Ai Sẽ Thích Một Người Bình Đạm Như Cúc*? - Chương 3
7
[Tôi là hàng xóm của họ, cô ấy quả thực là vợ của Nhậm Đại Đông, là mẹ của đứa trẻ.]
[Mẹ ruột cũng đã giúp làm chứng, xem ra Nhậm Đại Đông thật sự không phải là người hiền lành, ly hôn xong cũng không cho người ta được cái gì, nhiều năm như vậy, cho dù là bảo mẫu cũng phải cho ít đồ chứ?]
[Đúng là lòng dạ độc ác, ép người ta tịnh thân rời khỏi nhà chưa đủ, còn muốn khiến cả nhà em trai người ta rơi vào đường cùng.]
[Chi bằng nói gieo nhân nào gặt quả nấy, có điều quả báo rơi trên người mẹ hắn, bà cụ kia bệnh nặng, cũng bởi vì con trai mình không biết tích đức!]
Dù sao mẹ ruột của tôi đều đã ra mặt, đám cư dân mạng bắt đầu tin lời bịa đặt mà mợ tôi nói.
Những bức ảnh của ba tôi và bà nội được lan truyền rộng rãi khắp cõi mạng.
Mọi người đều nói chúng tôi là kẻ lừa đảo, là một gia đình nham hiểm không đáng được giúp đỡ.
Nhiều người đã liên hệ với chúng tôi và yêu cầu chúng tôi trả lại những khoản quyên góp trước đó.
Thế nhưng số tiền này đã được dùng để thanh toán chi phí thuốc men, ca phẫu thuật đầu tiên của bà đang trong giai đoạn chuẩn bị. Hiện tại, chúng tôi tạm thời không có đủ tiền để hoàn trả cho người khác.
Ba lo lắng đến độ sứt đầu mẻ trán, trong điện thoại, giọng nói đắc ý của mợ vang vọng khắp phòng bệnh.
“Nhậm Đại Đông, anh đừng tưởng rằng học được chút thông minh, thì anh không còn là thằng ngu của trước kia nữa!”
“Hoặc là anh đi báo cảnh sát, không cần chúng tôi bồi thường, hoặc là trơ mắt nhìn bà già chết tiệt kia chết!”
Sắc mặt ba tôi vô cùng khó coi, muốn nói chuyện tiếp nhưng đối phương đã cúp máy.
Vài ngày sau đó, ba tôi cũng bị nhiều người kêu gọi đòi nợ vì không lấy được tiền. Không ít người bắt đầu công kích gia đình chúng tôi trên mạng.
Tên của ba tôi và sự việc này dần dần trở nên có sức nóng, ngày hôm đó tôi phát hiện ra ngay cả Weibo cũng bắt đầu đưa tin về chuyện này.
Nhờ những nỗ lực không ngừng nghỉ của mợ tôi, mà giờ đây chúng tôi đã thành người nổi tiếng.
Ngay cả nhiều y tá và bệnh nhân khác trong bệnh viện cũng biết chúng tôi. Tất nhiên, hầu như họ đều nhìn chúng tôi với ánh mắt khinh bỉ.
Tiếp đó, mợ tôi còn trực tiếp đăng địa chỉ bệnh viện của bà nội lên mạng, không ngừng có người tìm đến gây rắc rối.
Ba tôi nhịn không được mà gọi cho mẹ tôi.
“Lâm Lam, lòng dạ của cô chứa gì vậy? Cô không biết mẹ tôi nguy hiểm đến mức nào sao? Tại sao muốn giúp em trai cô làm chứng giả?”
“Kết hôn bao nhiêu năm, tôi cũng không mong cô sẽ chăm sóc mẹ tôi, thậm chí tôi còn không bắt cô làm việc nhà, tôi nuôi cô, chăm sóc cô, cô còn gì không hài lòng?”
“Cô thực sự muốn hại chết mẹ tôi sao?”
Mẹ tôi vẫn bình thản như cũ.
“Tôi không làm gì cả, Nhậm Đại Đông, anh vẫn cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Ba tôi tức giận đến mức đấm ngực dậm chân. Khi ông gọi lại thì điện thoại của mẹ tôi đã tắt máy.
Vài ngày sau, cậu tôi được thả ra khỏi trại tạm giam, cùng với mợ bôi nhọ chúng tôi trên mạng. Ngay lúc bệnh viện gần như không thể chịu nổi áp lực, coi như đã tới thời cơ.
Tôi đăng một video lên tài khoản xã hội của mình.
Đó là cảnh gia đình cậu tôi làm ầm ĩ trong phòng bệnh.
Với trải nghiệm của tôi ở kiếp trước, tôi quá rõ họ là ai. Mỗi lần tiếp xúc với họ, tôi đều quay video.
Suy cho cùng, tôi đã thu thập kinh nghiệm từ bi kịch ở kiếp trước.
Khi đó, tôi cũng đã nhiều lần gọi điện cho ba kể việc gia đình mợ đã làm với tôi.
Ba tôi xót cho tôi, nhiều lần muốn giành lại quyền nuôi tôi, nhưng mẹ tôi quá thích để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, lười đến nỗi không chịu đi làm thủ tục, không nói gì trước tòa về những hành vi tàn ác mà gia đình cậu mợ đã gây ra cho tôi.
Gia đình cậu mợ bắt đầu mở buổi phát sóng trực tiếp dưới sự hướng dẫn của Lâm Diệu Tổ, bôi nhọ ba tôi trên khắp phương tiện truyền thông trực tuyến.
Ba tôi là một người thành thật, căn bản không hiểu những chuyện này, hoàn toàn không có cách nào phản kích, chỉ có thể mặc cho họ hủy hoại danh tiếng của mình, mất đi công việc, vì muốn sống sót và trả tiền phí nuôi dưỡng cho tôi, ông chỉ đành làm công việc đào mỏ, đến mức cuối cùng chết trong hầm mỏ, thậm chí còn không có ai nhặt thi thể cho ông.
Thương thay ba tôi tốt bụng và rộng lượng, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.
Kiếp này, tôi nhất định sẽ khiến bọn họ đều phải trả giá đắt!
8.
Trong video hiện rõ những khuôn mặt xấu xí của gia đình cậu tôi.
Tôi viết một bài dài bên dưới, miêu tả rõ ràng gia đình cậu tôi đã hút máu gia đình tôi bao năm qua như thế nào.
[Nếu mẹ tôi không nhất quyết đòi đưa tiền phẫu thuật của bà nội cho cậu tôi để đánh bạc, thì ba tôi cũng không ra cộng đồng cầu xin quyên góp. Hi vọng mọi người hãy cảnh giác cao độ, đừng để kẻ xấu lợi dụng lòng tốt của mình.]
Vì có đoạn thời gian nổi tiếng trước đây làm nền, nên video nhanh chóng trở nên phổ biến trên mạng.
[Đây không phải vừa ăn cướp vừa la làng sao? Trên đời sao có thể có loại người súc sinh như vậy?]
[Làm anh rể đến mức này đã không dễ dàng gì, sao họ còn có thể ác độc chửi rửa một bà cụ bệnh nặng như vậy?]
[Chẳng lẽ các người không thấy Lâm Lam mới là kẻ đáng chết sao? Mẹ chồng ngã bệnh, còn đưa tiền cho em trai mình đi đánh bạc!]
[Ngay cả khi con gái mình sắp bị đánh, mà cô ta vẫn bình tĩnh trong suốt quá trình. Liệu cô ta còn có trái tim hay không?]
Tin đồn trên mạng chuyển hướng 180 độ.
Gia đình cậu mợ bị mắng chửi xối xả, người nào cũng thành súc sinh, mẹ tôi cũng bị gán cho cái danh “Lòng lang dạ sói”.
Cậu tôi từng bị cấp trên quở trách vì bị bắt giam, lần này nổi tiếng, ông ta chính thức mất việc.
Mợ tôi siêng ăn lười làm, ham món lợi nhỏ, thường xuyên khoe khoang con trai mình, nhiều người vốn đã không ưa bà ta. Giờ sự việc bị đưa ra ánh sáng, bà ta thật sự khó có thể ra ngoài được dù chỉ một bước. Ra khỏi cửa, nhiều ông chủ ở chợ rau thậm chí còn không chịu bán rau cho bà ta.
Về phần đứa con trai đáng tự hào của bà ta, thực chất chỉ là một thằng ngốc mù chữ, ngay cả bảng cửu chương cũng không nhớ nổi. Hắn còn thừa hưởng bản tính bạo lực, vô liêm sỉ, lười biếng và tham lam của ba mình, thường xuyên trốn học ẩu đả ở trường. Trường học sớm đã mất hết kiên nhẫn, lần này thừa dịp đuổi học trực tiếp.
Gia đình cậu mợ đang lâm vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, tôi cũng không quên góp thêm một mồi lửa.
Tôi trực tiếp tiết lộ địa chỉ của họ trên mạng.
Không ít người tạt sơn đỏ lên cửa nhà họ, nửa đêm mài dao phay, còn cắt điện và nước nhà họ.
Cuối cùng, họ không thể chịu nổi nữa, gọi điện cho ba tôi và nhờ tôi giúp họ làm rõ vấn đề trên mạng.
Khóe miệng tôi cong lên.
“Được thôi, tôi sẽ giúp các người làm sáng tỏ, nhưng các người phải trả lại cho chúng tôi số tiền đã lừa gạt mẹ tôi trong nhiều năm qua, cũng như số tiền bồi thường các người đã đánh tôi trước đây, trả ngay lập tức.”
Họ đương nhiên không muốn, chửi rủa vài câu liền cúp điện thoại.
Suy cho cùng, kể từ khi tôi làm rõ, ngày càng có nhiều người trên mạng biết đến hoàn cảnh của chúng tôi. Một số người từng nghe lời vu khống của mợ tôi, đến bệnh viện để tìm rắc rối đã quyên góp nhiều tiền hơn cho chúng tôi.
Chi phí thuốc men của bà nội đã đủ, số tiền còn lại, chúng tôi đều hoàn trả hết.
Việc khẩn cấp đã được giải quyết, tôi và ba tôi đã có thể yên tâm chăm sóc bà nội trong bệnh viện.
Bà nội trải qua tổng cộng ba cuộc phẫu thuật, cũng may ông trời phù hộ, tất cả đều thành công.
Bác sĩ nói rằng sau này nên nghỉ ngơi thật tốt, không được làm những công việc nặng nhọc nữa.
Sắc mặt bà nội dần dần hồng hào, trên mặt ba cũng xuất hiện vẻ tươi cười.
Mọi thứ đang thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.
9.
Về phần gia đình cậu mợ, cuộc sống ngày càng tồi tệ.
Vì duyên cớ của họ, an ninh trong chung cư ngày càng kém, nhiều người hàng xóm đã đến ban quản lý tài sản để khiếu nại, mong họ dọn đi.
Gia đình cậu mợ mặt dày mày dạn không chịu, bây giờ huyên náo đến mức tiếng oán than vang thấu trời. Họ giống như chuột lang, mọi người kêu gọi đánh đập.
Về phần mẹ tôi, lúc trước quay những video đó cho mợ để có chỗ ăn chỗ ngủ. Giờ gia đình cậu mợ lo thân mình còn chưa xong, chứ đừng nói đến việc chăm sóc bà ta.
Bà ta bị đuổi ra khỏi nhà, gia đình cậu mợ không cho bà ta một xu nào.
Sau khi ba tôi hay tin này, ông không tiếp tục mềm lòng như trước nữa.
Có lẽ lần ông bị bắt nạt trên mạng, thường xuyên bị người ta tìm đến phòng bệnh bà nội làm phiền, nhưng mẹ đã để ông tự giải quyết, nên ông đã từ bỏ tất cả tình cảm với mẹ tôi, thậm chí còn chặn bà ta.
Nửa năm sau, sức khỏe của bà nội khỏi hẳn và xuất viện. Sau khi ông chủ của ba tôi rời đi, ba tôi thuận lợi thăng chức, cuối cùng không còn phải làm việc vất vả nữa.
Chúng tôi đến một nhà hàng mới mở để ăn tối chúc mừng. Khi người phục vụ đến đưa thực đơn, tôi vừa hay lấy bảng điểm xếp thứ nhất toàn trường cả ba môn học của mình ra cho họ xem.
“Tiểu Văn cố lên, thấy con không chịu thua kém như thế, ba có cực khổ đến mấy cũng đáng giá!”
Tuy nhiên bà nội vẫn không lên tiếng, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của bà nội, tôi nhìn sang, chợt kinh ngạc theo.
Mẹ tôi mặc quần áo phục vụ, dáng vẻ hốc hác, nhìn chúng tôi với vẻ bàng hoàng.
Tôi mới biết, sau lần trước bị cậu đánh chi một trận tơi bời khói lửa và đuổi ra ngoài, đã lâu không có tin tức gì về bà ta, hóa ra bà ta đã tìm được việc làm bồi bàn trong một nhà hàng.
Bao năm qua, dù gia đình không giàu có nhưng bà ta luôn được chiều chuộng, sống khá an nhàn dưới sự chăm sóc chu đáo của ba tôi.
Nhưng trải qua thời gian dài lang bạt như vậy, bà ta dường như đã già đi mười tuổi, khuôn mặt chi chít nếp nhăn, bàn tay cầm thực đơn hơi co quắp, gầy gò đến mức chỉ còn lại da bọc xương.
Có thể thấy, dù đã tìm được việc làm nhưng cuộc sống của bà ta không hề dễ dàng.
Trông thấy chúng tôi, bà ta bối rối cúi đầu.
Sắc mặt ba tôi khó coi, nhưng ông cũng không lộ vẻ đau lòng khôn xiết.
Ngược lại là bà nội mở miệng.
“Lâm Lam, cô sao rồi, sao biến thành bộ dạng này? Tôi nghe cha con bé nói, trước kia cô…Nếu như cô bằng lòng, chúng tôi…”
Tôi ngắt lời bà nội.
“Bà ơi, mẹ con thích để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, bà đừng cố khuyên nữa.”
Tôi cũng đã nghĩ thông suốt.
Loại người không thích tranh đoạt như mẹ, dĩ nhiên không nên đạt nhiều thứ không thuộc về mình.
Kiếp trước bà ta đạt được nhiều thứ dễ như trở bàn tay, đến mức giả vờ cả đời thanh cao, lừa dối cả bản thân.
Mẹ ngơ ngác nhìn tôi, ánh mắt không còn bình tĩnh như trước nữa, bà ta chợt òa khóc.
“Tiểu Văn, dù sao mẹ cũng là mẹ của con, tại sao con luôn nhắm vào mẹ như vậy?”
“Mẹ thích thuận theo tự nhiên, thế nhưng không thể cứ mãi chịu khổ, con thực sự nhẫn tâm nhìn mẹ chịu khổ sao?”
Tôi chưa bao giờ quên, ánh mắt mẹ lạnh lùng đến thế nào khi tôi cầu xin mẹ thả tôi đi tìm ba.
“Thuận theo tự nhiên, mẹ có thể giúp gì cho con? Số mà đã có ắt nên, số mà không có cầu xin làm gì.”
Bây giờ, tôi trả lại những lời tương tự cho bà ta.
“Mẹ, số mà đã có ắt nên, mẹ nên thuận theo tự nhiên. Chẳng phải mẹ thích thuận theo tự nhiên nhất sao?”
Mẹ sửng sốt nhìn tôi, bỗng nhiên nổi giận.
“Đúng vậy, trước đây là mẹ làm không đúng, nhưng con cũng đâu thể nói như vậy cả đời!”
“Bây giờ mẹ đang làm phục vụ, lương một tháng sáu trăm tệ, con vẫn yên tâm ăn uống thoải mái sao?”
Hoá ra, bà ta mang tiếng xấu giống như ba tôi kiếp trước, lương chỉ bằng một phần năm so với đồng nghiệp khác, tức là một tháng cũng chỉ có sáu trăm tệ.
Quả nhiên, khi gậy đánh tới trên người mình, rốt cuộc cũng biết đau.
Gì mà thuận theo tự nhiên, gì mà không tranh không đoạt, mình bị tổn thương, cái gì cũng muốn, cái gì cũng đoạt, ngay cả việc trói buộc đạo đức cũng lôi ra.
Tiếc thay, từ khi tôi chết không nhắm mắt ở kiếp trước, giữa tôi và bà ta đã không còn đạo đức gì để nói nữa.