Ác Duyên - Chương 3
08
Sau khi phụ thân tiến cung không lâu, trong cung truyền ý chỉ khiển trách Bùi Trạm, tước danh Uy Viễn Hầu, bị giáng xuống thành Uy Viễn Bá, tước bỏ quyền lợi cha truyền con nối.
Mọi người đều không ngờ hình phạt lại nghiêm trọng đến vậy.
Lục Thanh Uyển vừa chạm vào quả nho nhưng cầm không chắc nên nó lại lăn xuống đất.
“Hắn, hắn sẽ hận ta chết mất.”
Ta nhặt quả nho lên ném cho nha hoàn, khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, đây là hình phạt hắn đáng phải nhận mà. Được rồi, bây giờ mọi trách nhiệm đều đổ lên đầu hắn, tỷ có thể tiếp tục tham tuyển vị trí Tam hoàng tử phi rồi.”
Lục Thanh Uyển lòng đầy tâm sự mỉm cười với ta.
Ta biết Lục Thanh Uyển đang lo cái gì, nàng ta sợ Bùi Trạm sẽ cắn ngược lại nàng ta.
Kiếp trước, rõ ràng nàng ta bị khuôn mặt của Bùi Trạm thu hút nên hắn chỉ dỗ ngon dỗ ngọt vài câu là nàng ta yêu hắn luôn.
Nhưng khi biết Lục gia có thể tham tuyển vị trí Tam hoàng tử phi thì nàng ta lại không nỡ từ bỏ vị trí cao cao tại thượng đó nên nghĩ cách vứt bỏ Bùi Trạm.
Bùi Trạm cũng không phải người dễ trêu chọc, vì vậy nàng ta gài bẫy ta, biến bản thân thành nạn nhân, khiến Bùi Trạm cam tâm tình nguyện thả nàng ta làm Tam hoàng tử phi nhưng vẫn nhớ mãi không quên nàng ta.
Nếu không phải ta chịu nạn thay nàng ta thì sao kiếp trước nàng ta có thể sống ung dung tự tại như vậy được?
Nhưng kiếp này, không những không có ai đỡ nạn giúp nàng ta mà quan hệ giữa nàng ta và Bùi Trạm cũng sẽ bị phá nát hoàn toàn.
Nàng ta sẽ phải đối mặt với tên chó điên Bùi Trạm, không biết Lục Thanh Uyển có chịu nổi không!
09
Tuy có chút lo lắng về Bùi Trạm, nhưng Lục Thanh Uyển vẫn tạm gác lại chuyện này, tập trung lựa chọn xiêm y và trang sức.
Chỉ cần những ngày này nàng ta không ra khỏi cửa, sau khi được chọn làm Tam hoàng tử phi, Bùi Trạm sẽ không thể làm gì được nàng ta nữa.
Lẽ ra sau khi xảy ra những chuyện này Lục Thanh Uyển không thể tiếp tục tham tuyển vị trí Tam hoàng tử phi nữa.
Nhưng quý phi nương nương là mẹ đẻ của Ngũ hoàng tử được Hoàng đế sủng ái nhất lại thủ thỉ bên tai, kêu oan hộ nàng ta nên Hoàng thượng đặc biệt cho phép nàng ta tiếp tục tham tuyển.
Ta nghe phụ thân nói lúc đó Tam hoàng tử Tạ Nam Châu biến sắc hẳn nhưng hắn không có mẫu thân được sủng ái như Ngũ hoàng tử, cũng không có nhà mẹ đẻ làm hậu thuẫn như Nhị hoàng tử nên hắn chỉ có thể nén cơn giận.
“Con phải chuẩn bị tâm lí thật tốt, có thể Tam hoàng tử sẽ không chọn con đâu.”
Phụ thân nói với Lục Thanh Uyển, ta lập tức phản bác lại: “Nhưng vị trí Tam hoàng tử phi vốn là trò may rủi, hắn không được quyền quyết định ai là người được chọn nên đương nhiên là không thể chọn rồi!”
“Muội thấy, tỷ tỷ có khả năng được chọn lớn hơn nhiều!”
Sắc mặt Lục Thanh Uyển rạng rỡ hẳn lên, nàng ta khẽ vỗ tay ta tán dương “Vẫn là muội muội của ta suy nghĩ sáng suốt.”
Phụ thân cũng thấy ta nói có lý, cả nhà đều vui vẻ hòa thuận.
Ngay cả Lý Doanh Doanh cũng nở nụ cười hài lòng với ta.
Nhưng bọn họ lại không nghĩ tới, bị ép chọn một Tam hoàng tử phi không ưng ý mình, sao Tam hoàng tử có thể đối xử tốt với Lục Thanh Uyển được?
Kiếp trước nàng ta oán giận Tam hoàng tử ‘không được’ nhưng ta cho rằng là do Tam hoàng tử không muốn nàng ta sinh hạ hài tử của mình.
Đối với những kẻ như hắn, thê tử cũng chỉ là những quân cờ để lợi dụng mà thôi.
Huống chi lần này không phải Tam hoàng tử không có lựa chọn.
10
Ở quán rượu ngoài thành.
Ta bưng ấm trà rót trà cho Tam hoàng tử Tạ Nam Châu.
Hắn vuốt ve chén trà trong tay, nhìn ta đầy thích thú.
“Không ngờ người có biện pháp giúp ta thoát khỏi khốn cạnh lại là một vị tiểu thư, mà lại là muội muội của Lục đại tiểu thư người rất có thể trở thành Tam hoàng tử phi, quả là rất thú vị.”
Ta phớt lờ lời trêu chọc của hắn, uống cạn chén trà trong tay.
“Thân phận gì không quan trọng, quan trọng là biện pháp này có hiệu quả hay không.”
Tạ Nam Châu nhướn mày: “Vậy tại sao ta phải tin ngươi? Nhỡ đâu ngươi lại là khổ nhục kế của Lục Thanh Uyển, ngược lại giúp nàng ta trúng tuyển thì chẳng phải ta tự đập đá vào chân mình hay sao?”
“Điện hạ, danh tiếng của tỷ tỷ ta đã có vết nhơ, tuy không phải khuyết điểm, nhưng trong mắt những kẻ luôn đợi thời cơ chỉ trích ngài thì đây lại là ưu điểm cực kì lớn, nàng ta sẽ là khuyết điểm của cuộc đời ngài.”
Tạ Nam Châu thu hồi nụ cười đùa cợt, trở nên nghiêm túc hẳn lên.
“Nhưng nếu vậy, danh tiếng của nàng ta đã bị hủy hoại hoàn toàn, dính líu đến người làm ô uế uy nghiêm của hoàng gia. Còn kẻ nào dám lấy nàng ta?”
Ta bình tĩnh nhìn lại Tạ Nam Châu, hồi lâu sau mới khẽ cười “Quả nhiên, mọi người vẫn thường nói âm mưu ở hậu viện cũng chẳng kém gì trong triều, ta cũng coi như là được lĩnh giáo.”
11
Ba ngày trước ngày tuyển chọn Tam hoàng tử phi, đột nhiên kinh thành nổi lên lời đồn về Lục Thanh Uyển.
Nghe nói là Bùi bá gia Bùi Trạm kể cho mọi người khi đi uống rượu.
Hắn nói, hắn đã chơi chán Lục đại tiểu thư Lục Thanh Uyển lâu rồi, ngày ấy ở bên hồ là do nàng ta mời rủ thử cảm giác mới nhưng cuối cùng lại bị nàng ta cắn ngược lại.
Tên công tử uống rượu cùng hắn không tin: “Sao một tiểu thư khuê các như nàng ta có thể làm chuyện vô liêm sỉ đến vậy được? Làm chuyện đó với ngươi ở nơi công cộng như thế?”
Có người phụ họa: “Nghe nói hôm đó khi đám quý nữ bắt gặp thấy quần áo của nàng tuy lộn xộn nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Không phải là ngươi vì mặt mũi của mình mà đi đồn lung tung vu oan cho nàng đấy chứ?”
Bùi Trạm chỉ vào mũi mình, cười khẩy: “Ta mà còn phải vu oan cho con tiện nhân kia chắc?”
“Ả ta có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ bên ngực trái. Ả ta thích nhất mỗi khi ta hôn vào đó. Mỗi lần ta hôn nàng ta đều đặc biệt động tình, chậc chậc chậc, tư vị đó!”
Những lời thô tục tiếp theo không tiện nói thêm nhưng tóm lại Lục Thanh Uyển không còn trong sạch nữa!
Đến khi ta vội vàng bước vào viện của Lục Thanh Uyển để báo tin cho nàng ta, các ma ma trong cung cũng cùng lúc bước vào cửa phủ Thượng thư.
“Lục đại tiểu thư, xin mời!”
Ta đứng chắn trước người Lục Thanh Uyển: “Ma ma, đây là có ý gì?”
Kim ma ma hừ lạnh: “Đương nhiên là muốn kiểm tra xem ở ngực Lục đại tiểu thư có thực sự có nốt ruồi đỏ đó không, dùng cái này để chứng minh Lục tiểu thư vô tội.”
Ta quay đầu nhìn Lục Thanh Uyển, nàng ta giữ chặt quần áo, run rẩy không nói nên lời.
“Không, không, ta không kiểm tra đâu.”
“Tỷ tỷ, việc này ta không giúp được rồi.”
Trong tiếng thở dài của ta, Lục Thanh Uyển bị hai nha hoàn cao lớn thô kệch kéo vào sau tấm bình phong.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, ta giả bộ lo lắng đi qua nhìn, nhưng trong lòng thầm bật cười.
Kiếp trước Lục Thanh Uyển phóng đãng hôn Bùi Trạm, còn để Bùi Trạm hôn lên nốt ruồi trên ngực nàng ta trước mặt ta, rên rỉ rất kích thích.
Đời này, có phải cũng rất kích thích không.
Ta nhìn Lục Thanh Uyển bị ném ra sau tấm bình phong như một tấm rẻ rách, khuôn miệng trào phúng của Kim ma ma như tát thẳng vào mặt nàng ta.
“Ma ma, không phải như thế, xin hãy nghe ta giải thích.”
Kim ma ma cười lạnh: “Lục đại tiểu thư còn định giải thích thế nào nữa? Thân thể ngươi đã bị người khác nhìn thấy hết mà còn dám vọng tưởng làm Tam hoàng tử phi?”
Câu cuối cùng khiến ước mơ đổi đời của Lục Thanh Uyển đã chính thức kết thúc.
Người trong cung nối đuôi nhau trở về theo lệnh, còn Lục Thanh Uyển ngơ ngác ngồi trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt như trong suốt.
“Thế là hết rồi, kết thúc thật rồi, vậy là cuộc đời ta đến đây là hết.”
Ta đi qua quỳ xuống: “Tỷ tỷ, tỷ thật sự với tên Bùi Trạm kia…”
Ta còn chưa nói xong, Lục Thanh Uyển đã hét lên như phát điên: “Không hề, không hề! Tất cả là do hắn vu oan cho ta, là do hắn muốn trả thù ta!”
“Nhưng nốt ruồi đỏ đó…”
“Ngươi không tin ta? Ngay cả ngươi cũng ko tin ta?” Lục Thanh Uyển ngẩng đầu lên, đôi mắt hung tợn như muốn ăn tươi nuốt sống ta.
Nhưng ngay sau đó, nàng ta lại ỉu xìu: “Ta phải làm gì đây, ta nên làm gì bây giờ?”
Ta thu hồi nụ cười giễu cợt trên môi, ra vẻ chân thành nói với nàng ta: “Tỷ tỷ, bây giờ kinh thành sẽ không còn ai muốn lấy tỷ nữa!”
“Không cần ngươi phải nói!”
Nàng ta như phát điên, mắt đỏ ngầu như muốn ăn thịt ta.
Nhưng ta không sợ chút nào, giờ phút này nàng ta chỉ như một con chó đang đuối nước mà thôi.
Mà ta, vẫn còn muốn đánh chết con chó đuối nước này.
“Tỷ tỷ, vì chuyện ngày hôm nay tỷ chỉ có thể gả cho Bùi Trạm thôi, dù sao làm Bá phu nhân cũng không đến mức nào mà.”
Lục Thanh Uyển hoảng sợ co rúm người lại: “Ta không muốn, Ta không thể gả cho Bùi Trạm được! Chuyện đã đến nước này rồi sao hắn có thể đối xử tốt với ta được?”
Ta khẽ vỗ vai nàng ta an ủi: “Tỷ tỷ, nếu bây giờ tỷ nói nốt ruồi trên ngực tỷ là do Bùi Trạm nhìn thấy hôm ép buộc tỷ, đến khi ma ma nghiệm thân xong, tỷ vẫn còn một con đường sống. Chỉ cần tỷ dỗ dành Bùi Trạm như trước kia, chẳng phải hắn sẽ lại ngoan ngoãn nghe lời tỷ sao?”
“Nhưng nếu tỷ không đồng ý, mọi người sẽ cho rằng hai người đã thực sự làm chuyện đó rồi, tỷ không những trở thành kẻ bội tín mà còn khiến Hoàng đế cũng nghi ngờ, đã vậy rồi mà còn muốn tham tuyển vị trí Tam hoàng tử phi, vậy chẳng phải là muốn làm lẫn lộn huyết mạch hoàng gia hay sao!”
Lục Thanh Uyển sợ đến mức ho khù khụ, hai mắt không ngừng chuyển động, nghĩ xem lời ta nói có thành sự thật hay không.
Ta lặng lẽ thì thầm bên tai nàng ta: “Đến lúc đó, phụ thân sẽ vì công danh mà dùng một dải lụa trắng giết chết tỷ!”
Rốt cuộc, đây cũng là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của nàng ta.
Với sự khinh thường nữ tử và tuyệt tình của phụ thân, chuyện này ông ta chắc chắn có thể làm được.
Nàng ta chợt siết chặt tay ta: “Muội muội tốt, muội nói nên làm thế nào, ta sẽ nghe lời muội hết!”