Ác Duyên - Chương 1
01
Nhìn bóng lưng Xuân Vũ đi xa dần, ta ngồi nguyên tại chỗ khẽ cười, tin chắc rằng Bùi Trạm nhận được tờ giấy kia nhất định sẽ đến.
Từ nhỏ tỷ tỷ rất thích nhờ ta làm hộ bài tập về nhà, vậy nên để bắt chước bút tích của nàng ta thực sự là quá dễ dàng.
Hơn nữa, Bùi Trạm vốn ko phải là một người thận trọng.
Thân là Uy Viễn Hầu nhưng hắn chỉ hưởng lạc mà không có chút năng lực nào.
Cả ngày chỉ biết ăn uống chơi bời và quanh quẩn bên Lục Thanh Uyển.
Hơn nữa, ta còn biết hắn còn có đam mê khó nói, rất thích làm chuyện đó ở ngoài trời.
Ngươi càng sợ bị phát hiện thì hắn càng hưng phấn.
Khi nhìn thấy tờ giấy này, hẳn là hắn sẽ sung sướng đến mất lí trí ấy chứ.
Mà có khi bây giờ Lục Thanh Uyển còn chưa biết chuyện, dù sao Bùi Trạm còn đang muốn lừa lấy nàng ta nên chưa dám làm chuyện gì quá đáng.
Đúng lúc này Lục Thanh Uyển đang đứng hàn huyên với các tiểu thư khác ở đằng xa lại bỗng vội vã chạy về phía ta.
“Nhị muội, một bên khuyên tai của ta bị rơi mất rồi.”
Nàng ta vội vàng lắc đầu cho ta xem, quả nhiên đôi khuyên tai mã não yêu thích của nàng ta chỉ còn lại bên tai phải.
“Ai cũng biết đây là đồ yêu quý của ta, nếu bị nam nhân khác nhặt được thì…”
Kiếp trước nàng ta cũng sốt sắng như thế này, nói với ta rằng sợ bị mất danh tiết.
Ta cũng hoảng sợ theo nên đồng ý đi tìm giúp nàng ta ngay lập tức
Nàng ta kể đã đến gian phòng đó nghỉ ngơi một lúc rồi đi dạo quanh hồ ngắm cảnh.
“Bên hồ còn có khách nam, lỡ có người xông tới thì không tốt, không bằng để ta tự đến xem. Còn muội giúp ta đến căn phòng kia tìm được không?”
Đôi mắt hạnh chớp chớp, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Nhưng đâu ai ngờ đằng sau khuôn mặt hiền lành ấy lại là một trái tim đen tối đến vậy.
“Được.” Ta khẽ cười đồng ý, không bỏ qua vẻ đắc ý lóe lên trong đôi mắt tưởng rằng kế hoạch đã thành công của nàng ta.
02
“Tiểu thư!”
“Suỵt.” Ta lấy tay bịt miệng Xuân Phong. Nàng ấy mở to mắt kinh hãi, không ngừng ra hiệu cho ta về hai người đứng bên hồ.
Chẳng cần nàng ấy nhắc nhở, ta cũng đã nhìn thấy hai người đang quấn lấy nhau bên kia hồ.
Nha hoàn Hoa Tuyết của Lục Thanh Uyển đã bị gã người hầu của Bùi Trạm kéo đi từ lâu. Lúc này Bùi Trạm đang ôm hôn nàng ta như phát điên.
“Thanh Uyển, bảo bối của ta, ta đã nghĩ đến ngày này từ rất lâu rồi, không ngờ hôm nay nàng lại có chung suy nghĩ với ta đến thế.”
Lục Thanh Uyển dùng hết sức giãy giụa: “Sao chàng lại ở đây? Không phải chàng…”
Lời còn chưa nói hết, Bùi Trạm đã chặn miệng nàng ta lại, giờ chỉ còn mỗi tiếng “ưm ưm” nức nở.
Ta biết ngay mà, sau khi nhận được tờ giấy đó nhất định Bùi Trạm sẽ không nhịn thêm được nữa đâu.
Quả nhiên, hắn chẳng thèm quan tâm mình vẫn đang ở trong quý phủ của người khác, tay ko ngừng vuốt ve cơ thể Lục Thanh Uyển.
Cả người Lục Thanh Uyển như nhũn ra, nhưng trong lòng lại sốt ruột không chịu được.
“Không, không được.”
Bùi Trạm lại tưởng nàng ta đang đong đưa nên càng hưng phấn hơn.
“Xoạc” một tiếng, cổ áo của Lục Thanh Uyển bị Bùi Trạm thô bạo xé rách, lộ ra một góc yếm hồng bên trong.
Mắt Bùi Trạm đỏ rực hẳn lên khi nhìn thấy mảnh yếm hồng.
Bùi Trạm ngày càng càn rỡ, Lục Thanh Uyển hoàn toàn không thể thoát khỏi hắn ta.
Nhìn thời gian có lẽ sắp có người tới rồi, ta thu hồi ánh mắt, kéo Xuân Phong đi về phía bên kia.
03
“Nghe nói nhà muội còn cấy ghép được loại hoa sen trắng thuần, lần này ta muốn được tận mắt nhìn thấy!”
Một giọng nữ quyến rũ cách đó không xa truyền đến, chỉ trong nháy mắt đã có một nhóm người xuất hiện bên cạnh hồ.
Đến khi Bùi Trạm và Lục Thanh Uyển hốt hoảng sợ hãi muốn tránh đi thì cũng đã muộn.
Hai bên nhìn nhau thật lâu, bầu không khí tĩnh lặng đến khó xử.
Mãi đến khi có một quý nữ hô lên: “Đây là ở bên ngoài đấy” sự yên lặng này mới được phá vỡ.
Lục Thanh Uyển run rẩy giữ lấy vạt áo, khóc đến mức thở không ra hơi.
Tuy rằng mặt Bùi Trạm đỏ bừng nhưng hắn ta vẫn đứng chắn trước mặt nàng ta, đẩy nàng ta lui về phía sau lưng.
Quả là tình thâm nhưng lại không nghĩ rằng hành động của hắn ta chẳng khác nào đang khẳng định hai người họ cố tình hẹn hò ở đây cả.
Đám quỹ nữ lập tức lên tiếng.
Những tiếng khiển trách liên tục vang lên: “Sau ngươi có thể hèn hạ đến mức này? Đang dự tiệc ở quý phủ của người khác đấy.”
“Đúng là không biết xấu hổ, ở trước mặt mọi người mà cũng dám làm mấy chuyện này.”
“Bình thường thấy Lục Thanh Uyển lúc nào cũng tỏ vẻ cao quý lạnh lùng, không ngờ lại có sở thích đặc biệt như vậy?”
…
Khách nam ở bên kia hồ cũng bị tiếng ồn ào bên này hấp dẫn, ló đầu qua cửa sổ nhìn về phía bên này.
Ta nhìn vẻ tức giận xấu hổ của nàng ta mà trong lòng vô cùng thoải mái.
04
Ở kiếp trước, ta không chỉ phải nghe lời trách cứ của những quý nữ này mà còn bị sỉ nhục đến thương tích đầy mình.
Ngay cả Bùi Trạm cũng mắng ta thấp hèn, nói ta lừa hắn vào căn phòng đó, còn hắn thì vô tội.
Vì thế, ta trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Tất cả mọi người đều mắng ta âm hiểm xảo trá, không có liêm sỉ, thân là thứ nữ lại muốn bò lên giường Hầu gia, muốn làm phu nhân Hầu phủ.
Bùi Trạm nhất quyết không muốn lấy ta, mắng ta không xứng làm phu nhân của hắn.
Đích mẫu đánh ta hơn chục roi trước mặt mọi người, da thịt nát bét không còn chỗ nào lành lặn.
Bọn họ ném ta vào kho đựng củi bắt ta tự sinh tự diệt, đến khi ta sắp chết Bùi Trạm mới chịu lấy ta.
Ta gả đi mang theo lòng biết ơn, từ đó về sau ngoan ngoãn phục tùng hắn, còn hắn lại không đánh thì mắng ta.
Càng ngày hắn càng bộc lộ những sở thích trên giường mà người bình thường khó có thể chịu được như làm ngoài trời, dùng roi, nhỏ nến…
Ta vẫn cố cắn răng nhẫn nhịn bởi ta cảm thấy hắn cũng là người bị hại, có lẽ hắn đã có người thương nhưng lại bị ép cưới ta chỉ để cứu ta một mạng.
Cho đến một ngày ta nghe nói hắn uống nhiều rượu nên tự mình nấu canh mang đến cho hắn rồi lại ngoài ý muốn nhìn thấy Lục Thanh Uyển đang nằm trong lòng hắn.
Lúc đó ta mới biết thì ra năm đó hắn đồng ý lấy ta là vì Lục Thanh Uyển khóc lóc nói với hắn: “Chàng có quan hệ với muội muội của ta nên chúng ta không có cơ hội nữa rồi. Nhưng ta không nỡ bỏ chàng, Bùi lang ơi, nếu chàng cưới Thanh U, về sau ta còn có thể lấy danh nghĩa đến thăm nàng ta để đến thăm chàng, nhưng nếu chàng cưới người khác thì chúng ta thực sự không còn chút quan hệ nào nữa rồi!”
Thì ra, hắn thật sự đã có người thương và người đó chính là Lục Thanh Uyển.
Năm đó khi biết Tam hoàng tử sắp tuyển phi, Lục Thanh Uyển muốn trèo cao nên mới sắp đặt để ta gả cho Bùi Trạm. Ta còn nhớ nàng ta không có liêm sỉ cố tình trước mặt ta ôm cổ Bùi Trạm hôn dần lên trên, hai bọn họ quấn quýt triền miên.
Ta buồn nôn chạy ra ngoài nhưng lại bị một dải lụa trắng ghìm cổ.
“Thanh U, ngươi đừng trách ta, ta không thể để Thanh Uyển chịu tổn thương.”
Ta liều mạng giãy giụa: “Nhưng nàng ta vốn không hề để ngươi trong lòng, nàng ta chỉ đang lợi dụng ngươi mà thôi.”
“Ta cam tâm tình nguyện để nàng lợi dụng. Huống chi chẳng phải bây giờ nàng đã trở về bên cạnh ta rồi sao?”
Nghĩ vậy, ta nở nụ cười lạnh.
Thật sự là cam tâm tình nguyện sao? Mà không phải là vì không có được nên mãi mãi là tốt nhất?
Hôm nay, nữ nhân này đã nằm trong tay ngươi, nhưng trong lòng nàng ta lại nghĩ về nam nhân khác, vậy ngươi có còn tình nguyện không?