Âm Ngọc - Chương 2
5.
Lúc này là 10 giờ tối.
Tôi không có thói quen ăn đêm nhưng anh trai tôi thì có, lúc anh còn sống, mẹ tôi luôn phải nấu thêm cho anh.
Cũng chỉ cho anh trai mà thôi.
Mẹ nói con gái ăn đêm dễ tăng cân nên không bao giờ cho tôi ăn cùng.
Nhưng từ khi anh trai qua đời, mỗi tối mẹ lại nấu một bàn đồ ăn cho tôi ăn.
“Mẹ…”
Tôi gượng cười kiếm cớ:
“Hôm nay con đau bụng nên không muốn ăn.”
“Vừa rồi còn tốt, sao giờ đột nhiên lại đau bụng?”
Mẹ nhìn tôi một rồi bỗng dưng khóc lóc: “Bé con, con không muốn ăn đồ mẹ nấu phải không?”
“Mẹ biết con vẫn luôn trách mẹ thiên vị, cũng không thích mẹ. Giờ con đã lớn rồi, vào đại học rồi, rất nhanh thôi sẽ có thể rời khỏi cái nhà này.”
“Anh trai con mất rồi, rốt cuộc không còn ai ăn cơm mẹ nấu nữa…”
Bà nghẹn ngào khóc khiến tôi nghe cũng thấy khó chịu.
Không còn cách nào khác, tôi thở dài:
“Được rồi, con ăn.”
Tôi bước đến bàn ăn xong để ý thấy livestream vẫn chưa ngắt kết nối nên lập tức lấy tai nghe bluetooth đeo vào tai trái.
Mẹ lau nước mắt, tâm trạng dường như rất tốt, không ngừng gắp đồ ăn cho tôi.
“Bé con, ăn nhiều một chút.”
“Dạo này nhìn con gầy đi rồi.”
Nhưng những món mẹ gắp đều là món khoái khẩu của anh trai.
Gắp xong, mẹ chăm chú nhìn tôi, như thể háo hức chờ tôi nếm thử tay nghề hôm nay của bà.
Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ gắp lên một miếng sườn.
Miếng sườn vừa đến bên miệng thì trong tai nghe truyền đến giọng Chu Dịch.
“Đừng ăn!”
“Trong đồ ăn có tro c.ốt của anh cậu, nếu ăn vào thì cậu c.h.ế.t chắc!”
6.
Tay tôi cứng đờ.
Miếng sườn rơi lên bàn rồi lăn xuống sàn.
Tro c.ốt… Của anh trai tôi?
Giọng Chu Dịch tiếp tục truyền đến:
“Nếu tôi đoán không nhầm thì tro c.ố.t của anh cậu đã được mẹ cậu trộn vào đồ ăn đêm mỗi đêm bà ta làm cho cậu.”
Khu bình luận như nổ ra chiến sự—
【Vãi chưởng, cơm trộn tro c.ố.t thật hả cha?】
【Đâu có ảo m.a như thế được? Hơi lố rồi đó. Không thì cậu bảo mẹ ăn thử coi, nếu sống c.h.ế.t không chịu rớ vào thì chắc đồ ăn có vấn đề thật.】
Tay cầm đũa của tôi vô thức run lên, bỗng cảm giác buồn nôn dữ dội ập đến.
“Ọe…”
Tôi nhịn không được nôn khan một tiếng.
“Con sao thế?”
Mẹ dịu giọng hỏi tôi, nét mặt lo lắng vô ngần.
“Mẹ.”
Tôi lau miệng rồi tìm cái cớ:
“Con hơi buồn nôn, tối nay con không muốn ăn….”
“Không được!”
Bà quyết tuyệt từ chối.
Sau khi bình tĩnh lại, bà lại nhẹ giọng hỏi:
“Món ăn hôm nay mẹ nấu không hợp khẩu vị con à?”
Nói xong, bà gắp một đũa đậu que nếm thử, nghi hoặc hỏi:
“Vẫn ngon mà?”
Tôi nhìn mẹ chằm chằm.
Mẹ ăn rồi.
Cũng nuốt xuống.
Ánh sáng mờ ảo của cái đèn trong phòng bếp làm bật lên nụ cười hiền lành thân thiết của bà.
Có vẻ như bà thật sự chỉ ân cần chuẩn bị một bàn ăn đêm cho tôi mà thôi.
Trong khu bình luận cũng có bạn học bắt đầu nghi ngờ:
【Không phải chứ, cậu ta nói cái gì cậu cũng tin à? Lại còn cơm trộn tro, mông lung như một trò đùa.】
【Chính là thế đó, tôi lại thấy dì là người tốt. Nếu mẹ tôi dịu dàng được như thế thì tôi nhất định thắp nhang cảm tạ.】
Nuốt xong đũa đậu que đó, mẹ lại bắt đầu gắp thịt cho tôi, nhưng khi bà nhìn cổ của tôi thì sắc mặt bỗng dưng thay đổi.
“Miếng ngọc đâu?”
“Không phải mẹ đã nói với con đó là miếng ngọc cầu bình an, con không được phép tháo ra sao?”
Tôi mím môi nói: “Con bị dị ứng nên tháo rồi.”
“KHÔNG ĐƯỢC!”
Bà nhìn chằm chằm tôi:
“Miếng ngọc đâu? Đeo lên ngay!”
Phản ứng của bà có hơi quá khích.
Lúc này bên trong tai nghe lại tiếp tục truyền đến giọng của Chu Dịch:
“Cậu nghe lời bà ấy đeo miếng ngọc lên trước đi, mẹ cậu hơi bất thường.”
“Bà ấy c.h.ế.t rồi.”
7.
Sao lại thế được?
Trong kỳ nghỉ này, tôi ở bên cạnh bà suốt, sao bà có thể c.h.ế.t được?
Một lúc sau, Chu Dịch trầm giọng nói:
“Mẹ cậu đúng thật đã c.h.ế.t rồi, chỉ là chấp niệm của bà ấy với anh trai cậu quá nặng, sau khi c.h.ế.t không đi đầu thai mà trở thành ác linh. Mấy ngày nay người nấu ăn cho cậu thật chất không phải là người, mà là t.h.i sát!”
Hai tay tôi buông thõng dưới bàn, run rẩy dữ dội.
Mẹ tôi…. C.h.ế.t thật rồi sao?
Cậu ta thấp giọng an ủi: “Gửi địa chỉ nhà cậu cho tôi, tôi sẽ đến ngay. Trước khi tôi đến, hãy tìm cách trấn tĩnh bà ta.”
“Đừng lo lắng, chưa đến mười hai giờ đêm thì bà ấy sẽ không làm gì cậu đâu.”
Bên phía đối diện.
Mẹ tôi đang nhìn chằm chằm tôi.
Không biết có phải do tâm lý bị ảnh hưởng không, nhưng lúc này đây, dưới ánh sáng mờ ảo, tôi dường như thấy được khuôn mặt mẹ trông trắng bệch đến đáng sợ.
Tôi hít một hơi thật sâu, lôi miếng ngọc từ túi ra rồi đeo lên theo ý bà.
Biểu cảm của bà dịu lại đôi chút.
“Bé con ngoan nhé, mẹ làm thế cũng vì muốn tốt cho con thôi.”
“Ăn miếng sườn đi, gần đây trông con gầy đi rồi.”
Lại là sườn.
Nhưng lúc này tôi không dám trái lời mẹ, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ăn.
Tôi cố nén cơn buồn nôn xong lại bị bà bắt ăn thêm mấy miếng.
Lúc này mẹ mới mỉm cười hài lòng rồi bưng chỗ thức ăn còn lại vào bếp.
Tôi không nhịn được nữa, quay người chạy vào nhà vệ sinh.
“Ọe…”
Ói hết sạch sẽ chỗ vừa rồi.
Lúc đang ăn cơm, tôi đã bí mật gửi địa chỉ nhà tôi cho Chu Dịch.
Giờ cậu ta đang trên đường tới.
“Chỉ còn hai tiếng,”
Cậu ta thấp giọng: “Cậu phải tìm được chỗ tro c.ố.t còn lại của anh trai cậu trước mười hai giờ đêm.”
“Đó là mấu chốt cho thuật mượn x.á.c hoàn hồn.”
Chu Dịch nói nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì——
Tro c.ố.t của anh tôi chắc hẳn là ở trong bếp.
Và tôi phải tìm được nó trước mười giờ đêm.
8.
Mẹ tôi đã trở về phòng rồi.
Tôi lặng lẽ lẻn vào bếp, để tránh đánh rắn động cỏ nên tôi không dám bật đèn.
Tro c.ố.t…
Tôi lục lọi hết chai này đến lọ khác.
Cuối cùng để mắt đến một lon sữa bột đặt trên cao.
Tôi có linh cảm trong đây có chứa tro c.ố.t của anh tôi.
Tôi run rẩy mở ra…
Quả nhiên.
Bên trong không phải sữa bột mà là thứ bột phấn màu trắng xám.
Tất cả những gì Chu Dịch nói đều đúng hết.
Tôi xoay người lại thì bắt gặp ánh mắt của mẹ trong bóng tối.
Không biết từ khi nào bà đã đứng ở cửa bếp, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi chằm chằm.
“Bé con, con đang tìm gì thế?”
Tôi bị bà doạ sợ đến mức t.im muốn ngừng đập.
Cố kìm lại tiếng thét chói tai suýt bật ra khỏi miệng, tôi trầm giọng giải thích:
“Con đói… Nên định pha cốc sữa bột.”
Bà liếc thấy lon sữa bột trên tay tôi, bước nhanh tới giật lấy.
“Sữa bột này hết hạn rồi, con về phòng trước đi, mẹ đi nấu mì cho con ăn.”
“Không cần đâu ạ…”
Tôi liên tục lùi lại, sau đó thuận tay lấy một chiếc bánh mì nhỏ được được để trên bếp:
“Con ăn cái này là được rồi.”
Nói xong tôi xoay người chạy về phòng.
Khi chạy ngang qua mẹ, tôi chợt ngửi thấy mùi hôi thối.
Một mùi thối không thể tưởng tượng nổi.
Nếu phải miêu tả thì nó giống như những gì được tả trên phim, mùi của x.á.c c.h.ế.t.
9.
Tôi chạy về phong
Vừa định đóng cửa phòng thì đột nhiên bị một bàn tay chặn lại.
Làn da nhợt nhạt, gầy rộc, gân xanh trên mu bàn tay hơi nhô lên, thậm chí… Nếu nhìn kỹ hơn thì còn có thể mơ hồ thấy được lớp phấn nền dùng để che phủ nổi lên một lớp mốc.
Mẹ tôi bấu chặt cánh cửa.
“A!”
Tôi hét lên một tiếng rồi lùi lại.
Mẹ tôi mở cửa bước vào.
Bà cười nhạt, nụ cười có chút q.u.ỷ dị:
“Bé con.”
Bà nhẹ nhàng gọi tôi xong đưa tôi một ly sữa bò.
“Uống sữa đi.”
“Uống rồi sẽ ngủ ngon hơn.”
Không biết tại sao, nhưng khi nghe từ “ngủ ngon” phát ra từ miệng bà ấy, tôi chỉ thấy t.im mình muốn bay tọt ra khỏi cổ họng.
Tôi run rẩy cầm lấy ly sữa.
Mẹ tôi mỉm cười, đóng cửa rời đi.
Lúc này tôi đã hoàn toàn tin tưởng những gì Chu Dịch nói.
Không chỉ tôi mà khu bình luận cũng vậy.
【Dọa c.h.ế.t tôi rồi, mọi người có để ý không? Hình như mắt bà ấy không có t.ròng trắng?】
【M.ẹ k.iếp, đáng sợ quá, khu bình luận hãy bảo vệ tôi!】
【Em gái mau chạy đi, nhà em ở tầng mấy? Nếu ở tầng hai thì cứ nhảy qua cửa sổ trốn đi.】
Tôi khóa trái cửa, tay nắm chặt điện thoại.
Tôi cũng muốn nhảy lắm chứ.
Nhưng nhà tôi ở tầng mười tám lận, nhảy xuống là tôi khỏi thấy mặt trời ngày mai luôn.
Tôi chỉ có thể nghĩ cách chạy trốn thôi.
Tôi đứng ở cửa một lúc lâu, đến khi bên ngoài không còn tiếng động nào nữa thì tôi mới hít sâu một hơi, từ từ mở khóa cửa.
Trong phòng khách không có tí ánh sáng nào.
Tôi hé cửa, chậm rãi thò đầu nhìn phía bên ngoài.
Thì lại thấy đôi mắt của mẹ tôi.
Một đôi mắt không hề có t.ròng trắng.
Bà ấy nhìn chằm chằm tôi một lúc, âm trầm nở nụ cười:
“Con đi đâu vậy?”
Tôi nén lại tiếng hét sắp tràn khỏi cổ họng, nói rằng bản thân bị đau bụng nên muốn đi vệ sinh.
Bà lại chăm chăm nhìn tôi, rồi mới chậm rãi tránh sang một bên.
“Đi đi.”
Tôi cố nén sợ hãi, bước vòng qua bà để đi tới nhà vệ sinh.
Mẹ tôi đi theo sau lưng tôi.
Nhà vệ sinh ở gần cửa chính nhất.
Tôi chỉ có thể đánh cược một phen.
Một bước.
Hai bước.
Khoảng cách tới cửa chính ngày càng gần, chỉ còn cách một bước lớn nữa thôi, tôi hít sâu, tăng tốc chạy tới!
Nhưng mà cửa không mở được.
Bị khóa rồi, mà mẹ tôi thì đang cầm chìa khóa.
Bà đi tới.
Nghiêng đầu nói nhỏ bên tai tôi:
“Bé con, con muốn đi đâu thế?”