Ai Bảo Tôi Không Phải Phú Bà - Chương 1
1.
Ngày đầu tiên nhập học, tôi kéo vali, thở hồng hộc bước vào sân đại học A.
Tay tôi đè lên tai nghe, nói: “Tôi đi bộ một tiếng đến trường học, tiết kiệm ba tệ đi tàu điện ngầm, nhớ thêm điểm cho tôi.”
Đối phương nhanh chóng đáp lại: “Đã rõ.”
Đây là tai nghe đặc chế, có chức năng nói chuyện và quay chụp.
Toàn bộ quá trình tôi tiết kiệm ba tệ đều được quay lại.
Tôi đang tham gia trò chơi “tiết kiệm” của giới nhà giàu.
Dựa theo tiêu chuẩn của mọi người, mỗi khi tiết kiệm được một tệ sẽ được cộng một điểm.
Hôm nay tôi đã được cộng thêm ba điểm.
Tôi kéo vali, tiếp tục đi về phía kí túc xá.
“Tần Khả Hân, cô trông khó khăn thật đấy.” Bạn trai cũ Dương Phong ôm một cô gái vừa thấp vừa mập chặn đường tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Dương Phong anh tuấn ôm eo nữ sinh vừa thấp vừa mập, một lời khó nói hết.
“Dương Phong, không ngờ việc chúng ta chia tay lại khiến anh sốc như vậy, tổn thương đến cả đầu óc.”
“Tổn thương não là chuyện lớn, tôi giới thiệu cho anh một chuyên gia não nhé.”
Người khác chia tay thì tổn thương trái tim này kia, anh ta thì hỏng não. Đúng là kì quặc.
Anh ta nhếch môi.
Sau đó hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên khoe khoang.
“Tần Khả Hân, sau khi chia tay cậu tôi sống rất tốt. Ngày nào Viên Viên cũng mời tôi ăn đùi gà.”
Đến lượt tôi nhếch miệng.
À, người vừa thấp vừa tròn này tên Viên Viên sao? Đúng là người cũng như tên.
Ăn đùi gà mỗi ngày? Khó trách dáng người này…
“Tần Khả Hân, bố Viên Viên là quản lý cấp cao công ty lớn, một năm lương trăm vạn. Hâm mộ không?” Dương Phong và thấp mập tròn lại tiếp tục chế giễu.
“Quản lý cấp cao nhà ai vậy?” Tôi kinh ngạc: “Lương ít vậy sao?”
Nói cho tôi biết là nhà ai, tôi nói bố tôi đi thu mua.
Tiền lương của quản lí cao cấp thấp như vậy, chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều lợi nhuận.
Dương Phong và thấp mập tròn tái mặt, điên cuồng gào thét cái gì đấy.
Tôi không nghe thấy gì.
Vì trong tai nghe đột nhiên vang lên âm thanh tức giận của Hạng Nguyên Hạo.
“Tần Khả Hân, em vẫn còn lưu luyến thằng nhãi Dương Phong kia? Em chờ đó, anh lập tức qua chỗ em.”
Mẹ nó, vừa rồi quên mất tắt tai nghe.
Tôi nhanh chóng kéo vali chạy về kí túc xá trốn.
2.
Tôi căn bản không trốn được.
Loa phóng thanh khắp trường học vang lên không ngừng.
“Mời tân sinh viên Tần Khả Hân lập tức đến phòng phát thanh, bạn trai của bạn đang tìm.”
Tôi thở dài một hơi.
Buổi sáng Hạng Nguyên Hạo vừa tuyên bố trong nhóm, bây giờ lại chạy đến trường tôi để tuyên bố sao?
Sáng nay, sau mười mấy tin WeChat của anh, tôi nhắn lại một chữ “ừm”.
Sau đó anh lập tức khoe khoang tuyên bố trong “nhóm phú nhị đại (1)”: [Tần Khả Hân đồng ý làm bạn gái tôi rồi!]
(1) Phú nhị đại ([fû.âɚtâi]; tiếng Trung: 富二代; bính âm: Fù’èrdài; nghĩa đen: “thế hệ giàu có đời thứ hai”) là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc
Tôi lập tức chạy.
Tôi dùng tốc độ chạy một trăm mét để chạy đến phòng phát thanh, vô cùng sốt ruột.
Phát thanh viên vẫn luôn nói lại câu: “Mời tân sinh viên Tần Khả Hân lập tức đến phòng phát thanh, bạn trai của bạn đang tìm.”
Không hề có ý dừng lại.
Sao tôi có thể không sốt ruột cho được?
Tôi muốn giữ lấy phát thanh viên mà hỏi, cậu ngoài câu này ra không còn câu khác sao?
Nhạc đâu? Không thể phát lấy một bài hát được sao?
Sau khi nghe vô số lần câu nói này, cuối cùng tôi cũng chạy đến phòng phát thanh.
Trướng cửa phòng là hai hàng người đang xếp hàng “chào đón” tôi.
Đội ngũ này còn có xu hướng không ngừng lớn mạnh.
Bọn họ đang ồn ào bàn tán.
“Đây không phải nam thần quốc dân Hạng Nguyên Hạo sao? Trời ạ, anh ấy còn đẹp trai hơn cả ảnh chụp nữa.”
“Tần Khả Hân là ai? Vậy mà có thể làm bạn gái của nam thần sao?”
“Hạng Nguyên Hạo vừa đẹp trai vừa nhiều tiền. Tôi là con trai cũng ghen tị với Tần Khả Hân.”
“Chẳng lẽ Tần Khả Hân xinh như tiên sao?”
…
Tôi nhíu mày.
Yêu đương với Hạng Nguyên Hạo thật phiền phức.
Bị người khác chú ý thế này sao tôi có thể yên tĩnh nhặt ve chai được?
Tôi thở dài một hơi, cuối cùng vẫn nâng chân đi vào.
Không để ý đến đám người đang kinh ngạc, đủ các ánh mắt kì quái và giọng nói tò mò vang lên.
Vừa vào cửa tôi đã thấy Hạng Nguyên Hạo cầm một chồng một trăm tệ, một tờ lại một tờ đặt lên bàn trước mặt phát thanh viên.
Phát một câu thưởng một trăm tệ.
3.
“Hạng Nguyên Hạo, anh có thể khiêm tốn một chút được không?”
Tôi đang chơi trò “tiết kiệm”, anh lại vung tiền, hợp lí sao?
“Anh vui, hơn nữa anh đã rất khiêm tốn rồi.”
“Em nhìn đi, hôm nay anh chỉ thưởng một trăm tệ một lần, không phải mười vạn tệ một lần.”
“Còn nữa, hôm nay anh mang cho em đồ ăn ở khách sạn năm sao, không phải bảy sao.”
Cơn giận của tôi vơi hơn nửa, đúng là không quá khoa trương.
Nhưng vừa quay người nhìn qua các bạn học thì lại phát hiện bọn họ đang trợn mắt há mồm.
Bọn họ cũng cảm thấy cách làm hôm nay của Hạng Nguyên Hạo quá khiêm tốn rồi sao?
Nếu không thì lần tới tôi cho Hạng Nguyên Hạo khoe khoang hơn một chút? Thưởng một ngàn tệ một lần?
Lúc này trợ lí của Hạng Nguyên Hạo mở một hộp thức ăn ra đặt trước mặt tôi.
Tất cả đều là đùi gà!
Một hộp cái, tổng cả mười mấy hộp.
Anh chắc chắn đã nghe thấy đùi gà mà Dương Phong nhắc đến, đây là muốn hạ thấp Dương Phong xuống.
Tôi trừng mắt với Hạng Nguyên Hạo, anh nghĩ em là lợn đấy à?
Anh oan ức nhìn tôi, nhanh chóng giải thích:
“Anh biết em muốn tiết kiệm, buổi sáng em vẫn chưa ăn mà, buổi sáng ăn ba cái là được.”
“Trưa ăn ba cái, tối ăn ba cái, một cái còn lại để ăn khuya.”
Sau đó còn nhỏ giọng nói một câu: “Yên tâm, ăn ké không trừ điểm.”
Thân là giám khảo tổ cố vấn trò chơi “tiết kiệm”, anh rất rõ quy tắc.
Chỉ cần ăn ké cơm người không thuộc trong gia đình là sẽ không bị trừ điểm.
Lúc trước, ngày đầu tiên trò chơi này, tôi đã đến nhà Dương Phong ăn chực.
Nói dối anh ta rằng bố tôi phá sản.
Kết quả mới ăn được ba miếng cơm đã bị chia tay.
Từng tiếng cười như heo bị chọc tiết vang lên kéo tôi về hiện thực.
“Tôi còn tưởng là tặng sơn hào hải vị gì, không ngờ lại là đùi gà, cười chết tôi rồi.”
“Tần Khả Hân nghèo đến mức không ăn sáng, tặng cô ta đùi gà chắc cô ta cảm động lắm.”
“Nam thần quốc dân chắc chắn không yêu cô ta thật lòng. Nếu không sẽ không hẹp hòi đến mức chỉ tặng mình đùi gà đâu.”
Hạng Nguyên Hạo bị nói là hẹp hòi không vui, nói với trợ lí phổ thông cho đám người kia đây là chân gà trống gì đấy.
“Mỗi một cái đùi gà ở đây có giá mười vạn trở lên.”
Trợ lí vừa dứt lời, tiếng cười như heo chọc kia im bặt.
“Mỗi một con gà từ khi sinh ra đã có người chăm sóc riêng. Mỗi bữa đều ăn côn trùng vận chuyển bằng máy bay từ núi Thiên Phong.”
“Mỗi một cái đùi đều được làm theo cách riêng. Trước tiên tách thịt gà và xương ra, sau đó loại bỏ mỡ trên da gà đi. Tiếp đấy nhồi nhân vào.”
“Đây là nhân vây cá, đây là nhân hải sâm, đây là nhân tổ yến…”
Đám người không ngừng hít sâu.
Tôi cầm một chiếc đùi gà nhân tổ yến, cắn một miếng thật to.
Là mùi vị tôi quen, da gà mỏng không dầu mỡ, tổ yến mềm mại ngon ngọt.
Tôi nhìn qua đám người, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào đùi gà trong tay tôi, vẻ mặt đói khát.
Ha, hóa ra tất cả mọi người đều tiết kiệm như tôi, không ăn sáng à?
4.
Hôm sau tôi lên top tìm kiếm trên diễn đàn trường.
#Nam thần quốc dân yêu cô bé lọ lem, cô bé lọ lem là tân sinh viên trường chúng ta
#Nam thần quốc dân đưa đùi gà một trăm vạn cho Tần Khả Hân
#Tần Khả Hân nghèo rớt mồng tơi, một ngày ba bữa đều đi ăn ké
#Nam thần quốc dân bị rác rưởi quấn lấy
…
Tôi trợn mắt, chụp ảnh màn hình #Nam thần quốc dân bị rác rưởi quấn lấy lại gửi cho Hạng Nguyên Hạo.
Hừ, rốt cuộc là người nào quấn lấy người nào chứ.
Sau đó tôi đeo túi xách da rắn mười vạn ra ngoài nhặt ve chai.
Vừa ra khỏi kí túc xá đã bị Dương Phong cản lại.
“Tần Khả Hân, không ngờ cô vì ăn chực mà còn quyến rũ cả Hạng Nguyện Hạo?”
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, lười trả lời.
“Tần Khả Hân, bố cô phá sản rồi, cô còn nghèo đến mức cơm không có mà ăn. Đừng tưởng rằng Hạng Nguyên Hạo sẽ thật sự thích cô, anh ta chỉ là chơi đùa thôi.”
Anh ta càng nói càng tức, tôi cũng không hiểu anh ta tức cái gì.
“Có liên quan đến anh sao?” Tôi nhíu mày.
Anh ta nhếch miệng, chỉ vào bộ quần áo trên người tôi, lại lần nữa chế nhạo.
“Cô ăn mặc thật tiết kiệm.”
“Quần áo của Viên Viên mỗi thứ đều không dưới năm trăm tệ.”
Tôi bật cười thành tiếng.
“Tôi chưa từng mặc quần áo năm trăm tệ.”
Anh ta cũng cười, nụ cười vô cùng khinh bỉ.
Nhưng một giây sau nụ cười của anh ta lập tức cứng lại.
“Vì một bộ quần áo của tôi rẻ nhất cũng là mười vạn.”
Nói xong đi vòng qua anh ta.
Sau lưng là Dương Phong gào lên như tên điên.
“Tần Khả Hân, cô đừng có mạnh miệng.”
“Nếu có tiền cô còn phải đi nhặt ve chai sao? Lừa ai vậy chứ?”
“Tần Khả Hân, cô còn tưởng rằng mình là thiên kim tiểu thư đấy à? Cô xem thường ai vậy?”
…
Tôi không phải thiên kim tiểu thư.
Tôi là con gái nhà phú hào!
Nhưng tôi cũng lười tranh luận với anh ta, làm tốn thời gian đi nhặt ve chai của tôi.
Nếu như bán ve chai hôm nay được năm tệ thì tôi có thể đi ăn một bát bún gạo, không cần phải đi ăn chực nữa.
Dựa theo quy tắc trò chơi, tiền trong nhà không thể tiêu, còn tiền mình kiếm được thì có thể tùy ý tiêu.