A Vũ
Đánh giá
Tác giả
Editor
Lượt đọc
A Vũ
Vào năm thứ năm sau khi đính ước, Mạnh Từ Quân vẫn chẳng muốn cưới ta.
Lần đầu tiên từ chối, hắn bảo rằng hắn đang được Hoàng thượng trọng dụng, sao có thể chìm đắm trong tình yêu? Lời ấy nghe cũng có lý, ta gật đầu, nhẫn nại chờ đợi thêm hai năm.
Đến lần từ chối thứ hai, hắn lại nói Hoàng hậu chưa lập, kẻ bề tôi như hắn sao có thể tùy tiện mà thành gia? Lần này ta nổi giận, cảm thấy Hoàng thượng quả là không hiểu tình lý.
Ta đã đợi đến mức thành một lão cô nương đây rồi, vậy mà vẫn không cho phép Mạnh Từ Quân cưới ta sao?
Ta cãi nhau với Mạnh Từ Quân một trận rồi bỏ đi. Trên đường đi đến bên sông, ta gặp một thái giám đang định gieo mình xuống nước.
Hoá ra là một cô nương con nhà lành được tuyển vào cung đã bỏ trốn, khiến cho thái giám này lo âu đến mức phải t//ự v//ẫn.
“Vào cung là có thể gặp được Hoàng thượng sao?”
Thái giám nhìn thấy tóc ta chưa búi, mặt chưa tô điểm, mừng rỡ gật đầu: “Đương nhiên rồi, nếu cô nương được Hoàng thượng sủng ái, thì đêm nào cũng có thể gặp người!”
Được thôi, ta gật đầu, vén váy bước lên xe ngựa.
Đợi gặp được Hoàng thượng, ta nhất định phải hỏi cho ra lẽ, vì sao lại không cho Mạnh Từ Quân cưới ta?
“Cô nương, nếu người đi, nô tỳ biết nói sao với Mạnh công tử đây!” Tiểu Đào lo lắng.
Ta suy nghĩ một lúc, rồi kéo màn xe lên, phất tay: “Ngươi cứ nói với Mạnh Từ Quân rằng, A Vũ vẫn đang giận hắn, hôm nay sẽ không về ăn tối đâu!”
Xem thêm