Ác Giả Ác Báo - Chương 5
11.
Ta đã bỏ ít hương liệu vào mấy bộ đồ ngủ kia.
Giang Vân Lan chỉ biết ta giỏi thêu thùa, lại không biết sở trường dùng hương của ta.
Cái này là do thợ thêu hồi đó dạy cho ta.
Thợ thêu thích hương, thấy ta thông minh, liền dạy cho ta cách dùng và những cấm kỵ, để ta giúp bà phối hương liệu.
Chỉ tơ làm áo được xông hương chẵn hai ngày.
Khả năng hấp thụ của vải lanh là mạnh nhất, rất nhanh đã hoà quyện với hương liệu.
Dĩ nhiên là vốn hương này không độc.
Tất cả những đồ vật trong cung Hoàng hậu đều qua ba lần kiểm tra của cung nhân.
Nhưng Hoàng hậu thích dùng trầm hương, ngày đêm đều đốt không ngừng nghỉ.
Mà hương liệu trên bộ đồ ngủ kia nếu hun cùng trầm hương thì sẽ sinh ra chất độc.
Trong lúc quan hệ mà hít phải hương độc thì hiệu quả phát huy càng nhanh.
Cũng chẳng có việc gì, chỉ cùng lắm là sẽ xuất hiện ảo giác, khiến người ta ngủ li bì, dần dần thần trí không minh mẫn nữa.
Đương nhiên, hương này còn hỗ trợ họ mây mưa nữa.
Vì thế khi hít phải hương độc, cảm giác sung sướng khi quan hệ của bọn họ sẽ gia tăng gấp bội.
Dĩ nhiên nếu không làm cho họ quấn chặt lấy nhau trên giường, thì làm sao có thể khiến họ ngày càng mê đắm nhau, dần dà mụ mị cả đầu óc được?
Và lúc đó, chỉ cần thêm vào chút củi là bọn họ có thể để mặc cho ta sử dụng được rồi.
Chẳng bao lâu sau, cơ hội đã đến.
12.
Sinh nhật của Hoàng thượng chính là vào tháng sau.
Gần đây Giang Vân Lan giao cho ta rất nhiều việc, bảo ta làm cho mụ các kiểu quần áo ngủ.
Còn muốn ta làm một bộ cung trang, mong muốn vừa xuất hiện liền trở thành tâm điểm khiến mọi người phải xuýt xoa ngước nhìn.
Xem ra hiệu quả của mấy bộ đồ ngủ rất tốt, Hoàng hậu và Hoàng thượng ngày ngày gắn bó như keo sơn.
Còn ta đã sớm lén tự uống thuốc có tính hàn, bị Thái y chẩn đoán là không thích hợp để thị tẩm.
Cho nên cả cái cung này đều biết thẻ tên của ta đã bị bỏ đi từ lâu rồi.
Ta không thể tạo ra bất cứ uy hiếp nào đối với Giang Vân Lan, mụ mới có thể yên tâm với ta đến vậy.
Tất nhiên, y phục cho buổi cung yến không thể xảy ra sai sót được.
Nhưng y phục mụ mặc khi cùng Hoàng thượng động tình lại không giống như thế.
Hương kia có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, cảm giác lúc mây mưa càng mãnh liệt, cho nên tình cảm giữa bọn họ càng ngày càng tốt.
Và rất nhanh, Hoàng hậu trở nên mệt mỏi, thời gian ngủ càng ngày càng dài.
Hoàng thượng cũng suýt chút nữa là ngủ gật ngay trên triều đường.
Dĩ nhiên việc triều chính càng ngày càng không để tâm đến.
Phụ thân Giang Hổ Xuyên của Giang Vân Lan bận rộn cấu kết với Tây Vực, thậm chí còn lén lút kết giao với mấy lão thần.
Nhiệm vụ xử lý triều chính có hơn một nửa đã rơi vào tay Tạ Vân Thư.
Hắn cũng tận dụng cơ hội để lung lạc một số triều thần, thậm chí mấy vị tuổi trẻ triển vọng cũng đều là thân tín của hắn.
Dù sao thì tiểu Hoàng tử do Giang Vân Lan sinh ra vẫn còn nhỏ, không đảm nhiệm được việc lớn.
Chẳng mấy chốc, thêm một tin tức tốt nổi lên khắp lục cung.
Hoàng hậu nương nương, Giang Vân Lan, lại có thai rồi.
Nhưng ta biết, đứa trẻ này của mụ không sinh ra được đâu.
13.
Loại hương độc đó khiến cho năm mạch của con người bít tắc, cho dù có thai thì cũng không sống nổi năm tháng.
Lúc Viện thủ Thái y viện chẩn đoán đã phát hiện ra cái thai này của Giang Vân Lan có vấn đề.
Thế là liền uyển chuyển nói với mụ ta, cần phải để mấy vị Thái y cùng hội chẩn.
Rất nhanh, mấy vị Thái y xếp hàng thay phiên nhau chẩn mạch.
Mà lúc chẩn xong, ông nhìn tôi tôi nhìn ông, không một ai dám nói ra sự thật.
Lúc này, Giang Vân Lan thần trí hoảng hốt, sớm đã không còn nhẫn nại.
Thẳng tay ném cái bát sứ xuống đất, mắt đầy ngoan độc nhìn họ.
Nói nếu như để xảy ra bất cứ sơ xuất nào thì nhất định sẽ chém đầu bọn họ, để cho cả Thái y viện chôn cùng.
Tất cả mọi người vội vàng quỳ xuống, không ngờ rằng vị Hoàng hậu ngày trước vẫn luôn dịu dàng thấu hiểu, giờ đây lại tàn bạo như vậy.
Viện thủ hết cách, run rẩy nói:
– Thai này của nương nương rất tốt, vị trí ổn định, chắc chắn sẽ bình an, chỉ là cần cẩn thận những đồ ăn có tính hàn.
Ta thấy ông ta nói qua loa chiếu lệ như vậy xong nụ cười trên môi ông ta lập tức cứng lại.
Phải thôi, Giang Vân Lan càng ngày càng không thèm che giấu nữa, trước kia mụ ta thật đoan trang rộng lượng, dịu dàng hiền thục biết bao.
Nhưng ngày nào cũng chơi trò người lớn với Hoàng thượng, sử dụng hương độc, thần trí càng ngày càng mất tỉnh táo, đã sớm quên mất bộ dạng hiền lương thục đức trước kia rồi.
Lúc này, đầu tóc mụ ta bù xù, ánh mắt chỉ toàn là khao khát nhìn cái bụng của mình, cứ như thể mụ ta chính là Thái hậu tương lai vậy.
Các vị Thái y thấy vậy bèn nói mấy câu khách sáo rồi vội vã rời đi.
Ta biết, khả năng suy nghĩ phán đoán của Giang Vân Lan đã trở nên kém đi rồi.
Mụ ta vốn cay nghiệt độc ác, có đích tử lại thêm Hoàng thượng sủng ái, bây giờ lại có thai nữa.
Mụ ta tin chắc cái ghế Thái hậu này là của mình rồi nên không còn biết kiềm chế nữa.
Ta nheo mắt, âm thầm tự nghĩ.
Thời cơ đến rồi.
14.
Đã đến lúc cho ả cung nữ Thúy Nguyệt bên người mụ ta biến mất rồi.
Dù sau thì năm xưa chính ả là kẻ đã nghĩ ra cái cách lột da mặt của mẹ ta.
Đáng ra nên đáp trả ả từ lâu rồi.
Hôm sau, ta tới cung Hoàng hậu và nói thầm mấy câu vào tai Giang Vân Lan.
Ngay tức khắc, mụ ta trợn tròn mắt giận dữ, sai người trói Thúy Nguyệt lại rồi hạ lệnh khám xét phòng của ả.
Rất nhanh, bên trong có mấy cái yếm màu đỏ, giống y hệt đồ ta làm.
Ta giả bộ tức giận đập mạnh tay xuống bàn:
– Con nô tì to gan, thế mà lại dám có ý dụ dỗ Hoàng thượng! Tại sao món đồ này lại xuất hiện trong rương đồ của ngươi? Nói mau, ngươi thèm khát Hoàng thượng từ khi nào?
Thúy Nguyệt trước mặt ngơ người, vội dập đầu nói không phải ả ta, kêu gào oan uổng.
Nhưng sau đó mấy tiểu cung nữ lật đật quỳ xuống, nói mình đã nhìn thấy thứ không nên nhìn, cũng nghe được lời không nên nghe.
Giang Vân Lan trực tiếp kêu họ nôn hết ra, nếu không sẽ thẳng tay đem họ cho bọn thái giám làm đối thực (*).
(*)對食: là hình thức cung nữ với thái giám kết hôn với nhau hoặc chung sống như vợ chồng
Mấy cô cung nữ nhanh chóng nước mắt nước mũi tèm lem, nói có một hôm họ thấy Thúy Nguyệt mặc bộ đồ đó trong phòng của mình.
Còn nói cái gì mà “Hoàng thượng đáng nhẽ nên tìm ta lâm hạnh” rồi cái gì mà “Hoàng hậu già nua héo úa, cô ta so với Hoàng hậu mềm mại mơn mởn hơn nhiều”.
Không chờ tiểu cung nữ nói xong, Giang Vân Lan đã xông thẳng đến trước mặt Thúy Nguyệt, tát ả mấy cái bạt tai.
Ta tiến lên khuyên mụ đừng nổi giận, trong bụng còn có tiểu hoàng tử.
Lúc này mụ mới tỉnh táo trở lại, quay về ghế quý phi chau mày.
Ta biết, mụ đang nghĩ xem nên trừng phạt Thúy Nguyệt thế nào.
Ta cười nhẹ và bước lên:
– Thần thiếp nghe nói khi mang thai không nên thấy máu. Vì lo nghĩ cho tiểu hoàng tử trong bụng Hoàng hậu nương nương, thôi thì cứ giao Thúy Nguyệt cho thần thiếp xử lý đi. Thần thiếp bảo đảm, nhất định sẽ khiến con kỹ nữ hồ ly tinh không an phận này sống không được chết không xong. Nếu không sau này mấy đứa con gái trong cả cung này đều cho rằng giường của Hoàng thượng là thứ mà hạng đàn bà nào cũng bò lên được.
Giang Vân Lan nghe xong thì gật đầu, trợn mắt ác liệt nhìn Thúy Nguyệt, tàn độc nói:
– Vậy hãy để cho nó nếm trải thật nhiều đau khổ, lấy đó làm cảnh cáo, ta muốn xem xem sau này còn có con ả nào dám tự ý dụ dỗ Hoàng thượng.
Ta liên tục hùa theo, sau đó lệnh cho người hầu áp giải Thúy Nguyệt đang gào thét kêu oan rời khỏi đây.