Ác Duyên - Chương 4
12
Gần đây trong kinh xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng chuyện được mọi người quan tâm nhất là Lục đại tiểu thư Lục Thanh Uyển muốn lấy cái chết để làm rõ trong sạch, tố cáo Uy Viễn Bá Bùi Trạm ép buộc nàng ta không thành còn nói lung tung làm hư hại thanh danh của nàng ta.
Đêm đó Lễ bộ Thượng thư tiến cung trình báo, Hoàng đế triệu Uy Viễn Bá vào cung khiển trách, ra lệnh hắn quỳ ba canh giờ trong tuyết mới được thả ra.
“Nghe nói ma ma trong cung đã nghiệm thân Lục đại tiểu thư rồi, vẫn còn trinh. Lần này Uy Viễn Bá hết cách thật rồi.”
“Theo ta thấy, Lục đại tiểu thư mới là hết đường lui.
Bây giờ nàng ta còn có thể gả cho ai ngoài Uy Viễn Bá? Đắc tội với vị hôn phu, tương lai sau này khó mà sống nổi.”
“Ngươi bảo chuyện này Hoàng đế sẽ xử lí như thế nào?”
…
Ta cầm chén trà, thích thú lắng nghe.
Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng ho nhẹ: “Không biết Lục nhị tiểu thư cảm thấy phụ hoàng sẽ xử lí việc này như thế nào?”
Ta quay đầu bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Tạ Nam Châu, hắn thần thái sáng láng, xem ra thời gian gần đây sống không tệ.
“Tâm tư của Hoàng thượng thần nữ không dám đoán, không biết Tam hoàng tử điện hạ cảm thấy thế nào?”
Tạ Nam Châu ngồi xuống đối diện ta, ánh mắt rơi xuống mọi người đang di chuyển ở dưới lầu, mỉm cười: “Ta đoán sẽ được như mong muốn của Lục nhị tiểu thư.”
“Lục gia sắp có chuyện vui rồi!”
Ta nâng chén trà kính Tạ Nam Châu: ”Xin chia sẻ niềm vui với Tam hoàng tử điện hạ.”
13
Trên dưới Lục gia đều bắt đầu bận rộn.
Quả nhiên Hoàng đế rất kính trọng công lao tổ tiên nhà họ Bùi, hơn nữa đây chỉ là chuyện tình cảm chứ chưa phải chuyện gì chấn động triều đình nên Hoàng đế làm chủ ban hôn cho Bùi Trạm và Lục Thanh Uyển.
Hôn lễ được quyết định diễn ra vào tháng Giêng nên gần đây Lục gia rất bận rộn chuẩn bị của hồi môn.
Tuy nhiên đây đều là việc của hạ nhân, còn Lục Thanh Uyển vẫn rất rảnh rỗi mời ta đến bên hồ giải sầu.
Mọi chuyện đều phát triển giống như ta nói nên giờ đây nàng ta không còn nghi ngờ gì với lời nói của ta nữa, càng ngày càng ỷ lại.
“Thanh U, muội nói xem có phải bây giờ Bùi Trạm hận ta lắm không?”
Ta đặt thức ăn cho cá vào tay nàng ta, nhẹ giọng an ủi: “Tỷ tỷ còn lo những điều này làm gì nữa, muội thấy tình cảm Bùi Trạm dành cho tỷ rất sâu đậm, bây giờ được lấy tỷ có khi hắn vui đến mức sung sướng không biết làm gì đó chứ.”
“Chỉ cần tỷ tỷ viết cho hắn một lá thư, nói thật ra trong lòng tỷ vẫn luôn có hắn, chỉ là khó có thể trái lệnh phụ thân thôi, chắc chắn hắn sẽ bỏ qua chuyện cũ, yêu thương tỷ như châu báu như trước thôi.”
“Thật không?”
Ta nhìn đôi mắt lấp lánh của Lục Thanh Uyển, mỉm cười dịu dàng: “Tất nhiên là thật rồi.”
Đêm đó, bức thư tình Lục Thanh Uyển tự tay viết được trao đến tay Bùi Trạm.
Nhưng Lục Thanh Uyển không biết Bùi Trạm xé nát lá thư ngay tại chỗ.
Không ai biết Uy Viễn Bá Bùi Trạm vì quỳ trong tuyết hơn ba canh giờ, hàn khí xâm nhập vào sâu bên trong không có cách nào loại trừ nên chân đã bị tật rồi.
Không chỉ phải chịu đau nhức mỗi khi trời mưa mà ngay cả đi đường nhanh một chút cũng đã đau đớn không chịu nổi nên hắn chỉ có thể đi khập khiễng thật chậm rãi.
Đường đường là một Uy Viễn Bá mà lại thành người tàn phế, có thể hiểu nội tâm của hắn tan vỡ đến mức nào.
Sau khi nghe nha hoàn Hoa Tuyết của Lục Thanh Uyển báo cáo lại, ta đưa chiếc trâm ngọc trong tay cho nàng ấy.
Nàng lắc đầu thật mạnh, kiên quyết không chịu nhận: “Là cô nương cứu mạng nô tì, những gì nô tì làm thật sự không tính là gì.”
Ngày Lục Thanh Uyển bị Bùi Trạm ép buộc, Lý Doanh Doanh giận chó đánh mèo nói Hoa Tuyết không bảo vệ tốt chủ tử, phạt năm mươi roi đánh chết ngay tại chỗ nhưng được ta ngăn lại.
Ta nói với Lục Thanh Uyển: “Trước giờ Hoa Tuyết vẫn luôn tận tâm trung thành với tỷ tỷ, việc này còn chưa có kết luận, nếu nhân chứng bị đánh chết, người ngoài sẽ nói là do tỷ chột dạ.”
Lục Thanh Uyển nghe lời khuyên, Lý Doanh Doanh cũng thấy có lý nên tha mạng cho Hoa Tuyết, chuẩn bị cho về sau.
Nhưng không ngờ, lại để lại gián điệp của ta bên cạnh bọn họ.
Ở kiếp trước, ta ngây thơ không biết gì, ngoại trừ Xuân Phong và Xuân Vũ luôn tận tụy trung thành bên cạnh ta, còn lại tất cả nha hoàn đều là người của Lý Doanh Doanh.
Về sau khi ta bị Lý Doanh Doanh phạt roi, chính Xuân Phong đã bảo vệ ta ở sau người rồi bị đánh chết
Sau khi ta bị nhốt vào kho chứa củi, Xuân Vũ bị Lý Doanh Doanh ban cho một lão già trong phủ, nàng kiên quyết từ chối, nhảy xuống giếng tự tử.
Từ đó ta hoàn toàn trở thành con rối trong tay Lục Thanh Uyển.
Khi ở Bùi phủ, nhất cử hành động của ta đều được báo cáo lại cho nàng ta.
Nàng ta đến hẹn hò với Bùi Trạm, ta sẽ bị bọn nha hoàn dắt ra chỗ khác.
Thậm chí ngày ta phát hiện tư tình của bọn họ cũng là do Lục Thanh Uyển sắp đặt.
Ta còn nhớ hôm ấy ta đang thêu hoa trong phòng, nha hoàn Lưu Nguyệt đến báo với ta Bùi Trạm đã về phủ và đang nghỉ ngơi ở tiền viện.
Nàng ta còn khuyên ta nên nấu gì đó làm Bùi Trạm hài lòng, hàn gắn mối quan hệ phu thê.
Thực ra, tất cả đều do Lục Thanh Uyển an bài.
Bởi vì ta không còn giá trị lợi dụng nữa, nàng ta cảm thấy ta ở Bùi phủ trướng mắt nàng ta nên muốn ta chết.
Nhưng kiếp này, mọi thứ đã thay đổi.
Nàng ta biến thành châu chấu trong tay ta, và cũng không nhảy nhót được lâu nữa đâu!
14
Chẳng mấy chốc đã đến ngày tân hôn, Lục Thanh Uyển đã hoàn toàn gạt bỏ lo lắng, vui vẻ lên kiệu hoa.
Mấy ngày nay nàng ta đều viết thư cho Bùi Trạm, dù Bùi Trạm không đích thân hồi âm nhưng đều nhờ Hoa Tuyết truyền lời cho nàng ta một hai lời ngon ngọt.
Tuy Bùi Trạm là kẻ áo lượt quần là không có tiền đồ nhưng có một gương mặt rất xuất sắc và còn có cả tước vị nên Lục Thanh Uyển đã hoàn toàn chấp nhận hôn sự này.
Chỉ có điều nàng ta không biết bước vào Bùi phủ mới thực sự là bước vào địa ngục.
Quả nhiên, mới sáng sớm hôm sau trong phủ đã náo loạn ầm ĩ.
Người hầu bên cạnh Lục Thanh Uyển gõ cửa Lục phủ với khuôn mặt bầm dập, cả nhà đều vội vàng chạy ra tiền sảnh.
“Lão gia, phu nhân, xin các ngài mau đi cứu đại tiểu thư đi ạ!”
Phụ thân và đích mẫu còn chưa kịp nói gì, nha hoàn đã khóc lóc kể lại câu chuyện.
Hóa ra đêm tân hôn Bùi Trạm đã không còn là người nữa.
Hắn không hề cho Lục Thanh Uyển thể diện, cũng không hề muốn làm nốt chuyện bên hồ ngày ấy nữa mà trói nàng ta lại, nhỏ sáp lên người nàng ta.
“Hắn, hắn còn gọi rất nhiều kỹ nữ đến cùng tiểu thư phục vụ hắn ta, nói gì mà tiểu thư còn chẳng bằng đám kĩ nữ đó!”
Đích mẫu nghe đến đây thì bật khóc, gào lên: “Con của ta, đứa con gái tội nghiệp của ta.” Bà ta muốn chạy đến Bùi phủ nhưng lại bị phụ thân sai người ngăn lại.
Bà ta quay đầu hoài nghi nhìn phụ thân, nhưng chỉ nhận lại khuôn mặt u ám của ông.
“Không ai được phép đi cứu nó hết. Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, ai bảo nó chọn mối hôn sự này!”
Nói xong, phụ thân phất áo rời đi.
Nha hoàn đó cũng bị gia nhân nhà ta đuổi ra khỏi Lục phủ.
Lý Doanh Doanh không ngờ phụ thân lại tuyệt tình đến vậy, cả người cứng đờ choáng váng.
Chỉ có ta là người duy nhất không hề ngạc nhiên một chút nào.
Hôn sự này là do Hoàng đế làm chủ, nếu phụ thân đến tận cửa thuyết pháp thì để mặt mũi của Hoàng đế ở đâu?
Cả đời này thứ phụ thân ta để ý nhất là sự nghiệp, sao ông ta dám đi tát thẳng vào mặt Hoàng đế như thế được.
Nhưng.
“Mẫu thân, tỷ tỷ hôm nay đã thành ra như vậy, nếu nhà ta không ai đến thăm, con sợ là tỷ tỷ sẽ không sống nổi.”
Lúc này Lý Doanh Doanh nhìn ta như ngọn cỏ cứu mạng, túm lấy ta nói: “Thanh U, nhất định là con có biện pháp, nhất định là con có biện pháp đúng không?”
“Nếu mẫu thân nguyện ý mạo hiểm, Thanh U cũng muốn được thử một lần.”
Lý Doanh Doanh cũng đám nông phụ giao đồ ăn đi ra khỏi Lục phủ nhưng lại không biết những người này đều là bọn buôn người mà ta thuê đến.
Vừa rời khỏi Lục phủ, bà ta bị bọn họ đánh bất tỉnh, sau đó sẽ bị bán vào nhà chứa ở Giang Nam chịu mọi đau khổ.
Dù sao ở kiếp trước, mỗi roi quất vào người ta, bà ta đều mắng ta còn thấp kém hơn cả kỹ nữ trong nhà chứa, nếu Bùi Trạm không muốn ta thì bán ta vào nhà chứa khỏi làm dơ bẩn thể hiện của phủ Thượng thư.
Lần này mời bà ta tự trải nghiệm cảm giác ở đó đi.