A Vũ - Chương 2
3.
“A Vũ cô nương có chuyện gì muốn nhờ vả ta sao?”
“Dạ vâng!” Ta bỗng dưng cẩn trọng hơn: “Thưa Vương bá bá, ngài có quen biết với Mạnh Từ quân không?”
“Tất nhiên rồi! Mạnh đại nhân là cận thần bên cạnh Hoàng thượng, ngài ấy rất được Hoàng thượng sủng ái, nếu có chuyện gì hệ trọng, nhất định sẽ được triệu vào cung.” Vương thái giám cười nói: “Có chuyện gì không?”
“Không… không có gì.”
“A Vũ cô nương, dù là muốn cầu xin chức tước cho thân tộc trong nhà, hay có oan khuất cần trình bày, nhất định phải đợi đến khi được Hoàng thượng yêu thích người rồi hẵng nói.”
Vương thái giám nháy mắt nhìn quanh, hạ giọng khuyên nhủ: “Và nhất định đừng để Thái hậu biết, người rất kiêng kỵ việc này đấy.”
Ta vội vàng gật đầu đồng ý.
Nhất định phải đợi đến khi Hoàng thượng thích ta, ta mới tố cáo! Còn phải nhờ Hoàng thượng ban hôn cho ta và Mạnh Từ quân nữa!
Chu cô cô ở cung Thái Tang giúp ta mặc y phục mới, thoa son điểm phấn, lại đeo thêm một miếng ngọc nhỏ bên hông.
“Miếng ngọc này tuyệt đối không được làm hư, càng không thể làm mất!” Chu cô cô cẩn thận dặn dò: “Nếu làm mất, cô nương sẽ không được gặp Hoàng thượng đâu.”
Khi ta trang điểm xong xuôi, bước ra ngoài nhìn quanh, thì phát hiện có đến hơn mười cô nương khác ăn mặc giống hệt như ta!
Ta suy nghĩ một chút rồi lập tức hiểu ra.
Khi Mạnh Từ quân bãi triều, cũng có rất nhiều người mặc giống hệt như hắn!
Ta nhìn ra ngoài cung Thái Tang, thấy bóng lưng của Mạnh Từ quân.
Hỏng rồi! Chắc chắn là hắn đến tìm ta!
Ta cuống cuồng tìm kiếm, vừa hay gặp được Vương thái giám, liền kéo lấy tay ông ấy và chỉ về phía Mạnh Từ quân: “Vương bá bá, ta muốn gặp Hoàng thượng! Ta có chuyện vô cùng quan trọng!”
Ông ấy hơi do dự, nhìn thấy ta như sắp rơi nước mắt: “Đừng khóc, Hoàng thượng đang gặp Mạnh đại nhân, đang chọn mẫu hoa văn cho lễ phục của Hoàng hậu đấy.”
“Đúng vậy! Vậy nên ta phải nhanh chân qua đó!”
Vương bá bá dường như hiểu ra, nhìn ta với vẻ sâu xa hỏi: “Lẻn vào tẩm cung của Hoàng thượng là tội ch//ém đầu, A Vũ cô nương định đánh cược một phen sao?”
Ta gật đầu thật mạnh.
Tất nhiên phải cược rồi, cược rằng ta có thể chạy nhanh hơn, đến tố cáo trước cả Mạnh Từ quân!
“Thôi được, m//ạng này của ta cũng nhờ cô nương mà giữ được.”
Ông ấy thở dài, chỉ cho ta một con đường nhỏ:
“Đi qua rặng hoa phù tang kia, sẽ thấy hồ tắm của Hoàng thượng, nơi đó thông với tẩm cung của ngài.”
“Con đường phía trước là tử lộ hay phú quý, tất cả phụ thuộc vào số mệnh của cô nương.”
Ta chạy băng qua rặng hoa phù tang, qua hồ tắm mờ mịt hơi nước.
Phía trước ta là cung điện lộng lẫy, qua tấm màn lụa che thấp thoáng, ta nhìn thấy một nam nhân mặc áo bào đen ngồi đó.
“Hoàng thượng!”
Hoàng thượng vừa muốn quay đầu lại, thì cung nhân đã quỳ xuống bẩm báo có Mạnh đại nhân cầu kiến.
Ta cuống đến mức không biết làm sao, đột nhiên thấy một chiếc hòm lớn.
Ta liền chui vào hòm, lén nghe ngóng bên ngoài.
Hoàng thượng quay lại nhìn thoáng qua chiếc hòm, dường như nghi hoặc, rồi quay đầu nói: “Cho vào.”
Mạnh Từ quân cung kính quỳ dưới bậc thềm, hành lễ.
“Bình thường ít khi thấy Từ Quân mệt mỏi như vậy, là có chuyện gì sao?”
“Thần sắp thành gia, hôm qua bận rộn sắm sửa, mới hay việc cưới xin lại phiền toái đến thế.”
Ta vui mừng, Mạnh Từ quân muốn lấy ta sao?
Ta hạnh phúc đến mức muốn từ trong hòm nhảy ra, kéo Mạnh Từ quân về nhà.
Nhưng Mạnh Từ quân lại nói tiếp.
“Còn có một việc khiến thần lo lắng, muội muội của thần đã thất lạc.”
Mạnh Từ quân còn có muội muội ư? Sao ta không biết gì?
“Hôm qua tiểu muội cùng tỳ nữ ra ngoài chơi, tỳ nữ ngu ngốc không biết bảo vệ chủ, tiểu muội ngây thơ đơn thuần bị kẻ buôn người lừa đi, đến giờ vẫn chưa rõ tung tích.”
Muội muội ngài ấy nói đến, chẳng phải là ta sao? Vậy ngài ấy định cưới ai đây?
Ta nhất thời không kịp nghĩ sâu.
Trong hòm chất đầy quần áo, nóng đến mức lớp phấn trên mặt ta cũng bị nhòe.
“Nhưng không sao, thần đã phái gia nhân đi dò hỏi, hiện tại việc quan trọng nhất vẫn là lễ phục của Hoàng hậu.”
Ta nhận ra ánh mắt của Mạnh Từ quân đã dừng lại trên chiếc hòm nơi ta đang trốn.
Mạnh Từ quân từng bước tiến về phía ta, mồ hôi ta tuôn như mưa.
Ngay trước khi tay hắn chạm vào hòm, thì giọng của Hoàng thượng đằng sau bật cười nói: “Không cần xem nữa, trẫm không có mẫu hoa văn nào ưng ý, chọn mẫu nào cũng giống nhau thôi.”
Mạnh Từ quân thu tay lại.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
“Hôm nay nếu không có chuyện gì nữa, thì về đi.”
Hoàng thượng trầm ngâm một lát, rồi nói tiếp: “Thấy ngươi đang bận rộn nhiều việc, nên trẫm cho ngươi ba ngày nghỉ phép.”
Mạnh Từ quân liền tạ ơn, rồi lui xuống.
Hoàng thượng quả nhiên rất yêu quý Mạnh Từ quân, nghe nói hắn có việc liền cho nghỉ phép.
“Ra đi nào.”
Ta nhìn quanh ra ngoài từ trong hòm.
Tẩm cung vắng vẻ trống trải, chỉ có một mình Hoàng thượng.
Ngài ấy đang nói với ta sao?
Ta không dám bước ra.
Bất ngờ, tấm màn lụa bị vén lên, nắp hòm được mở ra.
Người trước mắt mặc áo bào đen, ánh mắt mỉm cười dịu dàng: “Ở trong hòm không nóng sao?”
“Ta… ta không cố ý.”
Ta vội vàng bước ra khỏi hòm, bắt chước Mạnh Từ quân cúi đầu hành lễ, nhưng chân tê rần khiến ta ngã khuỵu xuống sàn.
Miếng ngọc bên hông được Chu cô cô dặn dò kỹ càng cũng rơi ra, vỡ làm đôi.
Thấy ngọc vỡ, ta lo lắng đến mức nước mắt lăn dài. Tay áo lau nước mắt, khiến bộ y phục vừa thay cũng bị bẩn.
Xong rồi, A Vũ xong đời rồi, cả việc cưới xin của A Vũ cũng hết hy vọng.
A Vũ sẽ chẳng bao giờ gặp lại Hoàng thượng nữa, Hoàng thượng cũng sẽ chẳng bao giờ thích A Vũ nữa.
“Trẫm dọa nàng sợ rồi sao?”
Hoàng thượng nhặt lấy nửa miếng ngọc vỡ, đưa cho ta.
Ta lắc đầu, ngồi buồn bã trên đất: “Ngài không có dọa ta.”
“Chu cô cô nói, ngọc vỡ thì sẽ không gặp được ngài nữa.”
“Y phục cũng bẩn rồi, A Vũ không còn quần áo mới để mặc nữa.”
Nhìn bộ y phục trên người ta, mảnh ngọc vỡ, Hoàng thượng nghĩ ngợi chút rồi nói: “Vậy chỉ cần có ngọc mới đeo, có y phục mới để mặc, A Vũ sẽ không khóc nữa đúng không?”
Hoàng thượng cười ấm áp, tháo từ thắt lưng mình ra một miếng ngọc chạm hình phượng hoàng, đặt vào tay ta, rồi chỉ vào hòm quần áo: “Y phục ở đó, A Vũ hãy chọn bộ nào thích mà mặc.”
Khi ta đã thay y phục xong, Vương thái giám nghe lệnh triệu gọi, lập tức bước vào cung.
Thấy ta đeo ngọc phượng hoàng bên hông, mặc bộ y phục kia, ông ấy run rẩy quỳ xuống:
“Bẩm Hoàng thượng, nô tài mạo muội, chẳng phải người quá gấp gáp rồi sao? Bên Thái hậu vẫn chưa…”
Hoàng thượng làm như không nghe, chỉ phất tay rồi nhìn vào khuôn mặt đẫm lệ của ta, khẽ cười: “Vương Bảo, ngươi xem thử dáng vẻ nàng khóc thế này nhìn giống cái gì?”
Vương thái giám rụt rè ngẩng đầu, nhìn ta một cái rồi cũng cười theo: “Như một con mèo nhỏ nghịch ngợm!”
Tối ấy, ta không đến cung Thái tang ở mà ở lại nơi này.
Bệ hạ không lừa ta. Ngài nói chỉ cần ta không khóc, ngày nào cũng có thể gặp ngài.
Thị nữ trong cung giúp ta tắm rửa, xông hương.
Chu cô cô vui vẻ, dùng một dải lụa mỏng nhẹ nhàng buộc tóc ta lại. Dải lụa ấy mát lạnh, mềm mại, lướt qua cổ làm ta bật cười.
Nhìn trước ngó sau, Chu cô cô lại cảm thấy thiếu thiếu, liền kéo cổ áo ta trễ xuống thêm chút: “Cổ áo thế này thấp chút nữa, bệ hạ nhất định sẽ thích.”
Trong đại điện, ánh nến sáng rực, soi tỏ nét mặt Hoàng thượng, vừa tuấn tú vừa dịu dàng.
“Nghe Vương Bảo nói, A Vũ đến từ thôn Đại Trạch phải không?” Bệ hạ khẽ mỉm cười: “Thôn Đại Trạch là nơi rất tốt, trước đây trẫm từng bị rắn độc cắn, cứ nghĩ không qua khỏi, nhờ có dược thảo của thôn ấy cứu chữa, mới sống sót đến giờ.”
Hoàng thượng cũng biết thôn Đại Trạch sao?
Ta quên mất ý định kể tội Mạnh Từ Quân, liền ngồi thẳng người dậy.
“Ở Đại Trạch có nhiều rắn độc lắm, nhưng cha ta giỏi bắt rắn, A Vũ cũng không sợ rắn.”
“Nếu Hoàng thượng bị rắn cắn lần nữa cũng đừng lo, A Vũ biết dược trị độc rắn, sẽ đem tới cho người!”
Hoàng thượng cười dịu dàng, kiên nhẫn nghe ta kể.
Trước đây, ta cũng từng muốn kể chuyện ở Đại Trạch cho Mạnh Từ quân nghe.
Kể về vùng núi Đại Trạch với những làn sương mù tím mịt mờ, cả quỷ núi cưỡi báo đỏ.
Kể về tiếng sáo lá mà cha ta dạy, khiến ngay cả nhạn trời cũng chịu hạ xuống nghe.
Kể về một lần ta lạc trong núi, cha ta dặn cứ theo bờ nước mà đi sẽ tìm về nhà dưới chân núi.
Nhưng Mạnh Từ quân chẳng bao giờ nghe. Hắn chỉ lạnh lùng nói một câu: “Nếu Đại Trạch tốt như vậy, sao ngươi không về mà ở, còn ở đây làm gì?”
Nhưng Hoàng thượng thì không như thế.
Ta kể về tiếng sáo có thể gọi nhạn trời, Hoàng thượng nói người cũng muốn nghe thử.
“Kể nãy giờ, A Vũ có mệt không?”
“Hoàng thượng thích nghe, A Vũ có thể kể suốt cả đêm cũng được!”
Hoàng thượng thoáng sững người, nghiêng đầu, cười chiều chuộng: “Vậy thì trẫm cũng có thể nghe A Vũ kể cả đêm.”
Thị nữ hầu bên nghe mà mắt díp lại, bỏ thêm một nắm hương vào lư. Hương ấy lan tỏa, khiến toàn thân ta nóng bừng, liền tháo dải lụa buộc tóc ra.
Ánh mắt Hoàng thượng dừng lại trên mặt ta, rồi lướt xuống cổ áo hơi trễ của ta.
Mùi hương càng nồng, đôi mắt dịu dàng của Hoàng thượng càng trở nên sâu thẳm, như một hồ nước tĩnh lặng có thể dìm chet người, như một con báo ẩn mình sau bụi phù tang chờ săn mồi.
“A Vũ…”
Hoàng thượng cất tiếng trầm thấp gọi ta, đưa tay ra.
Ta tiến gần Hoàng thượng, ngước nhìn người, muốn xin chút ân sủng: “A Vũ đã hầu chuyện Hoàng thượng lâu như vậy, người có yêu thích A Vũ thêm chút nào không?”
Nghe ta hỏi, đôi mắt sâu thẳm của Hoàng thượng thoáng chốc ngỡ ngàng, bàn tay ấy nhẹ đặt lên đầu ta.
Hoàng thượng xoa đầu ta, cười đáp: “Có.”
Lòng ta hân hoan, vội nói: “Vậy A Vũ muốn ngủ rồi, Hoàng thượng cũng mau về nghỉ đi.”
“Ngày mai Hoàng thượng muốn nghe, A Vũ sẽ kể tiếp cho ngài.”
Thị nữ nhìn ta với ánh mắt phức tạp, muốn nói gì đó.
Hoàng thượng chỉ cười thản nhiên: “Trẫm thích A Vũ như thế này, không được để ai ràng buộc nàng.”
Thị nữ vâng dạ liên hồi.
Nhìn theo kiệu của Hoàng thượng xa dần, Vương thái giám thở dài một hơi: “Tiểu tổ tông, cô lấy cả tính m//ạng để đổi lấy sự thương mến của Hoàng thượng, giờ sao lại không chịu giữ ngài ở lại? Nếu ngài giận, về sau không đến nữa thì sao…”
“Không đâu, Hoàng thượng đã nói rồi, ngày mai sẽ lại đến nghe A Vũ kể chuyện mà!”
Chu cô cô lén đá Vương bá bá một cái: “Ngươi biết gì chứ, ta thấy bệ hạ quả thật rất thích nàng ấy.”
“Chỉ sợ Thái hậu chưa chắc đã thích A Vũ mà thôi…”