Ác Thần - Chương 6
37
Một buổi sáng nọ, khi đi ra ngoài, tôi thấy cửa nhà đối diện đang khép hờ.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy Diêu Ngọc nằm ngay cửa, dáng vẻ như đang cố bò ra ngoài.
Tôi cúi đầu nhìn cô ta, hình như cô ta đã bị Trương Minh đánh chết rồi.
“Cứu, cứu với…”
Tôi ngồi xổm xuống nhìn: “Tại sao?”
Cô ta giãy giụa nói với tôi: “Tôi, tôi muốn tố cáo anh ta.”
Tôi cười tủm tỉm nhìn ả.
Cô ta khóc: “Xin cô…”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn đằng sau cô ta.
Tối hôm qua, Trương Minh phát hiện chuyện bí mật trong điện thoại của Diêu Ngọc.
Cho nên cô ta bị đánh thảm thương vô cùng, điện thoại cũng bị thu giữ rồi.
Cô ta khó khăn lắm mới bò đến đây mở cửa, nhưng sau đó lại ngã quỵ.
Tôi chỉ thấy buồn cười.
“Có phải cô nghĩ, trên đời vẫn còn nhiều người tốt đúng không?”
Cô ta ngây người.
Tôi vỗ vỗ lên mặt cô ta: “Loại người như cô… sao vẫn còn ảo tưởng về lòng tốt của con người thế nhỉ?”
Thế đời này, nực cười nhất là một kẻ không màng đến ông lão bị bệnh tim trên lầu mà ầm ĩ suốt đêm, quay lén cô hàng xóm rồi đem lên web đen bán kiếm tiền, sinh con trai nhưng để nó phải đi lụm rác kiếm ăn, lại cảm thấy ai cũng là người tốt.
Cô ta vẫn thấy thế giới này tràn ngập tình yêu, nhất định sẽ thương xót cô ta, sẽ cứu cô ta à?
Tôi cười lớn đóng lại cửa trước mặt cô ta.
“Cố lên nha, cố gắng mở cửa thêm lần nữa nha.”
Diêu Ngọc cố bò lại mở cửa thêm lần nữa.
Không ngờ tôi vẫn đang đứng ở ngoài cửa.
“Wow! Thú vị nhỉ!”
Tôi đóng cửa vào.
Rồi cô ta lại khóc mở cửa ra.
Mở cửa ra, vẫn gặp tôi đứng bên ngoài.
Tôi cười nói: “Tôi rảnh lắm, rảnh như cô vậy.”
Rồi tôi tiếp tục đóng cửa.
Nhưng thời gian cô ta mở cửa ngày càng lâu, tôi chơi chán rồi nên bỏ đi.
Cô ta bò ra ngoài, bò vào thang máy.
Từ trên lầu, tôi nhìn thấy cô ta ra khỏi cửa thang máy, lúc đầu vẫn có thể đi, tuy nhiên sau đó lại không cố được nữa, phải bò tiếp.
Tội nghiệp lắm, cô ta chẳng gặp được người hàng xóm nào.
Tuy nhiên một người “nổi tiếng trong khu” như này, cho dù gặp được, liệu có ai giúp không nhỉ?
Tiếc quá, tôi muốn nhìn thử xem sao lắm đó.
38
Tên rác rưởi Trương Minh giờ cũng không rảnh lo cho Diêu Ngọc.
Mất việc, làm hư vỡ đồ đạc, chuyện bị kiện là chắc chắn rồi.
Hắn ta đang rất lo, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy lo như vậy.
Cả khu dân cư đều đang cười chê hắn ta, nghe nói có một bà bác còn kéo riêng hắn ta ra nói chuyện phiếm, “vô tình” tiết lộ chuyện đồng nghiệp của hắn ta là người thân của một chủ nhà không muốn nêu tên trong khu dân cư.
“Chuyện của cậu truyền đi khắp trên mạng rồi, người ta còn biết tên cậu nữa đó.”
Hắn ta càng thêm lo lắng.
Theo như tôi điều tra, thứ tên này yêu nhất là tiền.
Trương Minh muốn kiếm lại một khoản bù vào tiền thưa kiện.
Hắn ta liên hệ với trang web đen lúc trước từng hợp tác, đút lót cho bên đó chút tiền để kiếm thêm vài khách.
Hắn ta đang giúp tôi đúng không?
Lúc trước hắn ta còn lưu lại mấy tấm ảnh với video trên USB, tôi đổi hết tất cả thành virus.
Trương Minh bán cho vài tên lấy tiền.
Mấy kẻ biến thái ở khắp nơi trên cả nước vừa mở thư mục ra xem đã bị nhiễm virus.
Dữ liệu máy tính bị tê liệt hoàn toàn, ngay cả nhân viên kỹ thuật bình thường cũng không cứu nổi.
39
Hiện tại Diêu Ngọc đang phải nằm viện.
Cô ta bị đánh gãy tay trái, đùi phải với xương sườn, đây là thông tin tôi nghe từ Giang Ngưng.
Giang Ngưng nói: “Bác sĩ đã báo cảnh sát ngay lập tức, mà không thấy cô ta nói gì.”
Giang Ngưng nói nhỏ: “Em biết không, tòa nhà mình có anh hùng ẩn danh nào đó phát sóng trực tiếp trên mạng cho mọi người biết bọn họ quấy rối dân cư như nào, thu hút rất nhiều sự chú ý. Bây giờ chuyện của bọn họ đều bị phơi bày ra cả rồi, hình như trong bệnh viện cũng có người biết.”
Tôi: “…”
Cô ta móc điện thoại ra: “Chị có tham gia vào nhóm đó nữa nè, em vào không?”
Tôi: “Người chị em à, chị có nhiều nhóm chat quá ha?”
Chị ấy vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Không biết là ai nhỉ? 901 hay 902? Hay là có người đến tận chỗ chúng ta phát sóng trực tiếp nhỉ?”
Tôi cảm thấy kỳ lạ: “Sao chị không nghĩ là em?”
Giang Ngưng nói không thể nào có chuyện đó.
“Nếu là em thì em sẽ nói với chị.” Chị ấy tràn đầy tự tin.
Tôi: “Em hỏi này, cái gì chị cũng nói cho bạn chị biết hết hả?”
Giang Ngưng trả lời là còn tùy, nhưng sẽ nói hầu hết mọi chuyện.
Tôi: “À…”
Thì ra con gái làm bạn với nhau theo kiểu như vậy.
40
Cậu nhóc nhà đối diện có khả năng sinh tồn cực kỳ mạnh mẽ.
Hiện tại cậu nhóc vẫn tự đi học, tự tan học, tới giờ cơm lại đến nhà Giang Ngưng ăn.
Có lẽ vì tối ngủ khá ngon nên tinh thần cậu nhóc tốt hơn nhiều so với trước.
Hôm nay đi ra ngoài tôi gặp nó, khi xuống lầu nó còn hát vu vơ.
41
Ngày thứ bảy Diêu Ngọc nằm viện.
Hai giờ rưỡi chiều.
Cuối cùng Trương Minh cũng gõ cửa phòng tôi.
“Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm, ầm ầm ầm.”
Có vẻ như là dùng nắm tay đập hết sức lên cửa.
Nếu như là mấy cô gái bình thường thì chắc là bị dọa sợ chết khiếp rồi!
Tôi chậm chạp đi đến, mở cửa cho hắn ta.
Hắn ta trừng mắt nhìn tôi mà muốn nứt mắt ra luôn, sau đó mắng to một tiếng: “Con khốn này…”
Rồi lập tức lao đến.
Tôi kêu lên cho có lệ: “Này! Anh làm gì đó?! Đừng vào!”
Có lẽ là do máu điên xông lên tới não nên hắn ta không hề chú ý đến, tôi đã cố tình nhỏ giọng — tránh gọi hàng xóm đến!
Hắn ta xông vào nhà tôi, hung hăng khóa cửa lại.
“Cái con khốn này, A Ngọc đã nói với tao! Mày là người đưa điện thoại cho nó!”
Tôi lùi từng bước về sau: “Anh, anh mau cút đi cho tôi! Anh đang đột nhập trái phép vào nhà riêng đấy!”
Có vài người chính là như vậy, người ta càng yếu đuối thì chúng lại càng hưng phấn!
Hắn ta chửi rủa tục tĩu, miệng lảm nhảm về việc sẽ “dạy dỗ” tôi một bài học. Nói rồi, hắn ta lao tới, vồ lấy tôi.
Tôi vừa hét lên inh ỏi, vừa vơ lấy đồ ném vào người hắn.
Trong đó có một món bất chợt đập vào đầu hắn ta — đó là đèn ngủ con thỏ.
Hắn ta nhìn chằm chằm con thỏ, đôi mắt đỏ ngầu.
“Con khốn! Tao sẽ giết chết mày!”
Hắn ta xông tới túm lấy cánh tay lôi tôi vào phòng.
42
“Ở đây không có camera đâu.”
Tôi nhỏ giọng nói.
Trương Minh khựng lại một chốc.
Tôi nắm lấy tay hắn ta, quăng qua vai.
“A!”
Hắn ta nhìn chằm chằm tôi, mặt lộ vẻ hoảng sợ: “Mày…”
Tôi cười rồi móc ra một cây đèn pin.
“Tôi là con gái sống một mình, bị kẻ khác xông vào nhà, nên tự vệ bằng đèn pin rồi để lại vài vết bỏng trên người kẻ đó là chuyện bình thường mà, đúng không?”
Hắn ta vẫn có chút không cam lòng, còn muốn bò dậy đánh tôi.
Nhưng kế tiếp tôi đã giật điện vào chỗ đó của hắn ta.
Hắn ta im thin thít.
Thật ra khi chỗ đó đau đớn tột cùng, con người sẽ không phát ra nổi một tiếng kêu nào.
Tuy nhiên, dù sao hắn ta cũng là một “đàn ông” cường tráng, không phải sao?
So với mụ vợ thì hắn ta tỉnh lại nhanh hơn nhiều, thậm chí chốc sau đã dần khôi phục lại ý thức.
Tôi hoảng hốt nói với hắn ta: “Tôi không cố ý, tôi chỉ vung đại đèn pin ra thôi… bởi vì anh muốn xâm hại tôi!”
Hắn ta dùng ánh mắt không thể tin được nhìn tôi.
Tôi lại nở nụ cười tươi: “Anh thấy tôi diễn đạt không? Đến lúc đó tôi sẽ diễn như vậy.”
Khoảnh khắc đó tôi nhìn thấy sự tuyệt vọng trên gương mặt hắn ta: “Mày điên rồi…”
Hắn ta chịu đựng đau nhức giãy giụa bò ra ngoài.
Tôi lấy cây rìu từ trong ngăn tủ ra, khi hắn ta bò đến cửa, tôi dẫm lên mắt cá chân của hắn ta. Sau đó, bổ một nhát rìu vào tủ đầu giường bên cạnh, át đi tiếng hét chói tai của hắn ta.
Lúc đó, nước mắt nước mũi của hắn ta chảy ròng ròng, lăn lộn trên mặt đất cầu xin tôi: “Đừng giết tôi! Xin cô đừng giết tôi…”
Tôi đặt cây rìu trước mặt hắn ta, cười nói: “Hàng xóm, tôi không giết người đâu. Nhưng tôi từng dính án rồi, là vì tội phá hư hệ thống máy tính.”
Hắn ta nhìn chằm chằm cây rìu trước mặt, chăm chú đến độ không phát ra tiếng nào.
Tôi cười nói với hắn ta, ảnh trong máy tính của hắn ta là do tôi xóa, web đen là tôi hack.
Tôi cũng hack vào camera nhà bọn họ, hằng ngày ngồi coi hai vợ chồng bọn họ phát sóng trực tiếp.
Nói tất cả cho hắn ta biết, là vì muốn cho hắn ta nhận ra một điều. Hắn ta là con mồi của tôi, từ rất lâu rồi.
Kết quả tên ngu dốt này chỉ bắt được một trọng điểm.
Hắn ta run rẩy nói: “Cô, phát tán ảnh tôi với vợ tôi lên mạng ư?”
Hình như hắn ta rất sợ bị lộ ảnh trên mạng, nhưng hắn ta lại làm vậy với người khác.
“Tôi không bổ anh một cái thì đúng là tiếc quá.”
Trong tiếng kêu gào thảm thiết, tôi đánh gãy xương đùi của hắn ta.
Vị trí này là dễ gãy nhất, nếu không cẩn thận bị đánh trúng thì sẽ rất thảm.