Âm Ngọc - Chương 1
1.
Trước thềm khai giảng, tôi định gửi ảnh selfie cho nhóm bạn thân thì gửi nhầm sang nhóm tân sinh viên:
【Chị em ơi, hôm khai giảng tớ mặc bộ này ổn không?】
Đến khi nhận ra thì đã qua thời gian thu hồi tin nhắn.
Hơn 99+ tin nhắn mới trong nhóm, cái nào cũng đều chế nhạo tôi.
【Trời ơi, gần đây tôi có thấy video khoe mẻ hám fame của sinh viên năm nhất, không ngờ trong nhóm này cũng có.】
【Bạn nữ làm thế này có phải “low” quá rồi không?】
Tôi lướt xuống thì tin nhắn mới nhất đập vào mắt:
【Bạn học này, thứ cô đeo trên cổ là ngọc để trong miệng người c.h.ế.t, cô vứt nó đi.】
Tôi bị cậu ta chọc cười.
【Mẹ tôi mua miếng ngọc này để cầu bình an cho tôi. Làm sao có thể để miệng người c.h.ế.t được?】
Nhân cơ hội đó tôi giải thích rằng bức selfie vừa rồi là do tôi gửi nhầm nhóm.
Đối phương trả lời gần như lập tức:
【Nếu không tin thì cậu thử nắm lấy miếng ngọc đi, có phải có cảm giác một luồng khí lạnh truyền vào cơ thể không, hơn nữa miếng ngọc còn có mùi thối?】
Tôi nắm lấy miếng ngọc, không biết có phải ảo giác hay không nhưng thật sự cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo truyền từ lòng bàn tay rồi lan ra khắp người.
Tôi cúi đầu ngửi miếng ngọc thì quả thực có mùi thối rửa tản mác.
Sống lưng tôi lạnh toát, đang ngơ ngác thì điện thoại rung lên, trong nhóm bắt đầu có người chỉ trích cậu ta:
【Thằng cha đạo sĩ này từ đâu đến vậy? Chơi trội cũng vừa thôi chứ?】
【Chuẩn, chẳng phải bản chất ngọc đã lạnh sẵn sao? Không biết thì đừng nói, đồ quê mùa!】
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thì thấy cửa sổ chưa đóng.
Gần đây trời oi bức, bãi rác gần nhà lại bốc mùi, tưởng đâu miếng ngọc có mùi thối, hóa ra là từ không khí.
Tôi đi đóng cửa sổ, quay lại thì thấy người có ID “Chu” đã gửi một tin nhắn mới.
【Tin hay không tùy cậu, nếu tôi đoán không nhầm thì đồ ăn mà người đưa cậu miếng ngọc cho cậu ăn gần đây đều có tính hàn.】
【Như là khổ qua, cần tây, quả hồng, bưởi, dưa hấu, lê…】
Mới đọc xong thì mẹ tôi đột nhiên mở cửa bước bưng đĩa hoa quả bước vào.
“Bé con, ăn trái cây này.”
Tôi cười nói dạ nhưng tôi bỗng sững người khi nhìn thấy trên đĩa có bốn loại trái cây: Hồng, bưởi, dưa hấu, lê.
2.
Dù không tin lời bịa chuyện của người nọ nhưng tôi vẫn không khỏi thấy ớn lạnh về sự trùng hợp lạ lùng này.
“Mẹ.”
Tôi cười gượng:
“Hôm nay con thấy hơi khó chịu, con không muốn ăn lắm.”
“Không được.”
Mẹ tôi đặt đĩa trái cây lên bàn:
“Mẹ đã rửa sạch rồi cắt sẵn cho con rồi, không thích thì cũng nên ăn một ít, ngoan nào.”
Giọng của mẹ thật dịu dàng, dịu dàng đến mức tôi không nỡ từ chối.
Mẹ ngồi bên mép giường nhìn tôi ăn chút hoa quả rồi mới đi, cửa phòng vừa khép lại thì tôi lập tức lên nhóm kể chuyện này.
Không ngoài dự đoán, một câu đã làm cả đám xôn xao.
【Không phải chứ, chả lẽ cậu ta nói trúng rồi?】
【Hơi không phải phép nhưng bạn học à, mẹ cậu tặng cậu miếng ngọc đó… Có lẽ thực sự có vấn đề?】
【Mấy bạn lầu trên xem phim quá 180 phút phải không? Có trái cây nào trong số đó là hiếm gặp không? Hai ngày nay tôi cũng ăn như thế, đâu có vấn đề gì?】
Một loạt những ý kiến trái chiều được nêu lên, cũng có người mắng của cậu “Chu” giả thần giả q.u.ỷ , nhưng nhìn đoạn chat trong nhóm rồi nghĩ đến đĩa trái cây vừa rồi, càng nghĩ tôi càng thấy tởm.
Không nhịn được, tôi khom người đứng cạnh thùng rác nôn ra, rồi hít sâu một hơi để bình tĩnh lại.
Ngẩng đầu lên thì thấy cửa đang khép hờ, ở chỗ khe hở xuất hiện một đôi mắt.
Đôi mắt trông đờ đẫn lạnh lẽo, nép trong bóng tối lại thêm phần q.u.ỷ dị.
“A!!”
Tôi hét lên một tiếng, chân tay mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.
Cửa phòng bị đẩy ra, mẹ tôi nhanh chóng bước tới:
“Sao vậy con?”
Vẫn là đôi mắt đó nhưng giờ mẹ lại lo lắng nhìn tôi, giọng điệu căng thẳng:
“Có phải con cảm thấy dạ dày không thoải mái không?”
“Là lỗi của mẹ, mẹ thấy gần đây con buồn bực vì chuyện anh trai, nên mới đặc biệt chuẩn bị ít trái cây tính hàn để giải nhiệt. Có phải ăn xong con thấy dạ dày khó chịu không?”
Thấy đôi mắt đỏ hoe đầy tơ m.á.u của mẹ, lòng tôi lại xót xa.
Từ khi anh trai tôi đột ngột qua đ.ời, mẹ dồn hết mọi sự chú ý vào tôi – một đứa con gái chưa từng được ưu ái.
Tôi thở dài thầm nghĩ, có lẽ tôi không nên nghe người kia ăn nói bậy bạ.
3.
Sau khi mẹ đi, tôi mở điện thoại lên thì thấy người nọ lại nhắn tiếp trong nhóm.
【Bạn học này, hơi bất lịch sự nhưng có phải gần đây trong nhà cô có người mới mất đúng không?】
【Nếu tôi đoán không nhầm thì mẹ cô đang dùng thân thể cậu để dưỡng ngọc. Miếng ngọc này đã được đặt trong miệng người đã khuất bảy ngày rồi mới lấy ra, trong ngọc có chứa linh hồn của người đó. Bà ta muốn dùng thân thể cậu để người đó có thể mượn xác hoàn hồn!】
Tôi điếng người.
Làm sao cậu ta biết được?
Hai tháng trước anh trai tôi đột ngột qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, theo tập tục của chúng tôi thì quan tài thường được giữ trong ba ngày, nhưng mẹ tôi làm loạn rồi nhất mực giữ quan tài của anh trai tôi trong bảy ngày.
Sau bảy ngày thì mới đem anh trai đi h.oả t.áng rồi chôn cất.
Bảy ngày.
Cậu ta cũng nói miếng ngọc này được người c.h.ế.t ngậm trong miệng bày ngày.
Tôi không khỏi ớn lạnh, đang định hỏi tiếp thì thấy cả nhóm đang chụm lại cãi nhau.
Rất nhiều người mắng cậu ta, rằng cậu bịa chuyện đặt điều, cậu làm thế để kiếm fame…
Nặng lời đến mức khiến cậu ta rời nhóm chat.
Nhưng giờ còn chưa khai giảng nên tôi cũng không thể tìm được thông tin liên lạc của cậu ta…
Tôi bồn chồn nằm trên giường.
Từ nhỏ tôi đã không có bố, mẹ tôi lại trọng nam khinh nữ, anh trai được coi là người nối dõi duy nhất của bà, còn tôi—
Mẹ nói tôi là đồ sao chổi khắc bố khắc mẹ.
Vì lúc tôi vừa mới sinh ra thì bố đã bỏ theo một người phụ nữ giàu sang.
Tôi lớn lên trong một gia đình bất công, không có bố, tuy có mẹ nhưng chỉ là mẹ của anh trai mà thôi.
Hai tháng trước sau khi anh trai tôi đột ngột qua đời, mẹ tôi hoàn toàn suy sụp xong lại bắt đầu coi tôi – đứa con gái không được yêu thương – là chỗ dựa duy nhất của bà.
Chỉ là…
Liệu mẹ có thật sự làm ra chuyện điên rồ như thế không?
Hay là người nọ bịa đặt, hay là…
Mải suy nghĩ xong tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Tôi mơ màng tỉnh giấc giữa đêm thì thấy có một người đang ngồi cạnh mép giường.
Trong phòng không bật đèn, dưới ánh sáng lờ mờ, người nọ tóc tai rối bù ngồi bên giường tôi, tay nhẹ nhàng vỗ về tôi, ngâm nga một bài đồng dao tiếng Anh:
「My mother has k.illed me, my father is e.ating me.」
「My brothers and sisters sit under the b.ones, and they b.ury them, under the cold m.arble stones……」*
*Đồng dao Mẹ Ngỗng
Tôi nhắm nghiền hai mắt nín thở lắng nghe, nén lại cơn run rẩy, không muốn để bà nhận ra tôi đã tỉnh.
Đột nhiên trước mắt tối sầm, tiếng hát cũng dừng lại.
Tôi run rẩy chầm chậm hé mắt ra—
Là một khuôn mặt.
Khuôn mặt bà ở trước mặt tôi chỉ cách có mấy centimet.
Tim tôi đập loạn.
Tôi đẩy bà ra rồi bật đèn, ánh đèn trên đỉnh đầu sáng lên mang lại chút cảm giác an toàn.
Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ lại thấy bà bị tôi đẩy xuống giường, lúc này trên mặt nước đều là mắt chảy dài.
“Mẹ…”
Tôi ngơ ngác nhìn bà, lại thấy bà rơi nước mắt ngày càng nhiều hơn: “Bé con, có phải mẹ đã dọa con rồi không?”
“Chỉ là mẹ rất nhớ anh trai con… Ban ngày sợ con lo lắng nên mẹ không dám khóc trước mặt con, buổi tối mới trộm đến ngắm con.”
“Nhìn thấy con, mẹ có cảm giác như đang nhìn thấy anh trai con vậy.”
“Con ngủ đi.” Bà mỉm cười nhìn tôi, gian nan đứng dậy, trước khi đi cũng không quên đóng cửa phòng lại.
Lúc này tôi mới phát hiện trên bàn cạnh giường có một cốc sữa.
Chạm vào vẫn còn hơi ấm.
4.
Tối hôm sau bỗng một bạn học gửi tin nhắn vào nhóm tân sinh viên:
【Mọi người còn nhớ thằng cha đạo sĩ hôm qua không? Hóa ra cậu ta thật sự là một blogger huyền học. Tôi mới vừa xem livestream của cậu ta này!】
Tôi chuyển app, phòng livestream của cậu ta chỉ có khoảng 20 người xem.
Tôi căng thẳng ấn vào xem.
Cậu ta đang phát sóng trực tiếp gieo quẻ cho một người hâm mộ đang bị lạc mất chó cưng.
“Cách nhà cậu về hướng Tây Nam, đặc biệt chú ý đến những chỗ có nước, ngày mai cậu có thể tìm thấy.”
Cậu ta ngẩng đầu lên thì thấy phòng livestream có thêm hàng chục người xem, sững người một lúc phản ứng lại:
“Hẳn đều là bạn học.”
Cậu ta thở dài: “Bạn học nữ kia có ở đây không? Cậu chắc cũng biết những gì tôi nói trong nhóm đúng với hoàn cảnh của cậu.”
“Nếu cậu tin tôi thì giờ hãy kết nối đi, tôi giúp cậu giải quyết chuyện này.”
Tôi do dự một lúc rồi lựa chọn kết nối.
Cậu ta hỏi:
“Tên?”
“Diêu An Bình.”
— Hay gọi là bé con.
“Gần đây trong nhà cậu có người thân mới có người mất đúng không?”
“Đúng.”
Tôi cắn môi nén nỗi buồn:
“Là anh trai tôi. Hai tháng trước, anh ấy không may bị tai nạn giao thông đột ngột q.ua đ.ời.”
Đối với câu trả lời của tôi thì bình luận gần như nổ tung, nhưng Chu Dịch lại không hề ngạc nhiên chút nào.
Cậu ta hỏi:
“T.h.i t.h.ể của anh trai cậu bảy ngày mới hạ táng đúng không?”
“Ừm…”
“Cậu đeo miếng ngọc này bao lâu rồi?”
Tôi cẩn thận suy nghĩ, bởi miếng ngọc này được mẹ tặng vào đêm đầu tiên sau khi anh trai được hạ táng, bà nói là đã chi số tiền lớn để thỉnh nó về cầu bình an cho tôi, nên ngày tháng tôi đều nhớ rất rõ.
Tính toán một lúc, tôi khẽ nói: “Tính đến hôm nay là bốn mươi chín ngày.”
Chu Dịch nghe xong nháy mắt mặt cứng đờ.
“Nguy rồi!”
Cậu ta thì thầm: “Đêm nay mẹ cậu chắc chắn sẽ ra tay.”
Mới dứt lời thì có tiếng gõ cửa, tôi chưa kịp phản ứng thì cửa phòng đã bị đẩy ra.
Mẹ tôi đứng ngay cửa mỉm cười:
“Bé con, đến giờ ăn cơm rồi.”