Ái Sát - Chương 3
Vào một lần nữa Chu Tịnh Xuyên không thỏa mãn được Từ Thanh Dung, ả ta nóng nảy nói: “Thân thể phu quân khó chịu, theo lý nên gọi đại phu đến xem, sao có thể vì mặt mũi mà giấu bệnh sợ thầy?”
Chu Tịnh Xuyên bị chọt trúng tim đen, hắn là nam nhân, nếu tìm đại phu vì chuyện khó nói này, thì mặt mũi hắn biết để đi đâu?
Hắn thẹn quá hoá giận: “Chuyện phu thê hoà hợp vốn nên có chừng mực, có chính thê nhà ai phóng đãng như nàng không, cả ngày lẫn đêm dây dưa quấn quýt lấy phu quân? Thật đúng là không được dạy dỗ, chủ mẫu Hầu phủ mà hành xử không khác gì tiểu thiếp!”
Mẹ đẻ mất sớm, bị kế mẫu ngược đãi là nỗi đau của Từ Thanh Dung, ả nghe vậy thì phát điên: “Dây dưa không dứt với ta là chàng, ăn rồi muốn nữa cũng là chàng, hôm nay người mắng ta phóng đãng cũng vẫn là chàng! Đây là khí khái, trách nhiệm nam nhân của Hầu gia đó ư? Thật buồn cười!”
Hai người cãi lớn một trận, tan rã trong không vui.
08.
Chiến tranh lạnh nửa tháng, Từ Thanh Dung ngày ngày đau khổ, đầu óc cũng bắt đầu vô tri vô giác.
Hôm đó, ta và Lan Tâm đi theo Từ Thanh Dung lang thang trong hoa viên, nghe Tiểu Thất đang tán gẫu với một nha hoàn.
“Nghe nói tiết hoa triêu năm nay, hoa thần là Tam công chúa đó. Tam công chúa tài mạo song toàn, là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cũng là công chúa được bệ hạ sủng ái nhất.”
“Tam công chúa đẹp như tiên nữ hạ phàm ấy.” Tiểu Thất nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng mới nhỏ giọng nói tiếp: “Nghe nói người Hầu gia nhà chúng ta thích nhất không phải phu nhân, bạch nguyệt quang của Hầu gia là Tam công chúa. Nhớ ca nữ năm ngoái không? Cô ấy giống Tam công chúa đến mấy phần, nên lúc ấy Hầu gia mới sủng hạnh cô ta.”
“Khó trách, phu nhân đưa nhiều nha hoàn cho Hầu gia thế mà ai Hầu gia cũng chướng mắt, sao lại sủng hạnh ca nữ kia. Xem ra mọi chuyện đều có lý do.”
Hai người bọn họ đang thảo luận rôm rả, Lan Tâm quát chói tai: “Láo xược, sao lại dám bàn luận sau lưng chủ tử, quỳ xuống hết cho ta!”
Hai tiểu nha hoàn bị dọa cho giật mình, vừa quay đầu đã thấy ba người bọn ta.
Mặt mũi Từ Thanh Dung xanh mét, lạnh lùng nhìn Tiểu Thất: “Lời ngươi vừa nói có thật không?”
Tiểu Thất quỳ xuống, hoảng sợ run lên bần bật: “Nô tỳ không dám nói bừa.”
Ả ta hét khàn cả giọng: “Ta hỏi ngươi nói thật không, còn không mau trả lời! Nếu có lời nào dối trá, lập tức tha xuống đánh cho tới chết!”
Trúc Tâm vội vàng dập đầu xuống đất: “Nô tỳ thật không dám dối gạt phu nhân!”
“Bạch nguyệt quang của Hầu gia đúng là Tam công chúa, nếu phu nhân không tin, có thể phái người đi thăm dò, tra là sẽ biết.”
Hai mắt Từ Thanh Dung đỏ bừng, tơ máu giăng khắp, mặt mũi vặn vẹo không thôi, lẩm bẩm nói: “Người phu quân thích nhất không phải là ta? Tuyệt đối không có khả năng! Chàng ấy từng nói, đời này kiếp này chỉ yêu một mình ta, chàng nói rồi mà!”
“Làm sao bây giờ, ta không giết nổi Tam công chúa, ta không phải người mà phu quân thích nhất…”
Ta vội hiến kế cho ả: “Phu nhân, thật ra dung mạo Tam công chúa không bì kịp một nửa phu nhân nữa. Nếu có thể thông báo cho cả thiên hạ biết người mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Hầu gia nhất định sẽ quên đi Tam công chúa, vĩnh viễn yêu phu nhân.”
Từ Thanh Dung nghe vậy thì mừng rỡ khôn cùng, cuồng nhiệt nói: “Ngươi nói đúng!”
“Ta phải đoạt lại danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, trong lòng phu quân chỉ có thể có một mình ta!”
09.
Tiết hoa triêu tới rất nhanh.
Hoa thần du ngoạn, dân chúng xếp hàng hai bên đường nghênh đón hoa thần.
Từ Thanh Dung che mạn che mặt đỏ tươi, ăn vận như hải đường tiên tử, một thân một mình chen vào đội ngũ hoa thần. Đợi đến khi thu hút được ánh mắt của mọi người, mạn che mặt đúng lúc rơi xuống, lộ ra nhan sắc khuynh quốc khuynh thành.
Dân chúng khắp thành chợt nín thở, đường phố huyên náo cũng an tỉnh hẳn đi.
Không biết người nào thốt lên một câu: “Đây mới là hoa thần, là thần hoa hải đường!”
Từ Thanh Dung tươi cười xinh đẹp, cùng Chu Tịnh Xuyên đứng ở tầng hai quán trà xa xa nhìn nhau.
Dung mạo xinh tươi của Từ Thanh Dung nổi tiếng khắp nơi, thay Tam công chúa trở thành thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Hai người lại xoá tan hiềm khích lần trước.
Chu Tịnh Xuyên ân ái với ả ta một trận, nhưng thân thể lại không được như trước.
Lần này Từ Thanh Dung đã biết ý, không trách móc gì mà dịu dàng ôm lấy Chu Tịnh Xuyên: “Cho dù thế nào, ta cũng sẽ ở cạnh phu quân.”
Ả nói rất dễ nghe, nhưng lòng thì rất khó chịu với căn bệnh khó nói của Chu Tịnh Xuyên.
Lan Tâm đề nghị với ả: “Sao phu nhân không cho Trúc Tâm thử một lần xem?”
Từ Thanh Dung quan sát ta hồi lâu, mới cắn răng nói: “Triệu chứng của Hầu gia đúng là không thể gióng trống khua chiêng mời đại phu, nhưng ngươi là người của ta, cũng có thể tránh được tị hiềm.”
Chu Tịnh Xuyên được ta châm cứu chữa trị mấy lần, quả thật có khôi phục một ít, nhưng vẫn phải dưỡng bệnh từ từ, không làm ngay được.
Chu Tịnh Xuyên không biết, ta cố ý chơi đùa hắn, khiến hắn ảo tưởng rằng bệnh này trị được.
Từ Thanh Dung cười nói với ta: “Trúc Tâm có công, chỉ cần ngươi chữa khỏi hoàn toàn cho Hầu gia, ta tất có trọng thưởng.”
Ta vô cùng lo sợ: “Được dốc sức cho phu nhân là phúc của nô tỳ, nô tỳ không dám giành công.”
Ả phất tay, để ta đi chăm sóc Hầu gia.
Vừa đi khỏi, đã nghe Từ Thanh Dung hời hợt bảo Lan Tâm: “Đợi Hầu gia khỏi bệnh, thì giết phức Trúc Tâm đi. Nó đụng vào đồ của ta, không giữ lại được.”
Lan Tâm nhẹ nhàng đáp: “Nô tỳ tuân lệnh.”
Ta cười nhạt không thôi, xoay người rời đi.
10.
Ta vội viết một kịch bản cho các gánh kịch trong kinh thành, âm thầm đổ dầu vào lửa.
Tiểu thư nhà quan đột nhiên mắc bệnh lạ, tìm hết danh y cũng không chữa khỏi, mẫu thân lên núi lạy phật chết oan, tiểu thư bỗng khỏe lên bất thường, thật ra là do hải đường yêu lấy mạng của mẫu thân nàng, bám lên người tiểu thư.
Sau khi tiểu thư lớn lên, gả cho Hầu tước, mỗi ngày hút đi dương khí của Hầu tước, hút càng nhiều thì càng xinh đẹp, cuối cùng Hầu tước bị hoa yêu hút khô mà chết…
Tuồng kịch này chỉ kém có một bước chỉ đích danh mà thôi, dân chúng lập tức nghĩ tới thần hoa hải đường hôm tiết hoa triêu, Lật Dương Hầu phu nhân.
Thật ra thì kịch bản kiểu này xưa lắc xưa lơ rồi, quái lực loạn thần, hoa yêu chuyển thế.
Nhưng vẫn không ngăn được tinh thần hóng chuyện của người dân.
Nhất là cái năm Từ Thanh Dung bốn tuổi bị bệnh kia, bệnh đến kỳ quái, bệnh đi cũng kỳ lạ. Lúc đó trong kinh đã có lời đồn ả bị yêu quái chiếm xác, cướp mạng của mẹ mình rồi.
Nay chuyện xưa nhắc lại, ngược lại trở thành chứng cớ chắc như ván đã đóng thuyền.
Chỉ qua một đêm, hoa thần biến thành hoa yêu hút tinh khí đàn ông, bị người người đòi đánh.
Trong lúc đó, tấu chương vạch tội Chu Tịnh Xuyên cũng chật ních thư án Hoàng đế.
Hoàng đế vô cùng giận dữ, xót xa cho Tam công chúa, đang yên đang lành làm hoa thần, bị người ta quấy nhiễu không nói, bây giờ thể diện công chúa cũng bị người ta giẫm nát dưới chân.
Hoàng đế cắt chức Chu Tịnh Xuyên, đường quan lộ bị chặt đứt, bệnh kín trong người cũng không khỏi, hắn đã hoàn toàn hỏng mất.
Từ Thanh Dung nghe được lời đồn, giận tới mức đập nát mười mấy bình hoa cổ, mấy bộ trà cụ quý.
Thứ khiến ả bận tâm hơn hết là, dường như Chu Tịnh Xuyên cũng tin mấy lời đồn đãi kia, thấy Từ Thanh Dung hút tinh khí của hắn, nên hắn mới không dựng nổi. Ả bị Chu Tịnh Xuyên cấm túc trong viện, không được bước ra ngoài nửa bước.
Lúc trong phủ đang gà bay chó sủa, lại có ý chỉ Thái hậu truyền đến. Thái hậu thưởng mấy cung nữ cho Lật Dương Hầu làm thiếp, trông chờ bọn họ khai chi tán diệp cho Hầu phủ.
Hành động này của Thái hậu có ý vả mặt Từ Thanh Dung, trừng trị ả ta. Chẳng qua ả đang bị cấm túc, vẫn chưa biết chuyện.
Đêm đó, Chu Tịnh Xuyên sủng hạnh một cung nữ.
Không thành.
Bệnh khó nói của hắn ngày càng nghiêm trọng, chỗ kia gần như hoại tử, còn có khí đen tản ra, hôi thối không thôi, cung nữ của Thái hậu ngửi phải thì ói hết mật xanh mật vàng.
Chu Tịnh Xuyên giận dữ khôn cùng, nhưng đó là người của Thái hậu, hắn không thể làm gì.
Ngay thời khắc quan trọng này, ta cho hắn một viên thuốc, lại châm cho mấy kim, chỗ kia thế mà lại khá hơn được chút. Chu Tịnh Xuyên bắt lấy tay ta, cứ như nắm được cọng rơm cứu mạng: “Trúc Tâm, van cầu ngươi cứu ta, nếu ngươi chữa khỏi cho ta, ta cưới ngươi được chịu không? Ta hưu Từ Thanh Dung cưới ngươi.”
Ta vờ như cảm động rơi nước mắt, thế nhưng lại không nói câu nào về bệnh tình Chu Tịnh Xuyên, ấp a ấp úng.
Hắn thấy ta che giấu, lại càng nóng vội: “Thế nào? Còn chữa được không?”
Ta nói: “Được thì cũng được, trước đây nô tỳ học y với sư phụ, có gặp một đại sư đạo gia, nên cũng hiểu sơ mấy chuyện hàng yêu trừ ma. Hầu gia, thật ra người không bị bệnh, mà là bị yêu tinh hút đi tinh khí.”
Chu Tịnh Xuyên bị ta thức tỉnh, đúng là từ sau khi hắn ân ái thường xuyên với Từ Thanh Dung mới bị như bây giờ, lại thêm mấy lời đồn đãi trong kinh thành, nhất thời tin đến tám chín phần mười.
Hắn mời đại sư vào phủ, đại sư xem chỗ đó của Chu Tịnh Xuyên xong, nào vẽ bùa nào tạt máu chó, còn rút kiếm gỗ đào ra nói: “Bần đạo đã giúp Hầu gia tiêu trừ yêu khí nơi này, nếu muốn khôi phục như ban đầu, phỏng chừng còn phải trừ sạch hoạ căn.”
Chu Tịnh Xuyên vội vàng hoảng hốt: “Hoạ căn bị ta nhốt trong phủ, đại sư, ta phải làm sao?”
Đại sư cho hắn một thanh kiếm gỗ đào: “Thứ nhất, ngươi phải tự tay đâm kiếm này vào ngực nó, rút hết máu trong tim ra. Thứ hai, phải dụ cho đối phương tình nguyện vì ngươi mà chết, không được dùng vũ lực. Thứ ba, ngươi phải lấy máu đầu tim này bôi vào chỗ đó mỗi ngày, chưa tới một tháng là có thể mạnh khỏe như xưa!”
Chu Tịnh Xuyên mừng rỡ khôn xiết: “Được! Cảm ơn đại sư!”
Hắn ôm ấp hai cung tỳ, cười nói: “Đợi khi giết được mối hoạ kia, sẽ sủng hạnh hai nàng.”
Hắn không hề biết.
Tất cả những điều này, đều bị Từ Thanh Dung nấp trong mật đạo nghe thấy hết.
11.
Đêm đó, Lật Dương Hầu phủ bốc cháy.
Dân chúng kinh thành xông tới cùng cứu hoả.
Lúc đẩy cửa viện Hầu phu nhân ra, mọi người vĩnh viễn không quên được cảnh tượng đó.
Từ Thanh Dung giống yêu tinh hút máu, hút khô máu của Chu Tịnh Xuyên, mồm miệng ả ta nhễu nhão máu tươi sền sệt, ả cắn đứt đầu Chu Tịnh Xuyên, ôm đầu hắn vào lòng yêu thương vuốt ve.
Cuối cùng, còn ôm đầu hắn khiêu vũ trong ánh lửa, điên khùng múa hát:
[Chàng và thiếp, tình thật nồng nàn, tình khắp muôn nơi, như lửa nóng bừng.
Nặn một nắm bùn, thành chàng một người, thành thiếp một người,
Đem bùn quấy nát, thêm chút nước vào,
Lại nặn một chàng, lại thành một thiếp, tượng thiếp có chàng, tượng chàng có thiếp.
Sống cùng một giường, chết cùng một huyệt.]*
*Bài hát 你儂我儂
Có người hô lên: “Yêu quái, giết nó!”
Vô số người lấy gậy, xẻng, kiếm đâm về phía Từ Thanh Dung.
Chỉ trong chốc lát, ả đã bị đánh cho thoi thóp ngã rạp xuống đất, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Lại nặn một chàng, lại thành một thiếp, tượng thiếp có chàng, tượng chàng có thiếp.”
Ta cười nhạt, đá một phát văng đầu Chu Tịnh Xuyên ra ngoài.
Đầu lâu rơi vào trong lửa, trong nháy mắt đã bị đốt thành tro bụi, Từ Thanh Dung gào thét chói tai, muốn bò qua nhặt, bị đạo sĩ giẫm lên lưng, không thể động đậy.
Đạo sĩ nói: “Mọi người lui ra đằng sau, bổn đạo tới trừ yêu!”
Dân chúng giật mình, rối rít lùi về sau mấy trượng.
Ta ngồi xổm trên đất nhìn thẳng vào mắt Từ Thanh Dung: “Muội muội Lý Tiểu Châu của Lan Tâm, thanh mai Trần Tú Vân của đạo sĩ, tỷ tỷ Tằng Đồng Nhi của Tiểu Thất, còn cả a tỷ của ta, ca nữ đáng thương Tô Sư Sư… Ngươi giết nhiều người như vậy, có biết mình sẽ có ngày hôm nay không?”
Từ Thanh Dung phát điên thét chói tai: “Người ta giết đều là nha hoàn, nha hoàn mà tính là người à? Mấy con kiến hôi mà tính là người?!”
Ta đá thẳng thi thể Chu Tịnh Xuyên vào trong lửa, trong nháy mắt cái xác bị lửa thiêu rụi hoàn toàn.
Lạnh lùng nói với Từ Thanh Dung: “Nhưng hôm nay, công cụ của ngươi, con kiến hôi trong mắt ngươi, sẽ khiến ngươi và tình lang vĩnh viễn không thể gặp nhau!”
Đạo sĩ móc mắt Từ Thanh Dung ra, ném cho chó hoang.
Từ Thanh Dung còn sót lại chút hơi thở cuối cùng, bị bọn ta đánh thành một đống thịt vụn.
Cho đến giờ phút cuối cùng, ả vẫn dùng hốc mắt trống rỗng nhìn về phía thi thể bị đốt cháy của Chu Tịnh Xuyên.
12.
Lật Dương Hầu phủ hiển hách một thời đã không còn.
Ta và Lan Tâm, Tiểu Thất cùng đạo sĩ tiễn đưa nhau, nói lời từ biệt dưới một ngôi miếu đổ nát ngoài ngoại ô.
Ban mai phá tan đêm tối.
Nắng vàng rực rỡ đậu trên tượng phật khảm vàng.
Phật tổ ngự trên đài cao, híp mắt nhìn thế gian.
-HẾT-