Ai Sẽ Thích Một Người Bình Đạm Như Cúc*? - Chương 1
1.
“Lúc nào anh cũng tính toán như vậy, sao một người cao khiết như tôi lại cưới anh cơ chứ?”
“Đúng, đúng, đúng, cô cao khiết, tiền mẹ tôi làm phẫu thuật mà cô cũng đem cho em trai cô mượn đánh bạc! Không còn gì để nói nữa, chúng ta ly hôn đi!”
Vào giây phút đầu tiên tôi được trùng sinh, ba mẹ tôi đang ầm ĩ đòi ly hôn.
Mẹ tôi ngơ ngác nhìn ông: “Tôi không hiểu, tiền đối với anh quan trọng đến thế à? Rốt cuộc anh yêu tiền hay yêu tôi?”
Ba tôi hít một hơi thật sâu, tức giận đến nỗi mặt mày tím tái.
“Tiền không quan trọng, thứ quan trọng chính là tính mạng của mẹ tôi! Nếu không có tiền phẫu thuật, bà ấy sẽ chết!”
“Bỏ đi, bây giờ lập tức đi ly hôn! Quyền nuôi dưỡng con sẽ thuộc về tôi!”
Mẹ tôi cắn môi: “Công bằng ở trong tâm, con cái sẽ tự đưa ra lựa chọn của nó.”
Giống hệt trong trí nhớ của tôi.
Mỗi lần họ cãi nhau, mẹ tôi luôn ngồi một mình trên ghế sa lon, vẻ mặt lạnh lùng và khinh thường.
Còn ba tôi nổi cơn thịnh nộ, hận không thể đấm vào tường hai phát.
Vì vậy khi đó tôi luôn cảm thấy mẹ hiền lành, có cảm xúc ổn định, ba tôi lại trông rất đáng sợ.
Thế nên, tôi đã không hề do dự mà chọn mẹ.
Tuy nhiên cuộc đời đẫm máu ở kiếp trước mách bảo tôi rằng nếu tôi lại chọn bà ta, tôi sẽ chết thê thảm như con chó mất chủ.
Khó khăn lắm tôi mới được trùng sinh, tôi không thể đi vào vết xe đổ lần nữa.
“Ba ơi, con chọn ba.”
Tôi nắm chặt tay ba tôi.
Ánh mắt vốn lạnh lùng của ông sinh ra mấy phần dịu dàng.
Ông bế tôi lên.
“Ba sẽ cố gắng hết sức để nuôi dạy con thật tốt.”
Mẹ tôi nhìn cảnh này với vẻ lãnh đạm.
“Không phải tôi, cuối cùng cũng không phải tôi.”
“Cát trong tay không nắm được, hy sinh ngần ấy năm lại như lan nhân nhứ quả*, tôi chỉ có thể thản nhiên đón nhận.”
(*) Lan nhân nhứ quả: Đây là một câu thành ngữ, ý chỉ hôn nhân mở đầu tốt đẹp nhưng kết thúc đau thương.
Ba tôi im lặng một lúc.
“Mặc dù căn nhà này là tài sản trước hôn nhân của tôi, nhưng một phụ nữ ly hôn như cô về sau cũng không dễ bằng đàn ông, tôi sẽ để căn nhà lại cho cô.”
Khóe miệng mẹ tôi hơi nhếch lên, trên mặt nở nụ cười khinh thường.
“Anh nghĩ rằng tôi cưới anh bao nhiêu năm qua là vì nhà của anh sao?”
“Có vẻ như anh nghĩ tôi quá trần tục rồi đó.”
Dường như ba tôi định nói thêm điều gì.
Tôi ngước mặt lên.
“Ba ơi, nếu mẹ không muốn, vậy thì đừng cho nữa.”
“Thứ mẹ theo đuổi không phải nhà, ba cho mẹ, mẹ cũng không hài lòng. Hơn nữa, bà nội đang đổ bệnh, chúng ta rất cần tiền…”
Lời còn chưa dứt câu, mẹ tôi đã cười khẽ một tiếng.
“Hoá ra, người phản bội tôi lại là người thân thiết nhất.”
2.
Người thân thiết nhất?
Đã từng, tôi cũng từng cho rằng tôi và mẹ là người thân thiết nhất.
Thế nhưng sau đó thì sao, bà ta đã nhường căn nhà của ba cho gia đình cậu ở miễn phí.
Sau mỗi lần bị cậu say rượu đánh đập dã man, tính quái gở hay thay đổi thất thường và những lời trách móc cay nghiệt nặng nề của mợ tôi, còn có những lần em họ thường xuyên tranh giành và chửi rủa, người mẹ thân thiết nhất của tôi đang làm gì?
“Người sống trên đời, luôn phải chịu rất nhiều giày vò, nhịn một chút rồi cũng sẽ qua.”
“Sao mày có thể tính toán chi li như ba của mày? Sao mẹ lại sinh ra đứa con gái như mày cơ chứ?”
Sự thờ ơ của bà đã góp phần khuyến khích oai phong cho gia đình cậu mợ.
Họ từ chối cho tôi vào đại học, tước hết tiền nuôi dưỡng mà ba tôi chu cấp cho tôi, thậm chí còn công khai bàn chuyện bán tôi cho một người đàn ông ngoài năm mươi để làm vợ tư.
Tôi không thể chịu đựng được nữa và muốn báo cảnh sát, nhưng mẹ tôi đã giật lấy chiếc điện thoại ngay khi tôi bấm nút, bà ta đã tàn nhẫn dập tắt tia hy vọng cuối cùng của tôi.
“Đừng có gây sự, chút chuyện nhỏ mà muốn chuyện bé xé ra to sao?”
“Từ nhỏ mẹ đã dạy mày không tranh không giành, nhưng mày lại chẳng học được gì cả, thật không hổ là con của ba mày.”
Cuối cùng, tôi bị họ bán đi, bị lão già kia bạo hành đến chết.
Ở kiếp trước đã có quá nhiều người làm tổn thương tôi.
Nhưng suy cho cùng, chẳng lẽ cái gọi là “Người thân thiết nhất” này không phải kẻ cầm đầu sao?
Kiểu thân thiết này và thanh đao trong tay đao phủ có gì khác nhau?
Tôi không muốn trải qua cuộc đời như vậy nữa.
“Mẹ, chẳng phải mẹ đã nói không tranh không giành à, vậy con đâu tính là phản bội mẹ.”
“Được rồi, ba ơi, chúng ta đến bệnh viện thăm bà nội đi.”
Không cho ba tôi có cơ hội mủi lòng, tôi lập tức lôi ông kéo ra ngoài.
Lúc này đêm đã khuya, sương dày đặc, gió lạnh thổi qua, nhưng tôi cảm thấy thư thái vô cùng.
Đến bây giờ, tôi mới có cảm giác mình thực sự sống lại.
Trong bệnh viện.
Bởi vì khi còn trẻ bà nội đã lao lực quá độ, giờ lớn tuổi bị chấn thương khớp nhiều chỗ, cần phải phẫu thuật, hiện tại ngay cả đứng cũng không đứng nổi.
Ba tôi vừa chăm sóc bà ấy, vừa liên tục gọi điện cho người thân, bạn bè khác để vay tiền.
Ông chỉ là một người đàn ông thuộc tầng lớp lao động bình thường, làm việc trong một nhà máy. Mấy năm qua, ông đã đưa tất cả tiền lương cho mẹ tôi, ấy thế mà mẹ tôi lại cầm đi cứu tế gia đình cậu.
Sau khi bà nội lâm bệnh nặng, ông đã từng mượn những người khác một lần, kết quả lần này có thể đoán trước được.
Một giờ sau, số tiền vay vẫn chưa tới một vạn.
Thế nhưng chi phí phẫu thuật cần mười vạn.
Cuối cùng, ông thở dài thườn thượt: “Xem ra chỉ còn cách bán nhà thôi.”
Bà nội cắn răng, dáng vẻ tự trách.
“Mẹ già rồi, chẳng sống được mấy năm nữa. Nếu con bán nhà, Tiểu Văn phải làm sao?”
“Thôi, lão đại, con để mẹ tự sinh tự diệt đi. Mẹ không muốn gây thêm rắc rối cho các con.”
Nhà tôi ở vị trí khá xấu, diện tích lại nhỏ. Chưa kể chẳng bán được bao nhiêu tiền, cũng phải mất rất nhiều thời gian để chờ người đến xem nhà rồi mới hoàn tất các thủ tục và chốt giao dịch.
Huống hồ, đây là căn nhà được nhà máy cấp, chúng tôi chỉ có quyền sử dụng, muốn bán đi, khó càng thêm khó.
Bà nội không chờ nổi.
Nhìn đôi lông mày đang nhíu chặt của ba tôi, bất lực nhưng vẫn cố chống đỡ, tôi chậm rãi nói: “Ba ơi, mấy năm nay con có dành dụm tiền học bổng của mình. Mặc dù không nhiều, chỉ có tám ngàn, nhưng cũng đủ trang trải tiền viện phí một khoảng thời gian.”
“Chúng ta cầu xin cộng đồng thực hiện quyên góp giúp mình đi. Đợi sau khi con tốt nghiệp, con sẽ giúp ba trả tiền!”
3.
Tôi biết, nếu lúc này không có phương án hữu hiệu, bà nội nhất định sẽ bắt đầu từ chối điều trị giống như kiếp trước.
Bà nội đối xử với tôi rất tốt, hết lòng vì gia đình chúng tôi.
Tôi không muốn nhìn thấy bà ấy đau ốm cả người, chết trong căn nhà nhỏ ở nông thôn như kiếp trước.
Tôi cũng không muốn thấy tóc ba tôi bạc đi chỉ sau một đêm trong đám tang của bà tôi.
“Quyên góp? Có thể sao?”
“Ba không có năng lực gì, cũng không phải người nổi tiếng, lại chẳng quen biết ai. Làm sao người ta có thể yên tâm cho chúng ta vay tiền?”
Tôi cụp mắt xuống.
“Ba, sẽ sớm có người biết đến chúng ta thôi.”
Vừa dứt lời, phường đột nhiên bị người khác đá tung.
Người cậu mặt mũi tràn đầy dữ tợn dẫn theo bà mợ hung hăng, theo sau là em họ và mẹ tôi.
“Nhậm Đại Đông, sao anh lại nhẫn tâm như vậy? Chị gái tôi theo anh ngần ấy năm, ly hôn mà anh cũng không chịu chia nhà cho chị ấy?”
“Nuôi chó thì cũng phải cho nó ít xương rồi mới đuổi, anh thì hay rồi, dám cùng với con nhóc ngỗ nghịch, vô lương tâm kia nhắm vào chị gái tôi?”
“Hôm nay chúng tôi tới đây là muốn các người đưa ra một lời giải thích, bằng không, bà cụ nhà các người đừng hòng an tâm dưỡng bệnh!”
Cậu tôi đặt mông ngồi xuống giường bệnh, khoanh tay như bọn côn đồ đòi nợ vay nặng lãi.
Ba tôi lạnh mặt: “Khoan hẵng nói chuyện nhà cửa, mấy năm nay Lâm Lam công khai hay âm thầm trợ cấp cho các người bao nhiêu, tôi không thèm so đo với các người. Hiện giờ mẹ tôi bệnh nặng thế này, tôi không tìm các người đòi tiền thì thôi, các người còn tới phòng bệnh gây sự, đừng có vô liêm sỉ như thế!”
Mợ tôi cười khẩy: “Mẹ anh bệnh nặng thì sao? Bà già mãi chẳng chết này bao nhiêu tuổi rồi, mà còn gây thêm phiền phức cho đời sau vậy? Nên chết từ lâu mới phải!”
Mắt ba tôi đỏ ngầu, gắt gao siết chặt nắm đấm, nhưng vẫn hít sâu một hơi, cố gắng giữ mình trông bình tĩnh.
“Tất cả cút ra ngoài!”
Cậu tôi bày ra dáng vẻ vô lại, ngoáy mũi: “Tôi không cút, anh có thể làm gì tôi?”
“Lập tức giao nhà cho chị tôi, nếu không sau này chúng tôi sẽ làm loạn đấy!”
Bộ dạng của ba mẹ mình đều như thế, đương nhiên em họ tôi chỉ có hơn chứ không kém.
Hắn cứ nhảy tới nhảy lui trước mặt bà tôi, thỉnh thoảng lại chạm trái chạm phải bà tôi.
Bà nội khổ không thể tả, sự nhẫn nhịn của ba tôi đạt đến giới hạn.
Thoắt cái đã bắt được cổ tay của Lâm Diệu Tổ, ông nói: “Qua đây!”
Lâm Diệu Tổ tầm sáu bảy tuổi, đã có sức lực, vùng vẫy hồi lâu, không lay chuyển được ba tôi nên dứt khoát nhổ nước bọt vào ngực tôi.
“Ba mẹ tôi nói, nhà các người đều là lũ vô tích sự, các ngươi còn dám mắng tôi à!”
“Xem tôi có giết bà già này hay không!”
Mắt thấy nắm đấm của ba tôi sắp nện vào mặt Lâm Diệu Tổ, tôi vội vàng chạy tới, kéo ba tôi ra.
“Ba ơi, chỉ số thông minh của em họ có chút vấn đề, ba đừng so đo với kẻ đần.”
“Chỉ có động vật mới khạc nhổ, tè bậy đánh dấu khắp nơi, nó đã như thế rồi, không đáng để tức giận đâu.”
“Em họ có thể sống đến bây giờ không mấy dễ dàng, lỡ ngày nào đó nó chết, ba sẽ hối hận vì hôm nay đã đánh nó đấy.”
Ba tôi kịp thời phản ứng, bình thường mặc dù luôn bị mẹ tôi chọc đến tức điên, nhưng ông chưa từng chạm qua một sợi tóc trên đầu mẹ.
Ông vốn không phải kẻ bạo lực, có khả năng tự chủ cơ bản nên đã từ bỏ ý định đánh người.
Nhưng cậu tôi lại vùng lên.
Bản thân thắp hương lạy Phật, mợ tôi phá ba cái thai mới đổi lấy được một đứa con trai là hắn, ngày thường đau như mụn vàng, bị tôi mắng một trận, nào có thể nhịn?
Ông ta lập tức tung nắm đấm về phía tôi.
“Đồ súc sinh nhà mày, nói cái gì đó!”
Ba tôi định kéo tôi tránh ra, tôi lại đứng thẳng tắp nghênh đón cú đấm này.