vây quanh hỏi này hỏi nọ, đồng loạt gọi cậu là “Chu đại sư”, có người nhờ cậu bói nhân duyên, có người muốn cậu giúp xử cặn bã.
Cái nào cũng có.
Chúng tôi nhìn nhau qua đám đông, gật đầu mỉm cười xem như chào hỏi.
Trong nhóm chat vẫn có hai khứa muốn bú fame, người thì khoe chìa khóa xe, kẻ thì cơ bụng tám múi.
Nhưng mà cũng dễ thương đấy chứ.
Bạn học của tôi đều rất tốt, ba người bạn cùng phòng cũng vậy.
Bạn cùng phòng A Hoa là một người vừa đẹp vừa giàu có lại phóng khoáng, ngày đầu gặp mặt tặng đã mỗi người chúng tôi một hộp quà Givenchy.
Trần Khả là một em gái có vẻ ngoài đáng yêu, tính tình dịu dàng.
Còn Lữ Trúc là người nơi khác đến, thật thà chất phác, ngại ngùng ít nói.
Mọi người đều rất hòa hợp.
Tuy nhiên.
Một đêm nọ, Lữ Trúc quên mang khăn tắm vào nên nhờ tôi lấy nó ở trên giường giúp cậu ấy.
Trong lúc vô tình xốc gối đầu giường của cậu ấy lên, tôi bỗng thấy một miếng ngọc bội bên dưới.
A Hoa nói miếng ngọc đấy được mẹ Lữ Trúc tặng cho cậu ấy để cầu bình an.
Miếng ngọc thoang thoảng mùi thối, cảm giác lạnh lẽo đến tận xương….
(Hoàn)