Âm Mưu Đổi Con - Chương 2
3
Lát , Diệp Lăng trở .
Ta mở lời:
“Lăng nhi, gọi con như , ?”
Diệp Lăng gật đầu mạnh, nở nụ ngọt ngào:
“Tất nhiên là , nương.”
Ta nắm tay nàng, dịu giọng hỏi những gì :
“Vậy con làm biết là nữ nhi ruột thịt của chúng ? Dưỡng phụ, dưỡng mẫu của con sống ở ? Những gì con biết, đều kể cho , ?”
Gần như cùng lúc, giọng trong tâm trí vang lên:
“Tất nhiên là hệ thống cho ! chuyện tuyệt đối thể để lộ.”
Diệp Lăng bèn mở lời:
“Con vô tình dưỡng phụ và dưỡng mẫu trò chuyện mà biết . Năm đó dưỡng phụ con kể rằng thân mẫu ông là bà đỡ cho , biết là quý nhân. Trùng hợp khi đó dưỡng mẫu sinh con, nên đã nảy lòng tham… Họ nghĩ rằng chính con đã khiến họ thể đoàn tụ với nữ nhi ruột của … Hức hức… Vì họ đánh con, cho con ăn no, còn bắt con làm hết việc…”
Ta nhướng mày, buông tay nàng , dịu giọng an ủi:
“Được , . mà, chúng thể chỉ dựa lời một phía của con mà nhận định , đúng ? Miếng ngọc bội đã xem, vết bớt cũng đã , mà ánh mắt của con quả thực giống …”
“Như , sẽ sắp xếp cho con một viện riêng, để con ở trong phủ . Chúng sẽ cử đến nhà dưỡng phụ, dưỡng mẫu của con, đón họ cùng với bà đỡ năm đó đến đây, đối chất trực tiếp, con thấy thế nào?”
Diệp Lăng gật đầu:
“Được ạ. Đa tạ nương đã nguyện ý tin lời con.”
Ta mỉm , thêm gì:
“Trời cũng đã muộn, sẽ sai đưa con nghỉ .”
Nói xong, gọi Bạch Chỉ , bảo nàng dẫn Diệp Lăng đến khách viện.
Chờ mọi hết, sang Ninh Trấn:
“Phu quân nghĩ thế nào?”
Ninh Trấn nhíu mày:
“Xem giống đang diễn. Trên nàng cũng dấu vết luyện võ, giống thám tử của nước khác. vẫn cần quan sát thêm. Không sẽ tìm nhân chứng ?”
Ta gật đầu:
“Nếu thật sự là cạm bẫy, cho dù tìm nhân chứng, cũng chắc chứng minh điều gì là thật.”
Ninh Trấn gật đầu đồng ý:
“Ừm, sẽ cử ngay. Chúng cần vội, nếu , chỉ cần gấp, kẻ đó tự khắc sẽ lộ mặt.”
Lời đồng ý.
Ninh Trấn dậy:
“Vậy về thư phòng .”
Chờ khỏi, bao lâu , Bạch Chỉ .
Ta bảo nàng âm thầm lệnh cho Thanh Thạch, dặn lén theo dõi của Ninh Trấn, cần làm gì, chỉ quan sát xem họ động tay động chân gì .
Bạch Chỉ kinh ngạc :
“Phu nhân nghi ngờ tướng quân ?”
Ta lắc đầu:
“Cũng xem như nghi ngờ. Thứ nhất, trong chuyện , bây giờ tin bất kỳ ai. Thứ hai, biết bên cạnh Ninh Trấn đáng tin .”
Bạch Chỉ gật đầu, nhanh chóng rời .
Ta tựa lên nhuyễn tháp, nheo mắt .
Lúc , nha Bán Hạ nhẹ bước , khẽ :
“Tiểu thư Tĩnh Nghiên đang trong phòng, mắt đỏ hoe, đến bữa tối cũng chỉ ăn vài miếng.”
Ta thở dài, biết rằng đứa trẻ đã để chuyện đó trong lòng.
Ta dậy, dẫn theo đến viện của Tĩnh Nghiên.
Khi bước , Tĩnh Nghiên đang cửa sổ, thất thần xa xăm.
Thấy đến, nàng vội lên hành lễ. Sau đó, nàng mím môi, thêm lời nào, mất hẳn dáng vẻ hoạt bát thường ngày.
Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cơn giận vô cớ, nhưng nhanh đã ép xuống.
Ta nhẹ nhàng ôm lấy Tĩnh Nghiên, khẽ cọ mũi nàng, :
“Suy nghĩ lung tung gì thế? Nghe con chịu ăn tối, cố ý khiến nương đau lòng ?”
Đôi mắt Tĩnh Nghiên lập tức đỏ hoe, nhưng nàng bướng bỉnh , để nước mắt rơi:
“Nương, con thật sự nữ nhi của ?”
“Đừng nhảm, con thì ai là?”
“ cô nương đó… Nghe và cha giữ nàng trong phủ… Nhất định là nàng chứng cứ tự chứng minh…”
Ta khẽ thở dài, nhẹ nhàng ôm Tĩnh Nghiên lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng:
“Tĩnh Nghiên, con tin lời nương ?”
Tĩnh Nghiên dụi đầu lòng , gật đầu thật mạnh.
Ta vuốt mái tóc nàng, ghé sát tai nhỏ:
“Vậy nương cho con biết, con chính là nữ nhi ruột thịt của . Vì , bất kể khác gì, cũng bất kể xảy chuyện gì, con nhất định ghi nhớ lời . Con, Ninh Tĩnh Nghiên, chính là nữ nhi ruột của và Ninh Trấn! Hiểu ?”
Ánh mắt Tĩnh Nghiên bừng lên nét vui tươi, nỗi sợ hãi gương mặt nhỏ nhắn cũng tan biến.
Nàng ôm chặt lấy eo , vùi lòng, giọng đầy hân hoan:
“Nương, con biết ! Con chính là nữ nhi của ! Những kẻ khác đều ! Con sẽ ghi nhớ.”
Ta cũng mỉm :
“Vậy mới ngoan. Tối nay con ăn no ? Ta đã bảo Bạch Chỉ lấy thêm chút đồ ăn, nương sẽ ở dùng bữa với con.”
“Dạ ạ.”
4
Khi trở về chủ viện, Ninh Trấn vẫn .
Ta thất thần ghế, những ký ức cũ hiện lên trong đầu.
Năm sinh Tĩnh Nghiên, triều đình đại thắng, quân đánh bại Hung Nô.
Ta cùng Ninh Trấn theo quân khải về kinh.
Ban đầu tính toán thời gian, nghĩ rằng thể chờ đến khi về tới kinh thành mới sinh. Dẫu , nếu Ninh Trấn , để một ở tiểu trấn biên giới thì cũng an .
Không ngờ giữa đường, Hoàng thượng liên tục hạ chỉ thúc giục đại quân sớm về triều.
Là thai phụ, thể quá gấp.
Còn Ninh Trấn, là cánh tay đắc lực nhất của đại tướng quân, tất nhiên thể trì hoãn mà về .
Cuối cùng, và Ninh Trấn bàn bạc, dám trái lệnh vua. Chàng dẫn quân về , để vài thị vệ và nha cùng từ từ trở về kinh.
Không còn cách nào khác, Ninh Trấn đành cắn răng đồng ý.
Không ngờ vận rủi kéo đến.
Trên đường, khi thì ma ma bên cạnh ngộ thực, lúc thì nha đột nhiên phát bệnh thể tiếp tục .
Cuối cùng, bên cạnh chỉ còn bà đỡ và Bạch Chỉ.
Ta cảm thấy bất an, lệnh cho thị vệ cẩn thận canh chừng, nhưng phát hiện điều gì bất thường.
Đành thôi .
Đêm , chúng tìm một ngôi làng nhỏ để nghỉ .
Vừa ăn cơm xong, đã thấy bụng âm ỉ đau, trong lòng biết , liền bảo thị vệ tìm một bà đỡ khác trong làng để phòng .
Quả nhiên, đêm hôm đó, chuyển .
Bạch Chỉ tìm bà đỡ cùng chúng , phát hiện bà đã gãy tay.
Hỏi mới biết, bà đỡ uống vài chén rượu trong bữa tối, đó ngoài vệ sinh thì trượt chân ngã gãy tay.
Bạch Chỉ tức giận mắng bà một trận, nhưng còn cách nào khác, đành vội vàng bảo thị vệ mời bà đỡ trong làng.
Bà đỡ từ làng , khi kiểm tra, rằng thai nhi thuận, vấn đề gì.
Sau đó bà sai Bạch Chỉ nấu nước trong bếp, yêu cầu thị vệ canh ngoài sân, làm phiền bà trong lúc đỡ đẻ.
Nỗi bất an trong lòng mỗi lúc một lớn, nhưng còn cách nào khác, đành dặn Bạch Chỉ và thị vệ mỗi khắc xem một lần.
Bạch Chỉ nắm chặt tay , an ủi rằng mọi việc sẽ thỏa nhanh chóng đến phòng bếp.
Ta đau suốt một ngày một đêm, cuối cùng sinh một nữ nhi.
Khi , Bạch Chỉ bước . Ta bảo nàng bế nữ nhi đến bên , cẩn thận ngắm đứa trẻ, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Bà đỡ liền bảo Bạch Chỉ nấu trứng gà với đường đỏ, rằng tổn hao sức lực, cần bồi bổ.
Khi Bạch Chỉ rời , bà đỡ đã mang đến một bát nước đường đỏ, rằng uống sẽ giúp hồi phục thân thể.
Từ nhỏ đã ngoại tổ dạy cách nhận biết các loại dược liệu, hơn nữa thân thể nhạy cảm với mùi hương. Giữa làn nóng phảng phất, ngửi thấy mùi của mê dược.
Trong lòng kinh hãi, nhưng nhanh lấy bình tĩnh. Ta giả vờ đau bụng, rằng dường như máu vẫn dứt, cần một miếng bông dày để lót. Ta bảo bà đỡ tìm trong tủ để lấy.
Lợi dụng lúc bà lưng, nhanh chóng đổ bát nước đường đỏ chiếc gối dự phòng giường, ném chiếc gối xuống gầm giường.
Làm xong tất cả những việc , mệt đến mức nhấc nổi một ngón tay, bèn nhắm mắt dưỡng thần.
Quả nhiên, khi bà đỡ thay bông lót cho , bà khẽ lay một chút, thấy phản ứng, liền bế nữ nhi của .
Ta kinh hãi, lén hé mắt . Chỉ thấy bà đỡ mở chiếc giỏ lớn đựng dụng cụ, lấy một tấm ngăn bên trong, đó bế một đứa trẻ khác , đặt bên cạnh , mang nữ nhi của bỏ trong giỏ.
Ta suýt chút nữa nhảy dựng lên để liều mạng với bà , nghĩ rằng dù chết cũng thể để bà mang đứa trẻ . Ta đang định lớn tiếng gọi , thì Bạch Chỉ bước .
Bạch Chỉ nàng đã nấu xong một bát chân giò hầm, vốn định để dùng để lợi sữa, nhưng đêm đã khuya, bà đỡ vất vả suốt đêm, nên mời bà ăn một bát khi rời .
Bà đỡ từ chối.
Bạch Chỉ để bà thêm, ép bà khỏi phòng, rằng bát canh đã múc sẵn. Nàng đầu hỏi dùng chút gì .
Bà đỡ vội đã ngủ, cần gọi dậy.
Bạch Chỉ nàng sẽ kiểm tra xem cần gì .
Bạch Chỉ bước , thở phào nhẹ nhõm, hiệu bảo nàng im lặng, đừng lên tiếng. Sau đó, chỉ tay cửa, ám chỉ nàng xem bà đỡ còn đó .
Bạch Chỉ đã hầu hạ nhiều năm, hiểu ý chỉ qua vài động tác tay. Nàng liền xoay bước , kéo rèm thử, quả nhiên bà đỡ vẫn yên ngoài cửa.
Bạch Chỉ tự tay tiễn bà đỡ đến nhà bếp, giúp lau và thay quần áo.
Khi nàng bước , vội vàng cho nàng biết rằng trong giỏ của bà đỡ một đứa trẻ, đó mới chính là nữ nhi của , bảo nàng nhanh chóng đổi .
Suy nghĩ một lát, đột nhiên nhớ đến vết bớt vai nữ nhi của . Ta liền dậy, bảo Bạch Chỉ lấy hộp thuốc của , chọn một loại thuốc nước, dùng để vẽ một vết bớt tương tự lên vai của đứa trẻ lạ mặt.
Thuốc nước ngấm da, chỉ một lát , vết bớt trông giống như thật.
Bạch Chỉ nhanh nhẹn đổi đứa trẻ. Khi xuống, bà đỡ trở .
Ta lập tức nhắm mắt, giả vờ ngủ.
Bà đỡ cảm tạ Bạch Chỉ, giường một lúc lâu, nhận lấy bạc thưởng từ tay Bạch Chỉ và rời .
Ta lập tức bảo Bạch Chỉ lệnh cho thị vệ theo dõi bà đỡ.
Chỉ khi bà rời , mới thực sự thả lỏng. Sau đó, gọi Bạch Chỉ đến, dặn nàng tìm hiểu về những nha và ma ma đã bệnh đường, cùng bà đỡ ban đầu chuẩn .
Bởi lẽ, thể chuẩn y phục giống hệt cho trẻ sơ sinh, điều đó chứng tỏ rằng trong số những bên cạnh , kẻ nội gián.
Thật đáng tiếc, khi phái tìm những nha và ma ma đó, thì phát hiện cả hai đều đã tự vẫn.
“Phu nhân…” Giọng Bạch Chỉ kéo về thực tại.
Ta khẽ “ừm” một tiếng.
“Phu nhân trực tiếp đuổi cô nương ngoài? Rõ ràng nàng tiểu thư của chúng .” Bạch Chỉ hiểu, hỏi.
Ta thở dài:
“Ta nhớ năm đó, của chúng từng bám theo bà đỡ , nhưng nửa đường thì mất dấu, đúng ? Những thị vệ của chúng đều là võ nghệ tệ. Nếu bà , làm thể cắt đuôi ?”
“Huống hồ, chúng tìm đến gia đình bà đỡ đó, thì họ rằng bà chỉ là ngang qua, kiếm chút bạc, trong nhà họ.”
“Ngươi thử nghĩ mà xem, thể làm đến mức , kẻ làm đơn giản ? Mười lăm năm , họ đưa cô nương đến mặt , vẻ như thể chờ thêm nữa.”
“Vậy xem thử, rốt cuộc âm mưu gì!”