Ai Bảo Tôi Không Phải Phú Bà - Chương 3
8.
“Tần Khả Hân, tôi đã gửi ảnh của cô cho bố tôi rồi, cô cứ đợi bị chia tay đi.”
Một người bề ngoài bình thường, dáng dấp bình thường, mặc quần áo bình thường đột nhiên xông vào phòng học nói với tôi câu kì lạ này.
“Cô là ai? Bố cô là ai?” Tôi lật kí ức trong đầu, xác định mình không quen biết cô ta.
Cô ta quá bình thường, không phải người trong vòng tròn quen biết của tôi.
“Tôi là Tân Lệ, bố tôi là Tân Cường, ông ấy là quản lí cao cấp của tập đoàn Sang Lợi.”
“Tôi đã chụp ảnh cô nhặt ve chai cho bố tôi rồi, bố tôi sẽ nói chuyện với chủ tịch.”
“Chủ tịch thấy cô nghèo khổ như vậy, nhất định sẽ bắt nam thần quốc dân chia tay với cô.”
Tôi ngây người, cả người run rẩy sợ hãi.
Tập đoàn Sang Lợi chính là công ty nhà Hạng Nguyên Hạo.
Hạng Nguyên Hạo là giám đốc, bố anh là chủ tịch.
Hóa ra người vạch trần tôi lại có bố làm việc ở tập đoàn Sang Lợi.
Lại còn là quản lí cao cấp?
Đột nhiên tôi rất ghét mấy chữ “quản lí cao cấp” này.
Tôi từng thấy những bức ảnh mình nhặt ve chai trên diễn đàn trường học.
Dưới ánh mặt trời chói chang, một tay tôi lau mồ hôi, một tay kéo túi xách da rắn, thận trọng nhặt từng chai nước một.
Nhìn kiểu gì cũng giống một người nhặt ve chai chuyên nghiệp.
“Đừng! Tuyệt đối đừng để chủ tịch nhìn thấy ảnh!” Tôi luống cuống.
Cô ta lại cười.
“Không gửi cũng được. Nhưng cô phải chủ động chia tay với nam thần quốc dân.” Cô ta yêu cầu.
“Tôi cũng muốn chia tay, nhưng Hạng Nguyên Hạo không chịu.” Tôi khó xử.
Lần trước nói chia tay tôi còn bị chặn miệng đấy.
Tôi không khỏi thở dài một hơi.
Có lẽ cả đời này tôi cũng không thoát được Hạng Nguyên Hạo.
“Tần Khả Hân, cô rêu rao cái gì? Giả cái gì mà giả?”
“Đừng tưởng rằng nam thần quốc dân thích cô thật lòng.”
“Bên cạnh anh ấy có rất nhiều cô gái có tiền, anh ấy thấy cô nghèo, đột nhiên cảm thấy mới mẻ mà thôi.”
Tôi chỉ nói thật mà thôi, sao trong mắt cô ta lại thành rêu rao rồi?
Tôi lắc đầu, tiếp tục nói thật: “Tôi chính là nữ sinh có tiền bên cạnh anh ấy, anh ấy quen tôi 18 năm rồi, sao lại đột nhiên cảm thấy mới mẻ được?”
Sắc mặt cô ta hết đỏ lại đen, tay thì ôm tim.
Giống như, bị bệnh? Có vẻ như muốn thổ huyết?
Người vây xem thì thì thầm bàn tán.
Nói tôi kiêu ngạo tự đại, tính cách quái đản, không biết lượng sức mình này nọ.
9.
Trong nhà ăn.
Dương Phong ngồi xuống bên cạnh tôi, gắp một cái đùi gà trong hộp cơm lên nói: “Hôm nay tôi ăn những hai cái đùi, mời cô ăn một cái đấy.”
Tôi quay qua nhìn.
Trong hộp cơm của anh ta có một cái đùi gà lớn và một cái đùi gà nhỏ.
Cái đùi anh ta gắp nhỏ đến mức đáng thương, giống như là phát triển không tốt, còn chưa thành niên vậy.
Tôi nghĩ, ăn đùi gà kiểu này có phải quá xấu xa rồi không?
Tôi nhanh chóng kéo cái hộp giả trang bánh bao của mình đi, sợ anh ta nhét vào hộp của mình.
Nhưng anh ta không có.
Anh ta nghiêm túc gắp chân gà, vẻ mặt phân vân như muốn nói gì đó, cuối cùng xổ ra một đống.
“Thật ra cô rất xinh đẹp, tôi cũng rất thích cô.”
“Nhưng mà nhà cô phá sản, cô quá nghèo, tôi không tiếp nhận được.”
“Nhà Viên Viên có tiền, bố cô ấy là quản lí cao cấp. Tương lai tôi tốt nghiệp rồi bố cô ấy sẽ giới thiệu tôi vào công ty đó làm nhân viên.”
Tôi nhíu mày, cúi đầu không nói gì, tiếp tục gặm bánh bao của mình.
“Nghe nói cô còn đắc tội với Tân Lệ nữa? Bố cô ấy làm quản lí cấp cao của công ty nhà giàu nhất đó.”
“Người vừa có tiền vừa có quyền như vậy, sao cô lại đắc tội với cô ấy làm gì? Cô vẫn nên nhanh chóng chia tay với Hạng Nguyện Hạo rồi đi xin lỗi Tân Lệ đi.”
“Nhà giàu nhất đã để ý Tân Lệ từ trước, nói Tân Lệ vừa tốt nghiệp thì làm dâu nhà người ta đó.”
“Tân Lệ mới là người phụ nữ của Hạng Nguyên Hạo.”
Khụ khụ khụ…
Tôi thiếu chút nữa bị những lời này của anh ta làm nghẹn chết.
10.
Tôi ngồi bên sân tập, gửi tin nhắn cho Hạng Nguyên Hạo.
[Nghe nói Tân Lệ là người phụ nữ của anh?]
Anh gửi ba dấu chấm hỏi.
Sau đó lại thêm một tin nữa: [Tân Lệ là ai?]
Tôi biết ngay mà, Tân Lệ này không biết từ đâu xuất hiện.
Bố làm quản lí cao cấp là con gái có thể làm con dâu chủ tịch sao?
Công ty có nhiều quản lí cao cấp như vậy, chẳng lẽ chủ tịch có bấy nhiêu con dâu sao?
Chủ tịch gánh được nhưng sức khỏe con ông ấy chịu được không?
Hỏi rõ ràng là được rồi.
Tôi chưa trả lời Hạng Nguyên Hạo mà lên mạng đọc tiểu thuyết máu chó.
“Bé cưng giúp tôi trở thành học bá” có chương mới, tôi phải đi đọc trước.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên tôi nghe thấy từng tiếng cảm thán.
“Tần Khả Hân, lại là Tần Khả Hân…”
Tôi: “?”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Phát hiện mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trời.
Nhìn trời rồi gọi tên tôi?
Trên trời cũng có tiên nữ tên Tần Khả Hân sao?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn theo.
Chỉ thấy hai cái máy bay không người lái đang kéo một băng biểu ngữ dừng trên không trung.
Biểu ngữ nền đỏ chữ vàng, trên đó viết một hàng chữ lớn: “Tần Khả Hân là người phụ nữ của bản soái!”
Tôi đột nhiên cảm thấy mê man, bây giờ mới mở WeChat lên.
Lúc này mới phát hiện Hạng Nguyên Hạo gửi rất nhiều tin nhắn, cũng gửi rất nhiều voice chat.
Cũng may vừa rồi tôi chuyển tin nhắn của anh thành đừng làm phiền.
Nếu không đã sớm phiền chết tôi rồi.
Tôi không để ý đến mấy tin nhắn trước của anh, gửi một câu:
[Anh hay quá nhỉ? Lại dám nói em là người phụ nữ của anh à? Icon bom nổ + Icon phẫn nộ + Icon muốn đánh người]
Anh trả lời ngay lập tức: [Anh đổi ngay.]
Biểu ngữ thu lại, máy bay không người lái bay mất.
Đúng lúc mọi người chuẩn bị giải tán thì máy bay không người lái lại bay về.
Vẫn là kéo theo biểu ngữ.
Lần này nội dung biểu ngữ đã biến thành: “Bản soái là người đàn ông của Tần Khả Hân.”
Đầu tôi càng choáng hơn.
Người vây xem càng lúc càng nhiều, âm thanh bàn tán cũng ngày càng vang dội.
“Chậc chậc, rốt cuộc Tần Khả Hân có mị lực gì vậy?”
“Cô ta hạ cổ nam thần quốc dân đấy à?”
“Đây là Tần Khả Hân tự biên tự diễn à?”
“Tôi thấy không giống, cô ta lấy đầu ra tiền thuê máy bay không người lái chứ.”
…
Tôi đưa tay chống trán, chuẩn bị gửi cho Hạng Nguyên Hạo mấy icon bom nổ.
Lại thấy anh hỏi một câu: [Anh sửa rồi, em hài lòng không?]
[Không hài lòng!]
[Em đợi đó!]
Tôi thầm kêu không tốt.
Mỗi lần anh nói vậy thì chỉ một giây sau sẽ xuất hiện.
Tôi nhanh chóng chạy.
Không ngừng vừa dịch người đã va vào lồng ngực anh.
“Anh sẽ làm em hài lòng.” Anh tươi cười nói, đẹp trai không cưỡng lại được.
Mắt tôi không ngừng nhảy, cảm giác sẽ có chuyện gì không tốt xảy ra.
Quả nhiên, anh lấy từ trong túi ra một chiếc mic không dây, dùng giọng nói từ tính của mình lặp lại ba lần:
“Bản soái là người đàn ông của Tần Khả Hân.”
Người xem vừa định giải tán lại lần nữa vây quanh.
Tình cảnh có thể so với fan hâm mộ theo đuổi ngôi sao.
Tôi: …
11.
Tôi nổi tiếng, lên hẳn hotsearch.
Nguyên nhân bắt nguồn từ một đoạn phỏng vấn nhà giàu nhất.
Phóng viên hỏi: “Chuyện con trai ngài làm khiến ngài kiêu ngạo nhất là gì?”
Nhà giàu nhất đáp: “Nó tìm được một người bạn gái vô cùng ưu tú.”
Phóng viên: “Xin hỏi nữ sinh vừa ưu tú vừa hạnh phúc này là ai vậy?”
Nhà giàu nhất: “Tần Khả Hân, sinh viên đại học A.”
Cổng đại học A bị phóng viên vây lại.
Chỉ cần có người ra vào sẽ bị phóng viên hỏi:
“Bạn có quen Tần Khả Hân không?”
“Cô ấy là sinh viên năm mấy? Học khoa nào vậy?”
Nghỉ giữa giờ.
Không ai muốn rời khỏi phòng học, tất cả đều vây lấy tôi.
“Tần Khả Hân, nam thần quốc dân đưa cậu đi gặp phụ huynh rồi sao?”
“Nhà giàu nhất thừa nhận cậu rồi sao? Có phải cậu sắp gả vào hào môn không?”
“Cậu sắp bay lên thành phượng hoàng sao?”
…
Ánh mắt các bạn học nhìn tôi không còn giống trước.
Trước kia là khinh bỉ và xem thường.
Bây giờ là hâm mộ và đố kị.
“Tôi vốn là hào môn.”
Lời này của tôi vừa dứt, đám người đã lập tức yên lặng, vẻ mặt trở nên kì lạ.
“Tần Khả Hân, cô dùng thủ đoạn hèn hạ gì mà mê hoặc được chủ tịch?” Trong đám người có người đột nhiên gào to.
Là Tân Lệ.
Tôi nhìn về phía cô ta trách móc: “Đã nói cô đừng để bố cô đưa ảnh cho chủ tịch xem rồi cô còn không tin!”
“Bây giờ thì hay rồi, nhà giàu nhất nhận định tôi là con dâu nhà họ, lại còn không phải tôi thì không thể.”
Mặt Tân Lệ giật giật.
Mọi người xung quanh thi nhau hít sâu.
Bầu không khí trở nên kì lạ.
Nhà giàu nhất đã sớm biết con trai mình thích tôi.
Lần nào thấy tôi ông ấy cũng tủm tỉm cười.
Nhìn ảnh tôi khắc khổ chịu vất vả nhặt ve chai thì càng kiên định hơn, càng chắc chắn tôi hợp làm con dâu của nhà họ.
Con gái nhà phú hào có thể chịu khổ, có thể tiết kiệm, đương nhiên phải nhanh chóng cưới về không để nhà khác giành mất rồi.
Tối hôm qua, vợ chồng nhà giàu nhất đã tự mình đến nhà tôi, cùng bố mẹ tôi bàn bạc chuyện đính hôn.
Sáng sớm hôm nay, nhà giàu nhất đã khoa trương tuyên bố với giới truyền thông tôi là bạn gái con trai nhà họ.
Con dâu nhà giàu nhất, ai dám theo đuổi nữa?
Haiz, đời tôi cũng chỉ có thể gả cho con trai nhà giàu nhất thôi,
12.
Đing.
Ngân hàng có thông báo, thẻ ngân hàng của tôi được cộng thêm một trăm vạn.
Mười người tham gia trò chơi “tiết kiệm” đã đi đến hồi kết.
Điểm tôi xếp thứ chín, nhận được một trăm vạn tiền thưởng.
Trần Di xếp thứ mười, nhận được tám mươi vạn.
Tôi thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng qua kiểm tra.
Hai bạn học đứng gần tôi nhất đồng thời la lên.
“Tần Khả Hân, cậu lấy đâu ra một trăm vạn tiền thưởng vậy?”
“Tần Khả Hân, sao số dư thẻ ngân hàng của cậu lại nhiều vậy? Hình như… hình như có chín hay mười số 0 phía sau đúng không?”
Phòng học vốn đang yên tĩnh lập tức bùng nổ.
“Sao cô ta lại có nhiều tiền vậy? Là tiền nam thần quốc dân cho sao?”
“Nam thần quốc dân có nhiều tiền đến mấy thì cũng không có chuyện cho cô ta một tỷ cho đến chục tỷ như vậy đâu!”
“Có phải là hoa mắt không? Nhặt ve chai lấy đâu ra nhiều tiền vậy chứ?”
…
Thật ồn ào! Ồn đến mức tôi đau cả đầu.
Tôi vỗ mạnh xuống bàn.
“Bố tôi là phú hào, tiền bố tôi cho tôi, mấy người có ý kiến sao?”
Đám người trợn mắt há mồm.
Dương Phong lao ra từ đám người, nắm chặt lấy tay tôi:
“Hân Hân, không phải bố em phá sản sao?”
“Lừa anh mà thôi, anh tin à?” Tôi nhíu mày.
Sắc mặt anh ta hết xanh lại trắng.
Một lúc sau mới nở được nụ cười miễn cưỡng.
“Hân Hân, anh cũng lừa em, anh cũng chỉ đùa với em mà thôi. Anh không thích Viên Viên, anh thích em, chúng ta quay lại đi.”
Tôi cảm thấy buồn nôn, hất tay anh ta ra.
“Chắc bố quản lí cao cấp của thấp tròn bị sa thải rồi chứ gì?” Tôi cười lạnh.
“Hân Hân, sao em biết? Em thật thông minh.” Anh ta muốn nắm lấy tay tôi, tôi nghiêng người tránh.
Sao tôi biết à?
“Bố tôi thu mua công ty của bọn họ, sa thải tất cả quản lí cao cấp có lương dưới một trăm vạn.”
“Vì bố tôi nói, lương một năm của bọn họ quá ít, không đáng để làm.”
Tôi nghe thấy tiếng mọi người hít vào.
Tôi cũng thấy Tân Lệ hoảng hốt, đang lặng lẽ lùi ra ngoài.
Tôi nhìn bóng lưng của cô ta, cười thầm.
Yên tâm, bố tôi sẽ không sa thải bố cô đâu.
Mà là bạn trai tôi sa thải bố cô.