Ác Thần - Chương 2
8
Nửa đêm, tiếng “ưm a” từ nhà đối diện lại vang lên không ngừng.
Thực ra tôi vốn không thích phát sóng trực tiếp, nhưng vì tiếng ồn quá lớn khiến tôi không ngủ được, nên tôi bèn mở kênh phát sóng trực tiếp để giải khuây.
Ban đầu không có ai xem, tôi đi học cách mua mắt xem.
Tôi không ấn “+” mà mua luôn “số lượng lớn”, nói chung tìm được cái nào là tôi mua cái nấy.
Phòng phát sóng trực tiếp thưa thớt đột nhiên có một đám cú đêm ùa vào.
“Ủa gì đây?”
“Sao streamer không nói gì hết vậy?”
“Nhạc nền lạ lạ nha… có phải như tôi nghĩ không đấy?”
“Alo streamer ơi? Cô có ở đó không?”
Tôi vội tìm hiểu cách mua mắt xem, không thèm đếm xỉa đến họ.
Kết quả bọn họ bắt đầu tự đoán.
Có người nói tôi là streamer ASMR, có người nói tôi phát sóng trực tiếp cảnh chồng với người tình…
Sau một hồi bàn tán có người còn tặng tên lửa cho tôi.
“Nói đi, streamer! Rốt cuộc cô định làm gì?!”
Tôi thầm nghĩ cái người này bị điên à, tôi đâu có thiếu tiền.
Sau khi mở kênh phát trực tiếp xong, tôi đi ngủ luôn.
Sáng hôm sau, tôi phát hiện bọn họ đã tự tưởng tượng ra một đống phiên bản chuyện về tôi…
Tôi tức muốn nổ phổi, nghĩ thầm đúng là trên đời lắm người rảnh rỗi.
Nghĩ một hồi, tôi dùng phần mềm đổi giọng, nói vào màn hình một câu: “Tắt đây, mai giờ này gặp lại, chào mọi người.”
Sau đó tôi tắt kênh phát sóng trực tiếp giữa tiếng mắng chửi của bọn họ.
9
Tôi không tài nào dùng được cái máy xào rau tự động này.
Thế nên tôi cẩn thận đóng gói nó lại rồi đem xuống tiệm cơm Âu dưới lầu đưa cho Giang Ngưng.
Giang Ngưng mừng rỡ: “Đây là mẫu mới nhất đó!”
Tôi thở dài: “Vẫn cần phải nâng cấp… làm cho em một phần mì ống hành lá đi ha ha.”
Tôi rất thích cách kết hợp món ăn Trung Quốc và phương Tây của chị ấy.
Chị ấy đáp: “Được…”
Chị ấy còn định bàn về cái máy xào rau tự động, kết quả khi đến bên cửa sổ lại bị thứ khác thu hút sự chú ý.
Cậu nhóc nhà đối diện đang lén lút trốn sau thùng rác bới rác kiếm đồ ăn.
Giang Ngưng có chút bất đắc dĩ: “Hồi trước chị hay gói đồ ăn lại đặt ở đó chờ thằng bé đến lấy… nhưng sau đó bị bố mẹ nó phát hiện, giờ thì hết cách rồi.”
Cậu nhóc không bới được gì, mặt lộ ra biểu cảm rất thất vọng.
Tôi vốn nghĩ cậu nhóc sẽ bỏ đi.
Thế mà nó vẫn bám riết lấy đống rác, tiếp tục tìm kiếm, lát sau kiếm được hộp cơm bị người khác vứt đi, nó lập tức ngồi xổm bên cạnh thùng rác bắt đầu ăn.
Giang Ngưng hoảng hốt: “Ái Minh! Không được ăn cái đó!”
Tôi: “…”
Tên kiểu gì thế này?
Cậu nhóc nghe thấy tiếng của chị ấy, như bị dọa sợ, vội chạy đi như bay.
Trong tay nó còn cầm theo hộp cơm kia.
Giang Ngưng lo lắng đến mức dậm chân: “Thằng nhóc này sao vậy?”
Tôi đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Chị không hiểu đâu, trẻ con ở độ tuổi này thì không chịu được đói.”
Đứa trẻ mới mười tuổi, đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng, cần nhiều dinh dưỡng như người trưởng thành.
10
Giữa trưa, bà tám đối diện chắc đã thức dậy, vừa dậy cô ta đã bung hết sức chiến đấu.
Trước tiên cô ta gửi video tối qua chồng ả đánh con lên nhóm chat.
Tòa 14: “Ngại quá, con tôi lại làm phiền mọi người rồi. Chúng tôi đã dạy lại nó.”
Tòa 14: “Sau này nếu thấy nó còn đi xin cơm, thì mọi người vui lòng báo ngay lại cho chúng tôi nhé.”
Có người không nhịn được mắng: “Nữa hả, ăn cái gì mà lì quá vậy!”
Tôi thấy người này vẫn chưa đổi biệt danh, chắc là không dám để lộ danh tính.
Tòa 14: “Mọi người ở tòa 14 nhớ kỹ con nhỏ này nha, nó quan hệ tập thể có khi bị nhiễm bệnh rồi đó, nó còn mở tiệm cơm dưới khu dân cư nữa! Đừng ăn!”
Tài khoản kia: “Cô nói vậy là hơi bị quá đáng rồi đấy.”
Tôi trực tiếp gắn thẻ ả ta vào: “Ngại quá, video cô đăng dính cả tôi vào rồi.”
Cô ta không để ý đến tôi.
Tôi lại gắn thẻ cô ta vào: “Cô đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi đấy hàng xóm.”
“Bây giờ cô lập tức xin lỗi tôi, tôi sẽ cho qua chuyện này.”
Cô ta nổi nóng: “Mày là con ở thuê thì láo nháo gì ở đây?! Mày có tư cách gì đòi lên tiếng?!”
Tôi hết sức vui mừng: “Nghĩ cũng phải, cô có quan tâm quyền riêng tư gì của người khác đâu mà.”
Sau đó tôi gửi một đoạn ghi âm hồi tối qua vào nhóm chat.
“Dù sao ngày nào cô cũng kêu, còn lớn tiếng như vậy.”
11
Vài phút sau, cô ta đập cửa nhà tôi đùng đùng.
Ta đi ra mở cửa, cười nói: “Đau tay lắm không?”
Mặt cô ta tối sầm.
Tôi nói: “Nhà tôi có chuông cửa, lần sau nhấn chuông là được rồi.”
Ả đàn bà điên lên: “A! Mày chờ đó cho tao!”
Tôi tưởng đâu cô ta sẽ tung ra đòn gì ghê gớm lắm chứ.
Kết quả cô ta báo cảnh sát.
12
Cảnh sát tới, bên nhà đất cũng tới.
Cô ta còn gọi cho bên ủy ban khu dân cư đến, sau đó bắt đầu khóc, vừa khóc vừa lên mạng tra, nói tôi xâm phạm quyền riêng tư của cô ta.
Cô ta còn điên cuồng lôi kéo ủy ban khu dân cư với bên nhà đất vào.
“Khu dân cư của chúng ta bị đám thuê trọ này làm cho ô uế! Rốt cuộc mấy người có biết quản lý hay không?”
Tôi trốn sau lưng anh cảnh sát: “Người thuê thì sao chứ? Người thuê ăn hết gạo nhà cô à? Cô mua được cái phòng nát đã coi mình thượng đẳng nhất rồi hả?”
Ả ta nhảy dựng lên: “Mấy người còn không mau bắt cô ta đi đi! Kết tội nặng cho cô ta đi!”
Tôi thầm nghĩ muốn tôi có án tích á.
Không có chuyện này đâu nỡm ạ.
Anh cảnh sát thì cô ta với vẻ mặt cạn lời: “Sao lại là cô nữa? Chung sống hòa bình với hàng xóm khó vậy hả?”
Đấy, đâu phải lần đầu cô ta làm phiền cảnh sát đâu.
Ả đàn bà lập tức hô to: “Anh đang trắng trợn giúp nó đúng không? Có tin tôi khiếu nại anh hay không?”
Anh cảnh sát tức giận: “Dù cô có khiếu nại tôi, thì cô cũng không có lý hơn được đâu!”
Tại sao?
Bởi vì tôi ghi âm ở nhà mình, chứ đâu có lén vào nhà cô ta ghi âm.
Cô ta khóc lóc om sòm, bên nhà đất muốn trốn tránh trách nhiệm, nên khuyên chúng tôi đến đồn cảnh sát lập biên bản.
13
Trong lúc lập biên bản, tôi rất hợp tác, hỏi gì trả lời nấy.
Còn con mụ kia thì cứ khóc la ỏm tỏi, phát rồ lên cầm điều khoản pháp luật cô ta tra được ở trên mạng ra nói mình biết luật pháp, yêu cầu cảnh sát phải xử lý tôi.
Cuối cùng chỉ có tôi tinh thần hăng hái, còn cô ta thì sức cùng lực kiệt bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Cô ta khát khô cả họng nói với tôi: “Mày chờ xem, tao sẽ cho mày dính án!”
Tôi nhìn quầng thâm dưới mắt cô ta, đồng tình nói: “Tôi nói này, cô cả đêm đã không chịu ngủ, ban ngày còn làm ầm ĩ như vậy, có thấy mệt không?”
Cô ta sửng sốt một lúc, rồi hung hăng trả lời: “Liên quan cái mẹ gì tới mày!”
Tôi đáp: “Thật ra cô không làm phiền được tôi, tôi có tai nghe chống ồn khá tốt.”
Cô ta dùng ánh mắt vô cùng kỳ dị nhìn tôi, như muốn nói: Nói chuyện này với tao làm gì, liên quan quái gì tới tao?
Tôi cười nhếch mép: “Có điều tôi lại thích nghe tiếng động nhà cô hơn… kích thích.”
Vẻ mặt của cô ta, nói sao nhỉ…
Là vẻ mặt của người đã kiệt sức về tinh thần lẫn thể chất, nhưng sau khi bị kích thích, họ lại bùng nổ ngay lập tức.
“A a a! Con khốn này…”
Cô ta xông tới đánh tôi.
Tôi khóc lóc chạy vào đồn công an.
“Chú cảnh sát ơi cứu cháu với…”
14
Chúng tôi lại đến đồn cảnh sát thêm lần nữa.
Lần này cô ta bị cảnh sát nghiêm túc phê bình giáo dục.
Còn tôi vì tập thể mà không chọn lập án.
Lập án sẽ khiến cho các anh chị cảnh sát phải làm rất nhiều thủ tục, ghi chép lại lời khai của từng người, rồi phải ngồi nghe cô ta cãi cọ nữa.
Không phải đang lãng phí tài nguyên công cộng sao?
15
Về đến nhà, nhìn thời gian tôi thấy vẫn còn sớm.
Người phụ nữ kia chắc về nhà ngủ rồi.
Tôi thấy khi cô ta về, bước chân đã liu xiu.
Nhưng tôi có để cô ta ngủ không?
Nhìn tôi giống Bồ Tát lắm à?
Trên đường trở về tôi có mua một cây rìu.
Lười đi kiếm khúc gỗ, nên tôi kéo mấy cái ghế dựa của nhà mình ra, đặt ngoài hành lang.
Uầy, loại rìu này vừa bổ xuống, ghế dựa đã chia năm xẻ bảy thích lắm.
Tôi hăng hái bổ nát ghế dựa.
Tiếng động lớn đến độ lôi được hàng xóm ra ngoài.
Dáng vẻ của cô ta rất mắc cười…
Nói như nào nhỉ, mất ngủ nghiêm trọng, cáu gắt tiều tụy, không còn chút máu, tinh thần sắp sụp đổ.
Buổi sáng tôi gặp ông chú ở lầu mười hai cũng có dáng vẻ như vậy.
Cô ta hét lên với tôi: “Con nhà đối diện! Tao giết mày…”
Lời nói của cô ta đột nhiên nghẹn ở cổ.
Có vẻ như nhìn thấy cây rìu to tỏa sáng lấp lánh của tôi xong, cô ta đã tỉnh táo hơn chút.
“Sao, có chuyện gì?”
Cô ta sợ hãi lùi về sau vài bước, chỉ vào tôi nói: “Mày, mày là đồ tội phạm giết người.”
Tôi xoay cây rìu, cô ta lập tức lùi về sau một bước.
Tôi nói: “Không phải sợ, cây rìu này là đồ dùng sinh hoạt, không phải loại chuyên dùng để cắt gọt đâu.”
Nói xong tôi còn vuốt ve âu yếm cây rìu mới của mình.
“Thật ra không mài bén dùng mới tốt, phập một cái đã nứt ra. Với lại, dùng cái này thì xương người cũng ‘bốp’ một phát là nứt toạc ra.”
Người phụ nữ hoảng loạn, cô ta khóc lóc đóng sập cửa.
Tôi tùy tiện bổ một nhát rìu vào chiếc ghế dựa đã gãy nát, cười lớn.