Ai Sẽ Thích Một Người Bình Đạm Như Cúc*? - Chương 2
4
Cú đấm trúng sống mũi khiến tôi đau đến toàn thân phát run, nhưng trong lòng lại cất tiếng cười to.
Lần trước trong phòng bệnh của bà nội tôi đã từng xảy ra cảnh tượng như thế này.
Lúc đó, ba tôi đã đồng ý nhường căn nhà cho mẹ tôi, thế nhưng bệnh tình của bà nội ngày càng trầm trọng. Ông vay tiền không có kết quả, thậm chí còn nghĩ đến việc bán thận, nhưng cơ thể của ông không khoẻ mạnh, nên người ta không muốn nhận.
Ông chỉ có thể liên lạc với mẹ tôi, nhờ bà ta tạm thời thế chấp căn nhà để ba tôi đi vay.
Cậu và mợ không đồng ý, còn đến phòng bệnh làm nhục bà nội tôi một phen.
Ba tôi không kìm được mà đánh họ.
Họ trở tay báo cảnh sát, nhân cơ hội tống tiền ba tôi.
Vì không muốn ba tôi bị gây khó dễ, bà nội đã làm thủ tục xuất viện và trở về quê.
Bà tôi bệnh nặng qua đời, ba tôi bị họ chèn ép khiến ông phải liều sống liều chết kiếm tiền.
Ngày hôm đó, trong đám tang bà nội, ba ôm tôi và khóc đến xé lòng.
Ông nói, nếu không phải còn có đứa con gái là tôi, suýt chút nữa ông đã đi cùng bà nội.
Giờ đây tôi còn sống, tôi muốn ba và bà nội cũng còn sống.
Tôi cố gắng ôm chặt ba, ngăn ông đánh trả.
“Ba, báo cảnh sát đi. Chú cảnh sát sẽ giúp chúng ta giải quyết vấn đề.”
Nhắc tới chuyện này, cả nhà cậu tôi mới nhớ mục đích đến đây.
Bây giờ người hành hung biến thành mình, họ thấy tình hình không ổn liền muốn bỏ chạy.
Dưới lời nhắc nhở của tôi, ba tôi ngăn họ lại, không cho họ đi.
Mãi đến khi cảnh sát tới, ngoại trừ bà nội, tất cả mọi người đều bị đưa đến đồn cảnh sát.
Kết quả giám định thương tích cho thấy vết thương của tôi chỉ ở mức độ nhẹ, nhưng tôi vẫn còn là một đứa trẻ, điều này sẽ khiến hành vi phạm tội của họ càng trở nên nghiêm trọng hơn. Ngay cả khi chúng tôi không truy cứu, cậu tôi cũng sẽ phải đối mặt với việc bị giam giữ mười lăm ngày và bồi thường tất cả thiệt hại cho chúng tôi.
“Con bé là cháu gái tôi, tôi chỉ dạy dỗ nó một chút thôi.”
“Không đến mức nghiêm trọng thế chứ?”
Tôi thản nhiên nói: “Ba mẹ cháu vẫn còn ở đây, đến lượt một người như cậu dạy dỗ cháu sao?”
“Nếu cách dạy dỗ là đánh người, thì chúng tôi đâu cần phải gọi cảnh sát.”
Cậu bất lực nhìn mẹ tôi.
“Chị ơi, chị hãy nói một câu đi. Em trai ruột của chị sắp bị bắt giam rồi, chị còn ngồi đó làm gì? Chẳng phải bọn em đang đi đòi công lý thay cho chị sao?”
Mẹ tôi bày ra dáng vẻ thong dong và điềm tĩnh kia.
“Em đừng so bì nhiều quá. Hơn nữa, chị có thể giúp gì cho em?”
“Thuận theo tự nhiên, em không hiểu sao?”
Nghe nói như vậy, tôi xém chút bật cười thành tiếng.
Tính tình bình đạm như cúc, không phân biệt người hay vật của mẹ tôi có lẽ sẽ bị gia đình cậu tôi nhắm đến.
Cảm giác này quả thực không tệ.
5.
Quả nhiên, khuôn mặt cậu tôi đầy vẻ khó tin, trách mắng:
“Con mẹ nó, chị còn là người hả. Ông đây là em trai ruột của chị, thuận theo tự nhiên á, sao chị không thuận theo tự nhiên?”
“Đợi ông đây ra ngoài, xem tôi có đánh chết chị hay không!”
Qua thái độ ác liệt, cảnh sát rất nhanh đã đưa ra án phạt mười lăm ngày cho ông ta.
Khi yêu cầu bồi thường, tôi đã thỏa thuận với ba xong xuôi.
Đó chính là khoản đền bù mà họ đã đưa ra cho chúng tôi ở kiếp trước.
“Con tôi còn nhỏ, vết thương lại nằm trên mặt, không biết về sau có thể điều trị khỏi hay không. Con bé phải dưỡng thương, không thể đến trường, làm chậm trễ tiến độ học tập, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ.”
“Tổng chi phí thuốc men và các tổn thất khác cộng lại, ít nhất cũng phải năm vạn nhân dân tệ.”
Lúc ba tôi nói lời này, hiển nhiên hơi lắp bắp.
Trên thực tế, mức đền bù mà chúng tôi đề xuất hoàn toàn hợp tình hợp lý. Tuy có nhiều hơn một chút, nhưng ở kiếp trước họ có thể thành công, thì chúng tôi cũng có thể thành công.
Cuối cùng, cảnh sát đã xác nhận yêu cầu của chúng tôi là hợp pháp và ra lệnh cưỡng chế mợ tôi bồi thường.
Tất nhiên mợ tôi không chịu, lấy cớ nói hiện tại mình không đủ tiền, tôi cũng không vội, chỉ bảo mợ đưa tôi đến bệnh viện để băng bó vết thương và thanh toán tiền thuốc men trước.
Trước khi đi, mợ nghiến răng nghiến lợi nhìn chúng tôi.
“Được lắm, Nhậm Đại Đông, nhìn không ra các người còn có thủ đoạn này!”
“Các người đợi đó cho tôi!”
Mẹ tôi muốn rời đi với mợ, nhưng mợ đã hất tay bà ta ra.
“Cút cho tôi, nhìn chị là tôi buồn nôn! Cái thứ gì không biết, ngay cả em trai ruột của mình cũng không cứu!”
Bà ta đứng tại chỗ, quay đầu nhìn về phía ba tôi.
Tôi níu cánh tay của ba tôi lại.
“Ba, chúng ta đi thăm bà nội trước đi.”
“Mẹ thích thuận theo tự nhiên, sẽ không đi cùng chúng ta đâu, cứ để mẹ thuận theo tự nhiên đi.”
Vừa mới ồn ào trong phòng bệnh một trận, ba tôi vẫn đang nổi nóng, mặc kệ mẹ tôi mà theo tôi về phòng bệnh.
Tình trạng của bà nội không ổn cho lắm. Sau khi nghe chuyện xảy ra ở đồn cảnh sát, bà nội nắm lấy tay tôi và xem xét kỹ lưỡng nhiều lần. Nghe nói tôi không sao, lúc này mới yên tâm.
“Vừa rồi các con nói gì mà ly hôn? Đại Đông, con muốn ly hôn với mẹ con bé sao?”
“Tiểu Văn còn nhỏ như thế, lớn lên trong một gia đình đơn thân, ít nhiều gì cũng sẽ bị người ta chế giễu. Một người phụ nữ đã nhiều năm không đi làm như Lâm Lam, đoán chừng cuộc sống sẽ không dễ dàng, mẹ nghĩ tốt nhất là đừng ly hôn.”
Tôi nhìn ba tôi chằm chằm.
“Ba, tình hình hiện tại, nếu ba không ly hôn với mẹ con, dù ba có kiếm được bao nhiêu tiền để trả chi phí chữa bệnh cho bà nội, mẹ cũng sẽ lén lút đưa cho người khác sau lưng ba.”
“Mẹ đã nhiều năm không đi làm, nhưng không phải bà ấy không có năng lực làm việc, ít nhất phải đợi bà nội bình phục mới nói tiếp chuyện của mẹ.”
“Hơn nữa, con không thèm quan tâm mình có sống trong gia đình đơn thân hay không, con chỉ muốn bà nội khỏe bệnh thôi.”
Ba bị tôi thuyết phục.
“Ừm, đúng vậy, cuộc hôn nhân này nhất định phải ly.”
Hôm sau, ba gọi điện cho mẹ tôi, bảo bà ta đến Cục Dân Chính đúng 8 giờ.
Mẹ tôi đứng ở nơi đó, dáng vẻ có chút đáng thương, dưới mắt có hai quầng thâm to đùng, khí chất lạnh lùng kia mang theo mấy phần u oán.
“Tôi ở bên anh đến bây giờ, quả thực mệt mỏi.”
“Nếu anh đã nhất quyết muốn ly hôn, tôi cũng rõ, chúng ta vĩnh viễn không thể quay lại.”
6.
Tôi đã sớm báo trước cho ba tôi, ông trực tiếp phớt lờ bà ta.
Phải đến khi họ làm thủ tục ly hôn, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Hiện giờ mẹ tôi không có nhà để về, song tôi không hề cảm thấy áy náy.
Kiếp trước, khi em họ chiếm cứ phòng tôi, khi cả nhà cậu tôi đuổi tôi vào nhà vệ sinh ngủ mấy năm, từ đầu đến cuối, ánh mắt điềm tĩnh của mẹ tôi vẫn không mảy may gợn sóng.
Trở về phòng bệnh, tôi trịnh trọng nêu ra hai điều với ba.
“Ba, bây giờ ba có thể đi nhờ cộng đồng giúp đỡ rồi.”
“Hơn nữa con nghe những người khác nói, số tiền mẹ đưa cho cậu là tài sản chung của vợ chồng hai người, ba hoàn toàn có thể khởi kiện và bắt họ trả tiền.”
Ba tôi không có học vấn nên không biết những chuyện này.
Nghe nói có thể khởi kiện cũng không mềm lòng.
Dẫu sao, khi gia đình cậu đến phòng bệnh gây sự, họ đã cắt đứt đoạn cuối cùng trong mối quan hệ của chúng tôi.
Ba tôi nhanh chóng ra cộng đồng và nói rõ tình hình.
Cộng đồng cũng bắt đầu tuyên truyền trên nhiều phương tiện truyền thông trực tuyến, cùng các con phố, ngõ nhỏ.
Suốt những năm qua, ba tôi làm người trung thực, cũng coi như lương thiện, không ít người sẵn lòng giúp đỡ chúng tôi.
Cộng thêm với sự phát triển của các phương tiện truyền thông trực tuyến hiện nay, có nhiều người hảo tâm quyên góp qua trực tuyến.
Nhưng xét cho cùng, nó cũng không được nhiều người biết đến nên chỉ nhận được số tiền quyên góp khoảng một đến hai vạn.
Tuy nhiên một hai vạn này cũng đủ khiến một số người phải cay mắt.
Cậu tôi bị đưa đến trại tạm giam, còn mợ tôi thì ngày nào cũng bị ba tôi gọi thúc giục trả tiền. Khi thấy chúng tôi kiếm được món tiền mấy vạn dễ như trở bàn tay, mợ không cam tâm.
Tôi nghĩ, có lẽ theo gợi ý của cậu con trai nghiện thế giới mạng và không sợ trời không sợ đất kia, bà ta vậy mà lại đăng một đoạn video.
Trong video, bà ta khóc khàn cả giọng.
“Anh rể trước đây của tôi vốn không hiền lành như quảng cáo, chị gái tôi theo anh ta bao nhiêu năm, thế mà ly hôn cũng không nhận được một xu!”
“Rõ ràng con nhóc kia tự đấm mình gãy mũi, còn vu oan, tống chồng tôi vào tù, đòi chúng tôi phải bồi thường một khoản kếch xù! Phải, mẹ anh ta bị bệnh, nhưng chúng tôi còn phải nuôi gia đình, con chúng tôi còn đang đi học, đây chẳng phải rõ ràng muốn gia đình chúng tôi đi chết hay sao?”
“Mọi người tuyệt đối đừng để họ lừa!”
Bà ta căn bản không có chứng cứ cho chuyện này, phần lớn mọi người vẫn có thể giữ tỉnh táo.
Tuy nhiên, sau đó bà ta lại đăng một video khác.
Trong đó, mẹ tôi nhìn vào ống kính với vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên nói: “Có một số chuyện, tôi không muốn nhiều lời.”
“Công bằng nằm trong tâm.”
Lời mẹ tôi nói lập lờ nước đôi, nhưng video được phát từ tài khoản của mợ tôi, kèm theo một bản văn án đầy ý nghĩa sâu xa.
[Nếu lời tôi nói không đủ sức thuyết phục mọi người, vậy chị gái tôi thì sao? Chị ấy làm vợ của Nhậm Đại Đông mười năm, đồng thời cũng là mẹ ruột của cháu gái tôi.]
[Một người mẹ có thể bôi nhọ chính con ruột mình và ba ruột nó sao? Mọi người đừng để bị lừa!]
Đúng vậy, nào có ai ngờ, một người mẹ ruột sẽ bôi nhọ con mình chứ?
Mẹ tôi không trực tiếp bôi nhọ chúng tôi.
Tuy nhiên, bà ta đã đồng ý để mợ tôi đăng đoạn video này, điều đó chứng tỏ bà ta đã chấp nhận hành động của mợ.
Ông bà ngoại tôi đã qua đời nhiều năm trước, từ sau khi mẹ tôi lấy chồng vẫn luôn dựa vào ba nuôi, hiển nhiên chưa bao giờ đi làm.
Bây giờ không nhà để về, phải ngủ ngoài đường mấy ngày. Rốt cuộc không chịu nổi nữa nên đi tìm mợ.
Không biết mợ đã đưa ra những điều kiện gì mà bà ta bằng lòng quay một đoạn video cho mợ.
Chí ít, người mẹ luôn nói mình muốn thuận theo tự nhiên, sau khi nếm mùi gian khổ đã không còn thuận theo tự nhiên như lời mình nói.