Ác Duyên - Chương 5
15
Đến khi gặp lại Lục Thanh Uyển đã là hơn một tháng sau.
Ngay cả lại mặt Bùi Trạm cũng không cho nàng ta về nhà, hắn ta không cho nàng ta một chút mặt mũi nào.
Có lẽ là bởi phụ thân ta tìm khắp kinh thành cũng không tìm được Lý Doanh Doanh, chỉ có thể tuyên cáo với bên ngoài bà ta đột ngột phát bệnh qua đời nên ta mới có cơ hội đến Bùi phủ.
Nghe nói chân Bùi Trạm trở nên càng tồi tệ hơn vì hắn uống rượu nhiều, đi đường cũng khập khiễng nên ngay cả cửa Bùi phủ hắn cũng không muốn ra vì sợ người khác trông thấy sẽ giễu cợt chế nhạo.
Tính cách của hắn cũng ngày càng cực đoan, thủ đoạn tra tấn Lục Thanh Uyển thì nhiều không đếm xuể.
Có một số cái ta nghe thôi cũng thấy kinh hãi.
Quả nhiên đến khi được gặp Lục Thanh Uyển, nàng ta gầy như một bộ xương, đôi mắt đã hoàn toàn mất đi ánh sáng.
Đến khi nhìn thấy ta, Lục Thanh Uyển mới được bộc phát hận ý mãnh liệt.
“Ngươi còn dám tới gặp ta?”
Ta bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, hơi thất vọng hỏi nàng ta: “Tỷ tỷ nói vậy là có ý gì? Ta có ý tốt muốn đến thăm tỷ tỷ, chẳng lẽ là đến nhầm mất rồi?”
Nàng ta lao khỏi giường như một kẻ điên, lúc này ta mới được nhìn rõ những vết thương chói mắt trên người nàng ta.
“Ngươi lừa ta, ngươi cố tình lừa ta! Rõ ràng ngươi nói ta chỉ cần dỗ dành hắn là được, ta đã làm theo những gì người nói, nhưng ta nhận lại được gì?”
“Ồ?”
Lục Thanh Uyển điên cuồng lao về phía ta nhưng mới được nửa đường cơ thể nàng ta đã không chịu nổi nữa mà ngã gục xuống đất.
Nàng ta che mắt khóc đến thương tâm: “Rõ ràng ta đã làm theo những gì ngươi nói? Tại sao lại không giống?”
Ta ngồi xổm xuống thương hại xoa đầu nàng ta: “Tỷ tỷ, đôi khi có những chuyện xảy ra, phải tự nghĩ lại xem bản thân mình đã làm gì sai chứ đừng lúc nào cũng đổ lỗi lên người khác.”
“Nếu ngươi không dính líu đến Bùi Trạm, nếu ngươi không nghĩ ra kế hoạch lừa ta chịu trách nhiệm với hắn thay ngươi, nếu ngươi không có những âm mưu ghê tởm đó, liệu mọi chuyện có đến mức này không?”
Lục Thanh Uyển khiếp sợ ngẩng đầu: “Quả nhiên là ngươi!”
Ta khẽ mỉm cười: “Ta chỉ đang tự bảo vệ mình mà thôi. Hơn nữa ta đã làm gì đâu? Tất cả là do ngươi tự lựa chọn đó chứ.”
Nói xong, ta dùng khăn tỉ mỉ lau từng ngón tay như chạm phải thứ gì dơ bẩn lắm rồi ném chiếc khăn tới trước mặt Lục Thanh Uyển.
“Tất thảy đều là ngươi tự làm tự chịu mà thôi.”
“À, đúng rồi, chắc ngươi không biết tại sao hôm nay ta lại đến. Mẫu thân ngươi đã chết rồi, không còn ai bảo vệ cho ngươi nữa đâu, ngươi ở lại Bùi phủ chờ ngày bị Bùi Trạm tra tấn đến chết đi!”
Thiện tâm được thiện duyên, ác niệm nhận ác duyên.
Chỉ có vững tâm, ngươi mới được nhìn mây.
Phiên ngoại
“Dạo này kinh thành chẳng có việc gì vui cả, thật sự là quá yên bình.”
“Ai bảo ngươi vậy.” Người bên cạnh lập tức phụ hoa: “Nếu nói thì nhất định phải nhắc đến những câu chuyện vô cùng kích thích của Bùi bá gia và Lục đại tiểu thư hồi trước cơ.”
“Sau khi Lục đại tiểu thư được gả vào Bùi gia không thấy tham gia một bữa tiệc chiêu đãi nào, không biết bây giờ có cùng Bùi bá gia hòa thuận âu yếm không hay vẫn ghét nhau.”
Người nói chuyện này liên tục thở dài: “Thật sự là dạo này chán thật đấy.”
Người bên cạnh khuyên nhủ: “Tam hoàng tử lại sắp tuyển phi rồi, đến lúc đó có khi sẽ có thêm chuyện vui.”
Hai người họ cùng đi về phía trước không bao lâu thì đột nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng gào thét: “Giết người rồi!”
Hai người lập tức nhìn nhau, bước chân vội vàng chạy về phía đó.
Xuân Phong nghiêng ô về phía ta: “Tiểu thư, hình như Bùi gia xảy ra chuyện rồi.”
Ta cong môi cười: “Nhịn hơn ba tháng, cũng đến lúc phải xảy ra chuyện thôi.”
Đến khi đi đến Bùi gia, chỉ nhìn thấy Lục Thanh Uyển gầy đến mức không còn hình người, người dính đầy máu tay cầm con dao lao ra khỏi cửa Bùi phủ.
Người xung quanh bu lại xem náo nhiệt lập tức hét lên, không hẹn mà cùng nhường đường.
Nàng ta như người điên, cầm dao hét lên: “Cuối cùng ta cũng chạy thoát được rồi, cuối cùng cũng thoát rồi!”
Những người xung quanh sợ hãi lùi lại vài bước
Ta chen vào đám đông lạnh lùng nhìn bộ dạng hiện tại của Lục Thanh Uyển nhưng trong lòng lại không có chút cảm xúc nào.
Nàng ta chưa kịp chạy xa, rất nhiều gia đinh cầm gậy gộc lao ra khỏi cửa chạy về phía nàng ta.
Lục Thanh Uyển bị đánh ngã xuống đất nhưng nàng ta vẫn cố liều mạng bò ra ngoài.
Lúc này Bùi lão thái thái run rẩy xuất hiện ở cửa phủ, chỉ vào Lục Thanh Uyển mắng: “Kẻ giết ngươi, đó là trượng phu của ngươi, sao ngươi dám hạ thủ cơ chứ?”
Lúc này có người giơ tay chém về phần bên dưới của người đứng cạnh, hai người họ cười phá lên.
Hóa ra Lục Thanh Uyển không thể chịu đựng nổi sự tra tấn kinh khủng của Bùi Trạm nên thiến hắn ta.
Nhưng chẳng lẽ nàng ta không biết kẻ biến thái nhất trên thế gian này chính là thái giám sao?
Nhìn Lục Thanh Uyển bị kéo vào Bùi phủ, hai tay nàng ta vô vọng hướng về phía Lục phủ, khí chết chóc trên người ta cuối cùng cũng tiêu tan hoàn toàn.
Ta, Lục Thanh U, cuối cùng cũng có thể tự mình đánh bại bọn họ, thoát khỏi số phận làm con rối!
Sau khi Lục Thanh Uyển bị bắt quay về Bùi gia, mọi người xem náo nhiệt mới miễn cưỡng giải tán.
Ta cũng được Xuân Phong đỡ về phía xe ngựa nhưng ta đang định lên xe thì bị một người chặn lại.
Ngẩng đầu lên nhìn hóa ra lại là Tam hoàng tử Tạ Nam Châu.
“Không biết điện hạ còn có chuyện gì?”
Tạ Nam Châu tỉ mỉ đánh giá ta một hồi lâu rồi mới mở miệng hỏi: “Lục phủ lần này không ứng tuyển sao?”
Ta cúi đầu, khỏe miệng nở một nụ cười trào phúng.
Tạ Nam Châu quả nhiên là một nam nhân đầy dã tâm, kiếp trước sau khi cân nhắc hắn ta buộc phải cưới Lục Thanh Uyển, nhưng hắn ta kiềm chế không đụng vào nàng ta, không cho nàng ta cơ hội được sinh ra con nối dõi, trù tính mọi chuyện cho tương lai.
Hôm nay, hắn được chứng kiến một loạt mưu kế của ta nên muốn nắm ta trong tay, giúp hắn cướp lấy ngai vàng.
Ta không biết kiếp trước hắn có đoạt được vị trí ấy không, nhưng ta không muốn liên quan.
Giữa ta và hắn không có tình yêu, chỉ có lợi dụng và tính toán.
Đời này, ta chỉ muốn sống cho chính mình.
“Lục phủ không có vị tiểu thư nào đúng tuổi nên đương nhiên không thể ứng tuyển.”
“Tại sao vậy?”
Ta cúi đầu bước vào xe ngựa, nghe thấy tiếng Xuân Phong vang lên bên ngoài xe: “Tiểu thư nhà ta đã đính hôn, tháng sau sẽ kết hôn.”
Con ngựa hí vang bước đi, nhưng Tạ Nam Châu vẫn ngẩn ngơ đứng đó nhìn xe của ta.
Hắn sẽ không ngờ được vị hôn phu của ta chỉ là một cử nhân do ta thuê mà thôi.
Hắn thiếu tiền, ta thiếu tự do, cứ như vậy mà bọn ta hợp tác với nhau.
Chờ ta kết hôn, hắn sẽ đi thi đoạt công danh.
Còn ta, ta muốn được tận mắt ngắm nhìn trời cao biển rộng này!
– Hoàn –