Ác Giả Ác Báo - Chương 6
17
Hoàng đế ban cho chức vị thất phẩm Thái y, dù chỉ là hư danh, nhưng nhờ đó thể danh chính ngôn thuận xem những y thư quý hiếm lưu giữ trong Thái y viện.
Có lẽ thực sự chút thiên phú về y thuật. Trong quá trình nghiên cứu, đã bí mật tìm một phương pháp giải độc khả thi.
Thân thể của Thái tử nhờ điều trị đã cải thiện đáng kể.
Tuy nhiên, mỗi lần hoàng thượng triệu hỏi thăm tình hình, luôn cố tình thể hiện vẻ lo lắng, ám chỉ rằng sức khỏe của Thái tử yếu, e rằng còn sống bao lâu.
Hoàng đế mỗi lần đều tỏ hài lòng.
Khi đại thái giám tiễn khỏi điện, thường cố ý hỏi liệu nên chuyển sang phương pháp nhẹ nhàng hơn , vì nếu tiếp tục thế , Thái tử thể trụ nổi ba tháng.
Mỗi lần, đại thái giám đều lạnh lùng đáp:
“Vẫn cứ làm theo phương pháp hiện tại.”
Ta giả vờ miễn cưỡng, gật đầu đồng ý.
Hàng ngày, luôn thận trọng trong lời , việc làm. Nhờ việc thường xuyên khám bệnh phụ khoa cho các phi tần trong hậu cung, cuộc sống của trong cung quá khó khăn.
Đêm ngày thứ hai mươi tư, hai tháng điều trị, Thái tử đột nhiên trở nặng, nôn máu tươi.
Hoàng đế vội vã tới, ngay lập tức đổ mọi trách nhiệm lên đầu và hạ lệnh “xử trảm mùa thu.”
Ta lớn tiếng van xin “Thánh thượng tha mạng,” nhưng vẫn áp giải đại lao mà chút khoan nhượng.
Nhờ chút bạc đút lót cho cai ngục, đối xử quá tệ và giam ở sâu trong nhà lao.
Trong bóng tối, những cảm xúc hoảng loạn và phẫn nộ trong đã tan biến.
Cơn mệt mỏi trào dâng, dựa bức tường ẩm mốc, lở lói để nghỉ ngơi.
Không lâu , bên ngoài nhà lao vang lên tiếng huyên náo.
Ta rõ chuyện gì, chỉ biết dựa âm thanh mà dần .
Không rõ đã bao lâu, ánh sáng từ bên ngoài chiếu thẳng mắt , đánh thức dậy.
Một giọng lười biếng vang lên:
“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh . Vậy mà còn để một Hoàng đế như chờ đợi.”
Ta ngẩng đầu, thấy Thái tử đang mặt, nhưng lần , ngài là bộ long bào màu vàng rực rỡ, mang theo uy nghi hoàng gia.
Ta hiểu rằng ngài đã thành công, liền cúi hành lễ:
“Chúc mừng bệ hạ đạt tâm nguyện.”
Thái tử – giờ đã là Hoàng đế, khẽ .
“Trong chuyện , ngươi cũng góp phần nhỏ.”
Ta chắp tay, khiêm tốn đáp:
“Thần nữ dám nhận công lao.”
Trong ba tháng qua, dần hiểu rõ mối quan hệ rối ren giữa Thái tử và hoàng đế tiền nhiệm.
Tiên hoàng vì sự ủng hộ từ gia tộc của mẫu thân Thái tử mà lập bà làm Hoàng hậu.
Trước mặt quần thần, ngài còn long trọng hứa rằng con của Hoàng hậu sẽ lập làm Thái tử và là Hoàng đế tương lai.
khi đã củng cố quyền lực, tiên hoàng lật lời hứa .
Do lo sợ ảnh hưởng đến uy tín và danh tiếng khi chết, tiên hoàng chọn cách âm thầm tay.
Tiên hoàng vô tình một phương thuốc độc mà ai thể giải .
Khi Hoàng hậu mang thai, ngài đã hạ độc bà.
Dù , Hoàng hậu vẫn liều mạng sinh Thái tử.
Thái tử từ khi sinh đã mang độc trong , sức khỏe yếu ớt, lúc nào cũng cận kề cái chết.
Hoàng hậu tìm mọi danh y khắp nơi để giải độc, nhưng chỉ bảo vệ Thái tử đến năm ngài 5 tuổi.
Trước khi qua đời, Hoàng hậu đã làm một việc cuối cùng để bảo vệ Thái tử.
Bà bí mật liên lạc với quốc sư, yêu cầu ông đưa lý do hợp lý để tuyển một lượng lớn cung nhân cung.
Quốc sư bày kế, rằng Thái tử cần trẻ sơ sinh sinh ngày mùng Một tháng Giêng bên cạnh để bảo vệ sức khỏe.
Nhân cơ hội đó, Hoàng hậu cho của trà trộn cung danh nghĩa cung nhân.
Trong số các trẻ sơ sinh tuyển cung, nhiều đứa trẻ thuộc gia tộc của Hoàng hậu. Người thân của những đứa trẻ lấy cớ thăm nom để cung, bí mật bảo vệ Thái tử.
Kế hoạch diễn đúng như mong của Hoàng hậu.
Tiên hoàng vì giữ danh tiếng của nên buộc chấp nhận yêu cầu của quốc sư, đồng thời đưa một lượng lớn cung nhân cung.
Nhờ , Thái tử bảo vệ như thành đồng vách sắt, khiến tiên hoàng thể tay hạ độc thêm.
Thái tử từ nhỏ đã biết phụ hoàng của là kẻ khẩu Phật tâm xà.
Ngài hiểu rằng duy nhất thể dựa chính là bản thân.
Dù mang trong chất độc từ khi còn trong bụng mẹ, trí tuệ của Thái tử vượt xa thường.
Trải qua nhiều năm âm thầm bố trí, hiện tại, triều đình đã ít thuộc phe cánh của ngài.
Chỉ cần vài tháng, Thái tử đã thể tốn chút máu nào ép tiên hoàng thoái vị.
tiên hoàng còn kiên nhẫn.
Cảm nhận cơn sóng ngầm đang cuồn cuộn kéo tới, tiên hoàng quyết định tay dứt khoát, nhân một cơ hội để hạ độc Thái tử lần nữa.
Sau khi Thái tử phát độc, tiên hoàng rằng đó là do bệnh cũ bẩm sinh của Thái tử tái phát, ai thể nghi ngờ ngài.
Ngài vẫn giữ hình ảnh của một vị vua yêu con, yêu dân trong mắt thiên hạ.
Thái tử kẻ ngốc.
Thực tế, ngài hề trúng độc, chỉ đơn giản là “lấy độc trị độc,” lợi dụng cơ hội để đánh lạc hướng.
Ngài cần giúp ngài câu giờ.
Và ngài đã tìm đến .
Dù , vẫn hiểu tại Thái tử chọn .
Bây giờ, khi mọi chuyện đã ngã ngũ, quyết định hỏi ngài.
Đôi mắt của Thái tử ánh lên vẻ sâu thẳm, ngài chậm rãi trả lời:
“Ngươi thể tin, nhưng đã thấy dấu vết thời gian lặp ngươi.”
Tim khẽ đập nhanh hơn.
Thái tử vẫn nhận , tiếp tục :
“Mẫu thân của và quốc sư đây là bạn thân. Mẫu thân biết một số thuật pháp và đã truyền dạy cho . Khi gặp ngươi, mơ hồ cảm nhận một loại cơ duyên nào đó.”
“Thực , ngay cả khi ngươi đồng ý, vẫn cách khác, chỉ là phiền phức hơn một chút.”
Ngài ngước mắt , ánh thoáng nét hài lòng.
“Ngươi đã làm .”
Ta cúi đầu, hành lễ đáp :
“Bệ hạ quá khen.”
Thái tử im lặng một lúc, hỏi:
“Ngươi sẽ ở đây chứ?”
Ta dừng , cúi quỳ xuống.
“Thần nữ xuất thân hèn mọn nơi thôn dã, giúp bệ hạ hóa giải nỗi lo là phúc ba đời, dám mong cầu gì thêm.”
Ta thông minh, quen với cuộc sống đầy mưu mô trong cung, cũng gắn bó lâu dài nơi .
Thái tử tự nhiên hiểu ý tứ của .
“Được .”
Ngài gật đầu, biểu cảm lộ điều gì, nhưng trong đáy mắt thoáng qua chút bâng khuâng, mất mát.
Ta cúi đầu, giữ lễ, dám thẳng ánh mắt ngài.
18
Ba ngày , Thái tử đăng cơ.
Ngài dùng thủ đoạn sấm sét, ban thưởng cho những công, trừng phạt kẻ tội, nhanh chóng định triều đình.
Ta đặc cách phong làm Tứ phẩm Tuần tra Y sứ, một chức quan chuyên thu thập và phổ biến tri thức y học, chỉ cần ba năm về kinh báo cáo một lần.
Ta hài lòng với chức vị .
Sau khi dập đầu tạ ơn, nhanh chóng thu dọn hành lý, bảy ngày liền rời kinh thành.
Ta qua sông lớn, vượt qua núi cao, vài năm về quê cũ – nơi sinh .
Ta quen biết nhiều , liền tìm đến Tần Hàm Vân.
Vừa thấy , nàng đã vui mừng nắm lấy tay , nước mắt lưng tròng.
Chúng trò chuyện ngớt, dường như trở những ngày tháng niên thiếu.
Tần Hàm Vân giờ đã kết hôn, sinh con, cuộc sống viên mãn.
Còn , đã khắp sông núi, cảm nhận tự do trong cuộc sống.
Nàng ngưỡng mộ , cũng ngưỡng mộ nàng.
hối hận.
Dù quá khứ, vẫn sẽ làm những lựa chọn như .
Đột nhiên, Tần Hàm Vân ghé sát , vẻ mặt đầy bí mật.
“Ngươi biết bây giờ cha , bọn họ sống thế nào ?”
Ta ngẩn một lúc, ký ức về họ dường như đã phai mờ, thật lâu nghĩ tới.
Nghe , cũng thấy hứng thú, liền hỏi .
Tần Hàm Vân hứng khởi kể:
“Năm đó, cha ngươi quả thực nợ tiền sòng bạc của nhà . Ông đánh gãy tay chân vì trả nổi nợ.”
“Tổ mẫu ngươi vét sạch tài sản trong nhà để mời đại phu, nhưng tay chân của cha ngươi vẫn tàn phế, làm nông.”
“Nhà cửa rách nát, nhưng tổ mẫu vẫn cha ngươi để một đứa con trai nối dõi.”
“Vì , bà bán nửa mảnh ruộng còn , dùng số tiền đó để mua một đàn bà từ Xuân Phong Lầu.”
“Thú vị là, vì đủ tiền, đàn bà bà mua chính là… Tô góa phụ.”
“Tổ mẫu ngươi đã ngờ rằng, khi cha ngươi thương, ông thể chế ngự nổi Tô góa phụ. Sau nhiều lần xung đột, sức khỏe của tổ mẫu ngươi ngày càng suy yếu, đối thủ của Tô góa phụ nữa.”
“Kể từ đó, cuộc sống của Tô góa phụ trong nhà ngươi thay đổi. Bà chửi bới cha ngươi ngớt, còn sai khiến tổ mẫu ngươi như nô tỳ.”
“Vài năm trôi qua, bụng của Tô góa phụ vẫn động tĩnh gì.”
“Tổ mẫu ngươi mắng bà là ‘gà mái biết đẻ trứng’, nhưng Tô góa phụ đáp trả rằng, là do ‘gốc rễ của cha ngươi gì’, còn rêu rao chuyện khắp nơi.”
“Quá tức giận, tổ mẫu ngươi trúng gió và liệt giường, vài năm thì qua đời.”
” Tô góa phụ thừa dịp đêm khuya, gom hết tài sản giá trị trong nhà bỏ trốn.”
“Khi cha ngươi phát hiện thì đã quá muộn. Không còn sức lao động, ruộng vườn trong nhà cũng dần bán hết.”
“Ông sống dựa số tiền bán ruộng và sự giúp đỡ của hàng xóm, gắng gượng qua vài năm, cuối cùng chết vì một trận phong hàn.”
“Năm nay, ông đã qua đời sáu, bảy năm .”
Nghe xong, Tần Hàm Vân tổng kết một câu:
“Ác giả ác báo. Ông trời để nhà bọn họ con trai nối dõi.”
Ta nhạt, gì.
Đêm đó, chúng cùng chung một giường. Trong mơ, trở về ngôi nhà cũ ngày thơ ấu.
Ta thấy ở bên hàng rào, một cô bé gầy gò, quần áo rách rưới, lén rời ruộng một khóm hoa nhỏ.
Đó là hoa Mộc Hồng.
Các cô gái ở Xuân Phong Lầu đều biết rằng ăn nhiều loài hoa sẽ gây vô sinh. Nhiều tỷ trong lầu thường dùng nó.
Trong ánh hoàng hôn, cô bé gương mặt đầy vết bầm tím hái một bông hoa Mộc Hồng, đưa lên mũi ngửi nở một nụ nhạt.
Sau đó, cô bé hái tất cả những bông hoa thể thấy, nghiền nát, trộn gạo.
Cha cô đã ăn sạch chỗ gạo đó.
.
Ta tin rằng, ác giả ác báo.
(Toàn văn )