A Miên - Chương 9
Không còn Thánh nữ tỷ tỷ, nếu như ta không thể bảo vệ mình tốt thì nên làm gì?
Mạng sống là thứ yếu ớt nhất trên thế gian này.
Lần này đổi lại là ta bảo vệ nàng.
Sau khi cập kê, mục tiêu lớn nhất của ta là Võ trạng nguyên.
Tỷ tỷ nhất định cũng đang tìm ta.
Người đạt trạng nguyên sẽ được thông báo đến mọi ngóc ngách của quốc gia bằng chim bồ câu và ngựa.
Nếu đứng ở nơi cao nhất thì tỷ tỷ có thể tìm ta dễ hơn.
Trong lễ cập kê, ta khăng khăng chọn tên “Anh Miên” ở kiếp trước làm tên tự.
Mười lăm năm cố gắng vẫn có ích, ta đánh thẳng đến vòng cuối cùng.
Ta cố gắng tập luyện thể phách đến mức cao nhất, nhưng cho dù như vậy thì ta vẫn không hiểu sự quỷ quyệt của quyền lực.
Cho nên cũng sẽ không biết đích nữ thị lang nhất định phải làm Võ trạng nguyên.
Gia tộc của nàng, thậm chí còn đã chuẩn bị xong hôn lễ của nữ nhi nhà mình với hoàng tử sau khi được đề tên trên bảng vàng.
…Ta không thể thấy Tạ gia trong hoàng cung.
Hai ngày trước thi đình, ta đến vùng ngoại ô luyện tập cưỡi ngựa nhưng lại bị người áo đen thần bí bắn tên truy sát.
Đầu mũi tên tỏa ra ánh sáng kì dị, nó vừa lướt qua cánh tay ta, đầu ta đã bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Ta kiên trì vung roi thúc ngựa, không biết đã loạng choạng gắng gượng được bao lâu, có lẽ ta đã đi qua một tòa thành, cũng có lẽ ta vẫn chưa ra khỏi được khu rừng ngoài ngoại ô này.
Giây phút ngã xuống ngựa, ta đã nghĩ.
Không thể.
Nếu ta chết ở đây, tỷ tỷ của ta, tỷ tỷ vì ta mà từ bỏ hết tất cả…
Nếu nàng không tìm được ta, nàng làm sao bây giờ?
…
May thay, ta không chết.
Vì khi ta tỉnh lại đã thấy có hai nữ tử vây quanh giường bệnh của mình.
Một người trong đó có giọng nói rất mềm mại: “Cô nương, ngươi tỉnh rồi! Ngươi cảm thấy thế nào? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không…”
Mà nữ nhân còn lại lại có khí thế rất mạnh mẽ.
Nàng ấy cầm lấy cổ tay ta, lực cầm vô cùng mạnh, ta thậm chí còn không thể tránh được.
Ta vẫn có chút choáng váng: “Xin hỏi…”
Nàng ấy ngắt lời ta, chỉ đặt một câu hỏi thôi cũng đủ để khiến ta tỉnh táo:
“Vì sao trên cổ tay ngươi cũng có ấn kí này?”
“Ngươi… cũng là ngươi trùng sinh, đúng không?”
…
Ta tốn rất lâu để tiêu hóa được sự thật này.
Nữ nhân đứng trước mặt ta.
Kiếp trước của nàng ấy, nói đúng hơn là hơn một trăm năm trước nàng ấy đã là Nữ đế khai quốc của Bắc Lĩnh, Tạ Lăng Vãn!
Không ai ở Bắc Lĩnh là không biết truyền thuyết của nàng.
Nữ nhân đã thay đổi vận mệnh của Bắc Lĩnh và Miêu Cương, người chỉ làm Nữ đế ba ngày.
Vì sao nàng ấy lại làm vậy… là vì một nữ nhân khác.
Ta nhìn về phía nữ tử mềm mại duyên dáng phía sau lưng nàng ấy.
Vị này chắc là người mà nàng ấy đã không ngần ngại giết vô số người cũng muốn bảo vệ cả đời.
Ta đột nhiên nghĩ đến Thánh nữ tỷ tỷ của mình.
Tỷ tỷ, tỷ nhìn đi, đã có người vì nhau mà cố gắng vượt qua sinh tử, cuối cùng họ cũng được ở bên cạnh nhau rồi.
Chúng ta… nhất định cũng có thể.
Ta ở chỗ này của Tạ Lăng Vãn và Kiều Nguyễn nghỉ ngơi một lúc lâu.
Bây giờ các nàng đang du lịch ở khắp nơi, cuộc sống sung sướng như thần tiên.
Hai người quyết định giúp ta.
Thật ra Tạ Lăng Vãn vốn chỉ muốn giúp ta hỏi thăm thông tin về Thánh nữ, nàng ấy bày tỏ nàng ấy và A Nguyễn khó khăn lắm mới có được cuộc sống hiện tại, nàng ấy không muốn nhúng tay vào quá nhiều.
Ta có thể hiểu được sự quý trọng này.
Nhưng Kiều Nguyễn lại ôm cánh tay nàng ấy lắc lư: “Phu nhân, chúng ta giúp nàng một chút đi mà.”
Cuối cùng Tạ Lăng Vãn chỉ có thể thở dài xoa đầu nàng ấy rồi đồng ý giúp ta.
Khắp Bắc Lĩnh cũng không có dấu hiệu của Thánh nữ tỷ tỷ.
Chúng ta tìm kiếm ở đất Thục cũng không thu hoạch được gì, vẻ mặt chúng ta không khỏi trở nên nghiêm trọng.
Chỉ sợ…
Tỷ tỷ của ta vẫn chuyển sinh đến Miêu Cương như cũ.
Tốn thêm mấy tháng nữa, ta đi theo Tạ Lăng Vãn học được thêm rất nhiều chiêu thức.
Cuối cùng… chúng ta đến một học đường về cổ thuật ở Miêu Cương.
Tạ Lăng Vãn vô cùng bực bội: “Trận pháp chuyển sinh của Miêu Cương các ngươi không ổn chút nào, đầu thai cho người ta mà chuyển loạn hết cả lên, mệnh cách cũng vậy!”
Đúng vậy, lúc trước nàng ấy và Kiều Nguyễn chuyển sinh vận mệnh cũng thay đổi, kiếp này thân phận của Kiều Nguyễn là đại công chúa Tạ gia.
“Nhưng… luật pháp ở Miêu Cương rất nghiêm ngặt, ngươi dám xông vào sao?” Tạ Lăng Vãn cười khẽ một tiếng: “Ta có chút kinh nghiệm trong chuyện này đấy.”
Ta không khỏi oán thầm, đó chỉ là “chút” kinh nghiệm thôi sao?
Trăm năm qua có ai không biết Tạ Lăng Vãn ngày trước chỉ mang theo bốn mươi người, bước qua núi thây biển máu, cuối cùng đơn thương độc mã bò lên đỉnh núi tuyết, máu me đầy người giết thẳng một đường vào Thánh điện chỉ vì muốn ép Thánh nữ nhậm chức lúc đó phục sinh Kiều Nguyễn?
Chỉ sợ từ xưa đến nay, trên trời dưới đất chỉ có mình Tạ Lăng Vãn nàng dám làm vậy!
“Chờ các ngươi ra rồi hãy đến nước Thục đi. Đất Thục cũng có người biết dùng cổ, hơn nữa cũng không thuộc về Miêu Cương, các ngươi ở đó cũng an toàn.”
Ta nắm chặt tay Tạ Lăng Vãn: “Có dịp ta nhất định sẽ đưa tỷ tỷ đến gặp các ngươi.”
“Đến lúc đó chúng ta cùng nhau uống một ly!”
Sau đó ta xông vào trong.
Tạ Lăng Vãn và Kiều Nguyễn chuẩn bị cho ta tám mươi lính tinh nhuệ.
So với Thánh điện, một học đường về cổ thuật dễ xông vào hơn nhiều.
Ít ra ta không có đánh chết ai, bản thân cũng còn nguyên vẹn.
…
Rõ ràng tuổi tác khác trước, khuôn mặt cũng thay đổi, nhưng ta chỉ cần nhìn đã nhận ra tỷ tỷ của mình.
Khuôn mặt của nàng cũng tươi sáng hơn.
Đủ để sưởi ấm cả đời này của ta.
Cuối cùng ta đã có đủ sức để nâng nàng lên ngựa, cánh tay của ta ôm lấy nàng rồi thúc ngựa lao đi, chúng ta đi ra khỏi nơi quanh năm chỉ có tuyết, đi đến nơi năm nào hoa cũng nở rộ.
Ta ôm lấy eo thon của nàng: “Sau này tỷ phải gọi ta là “tỷ tỷ” rồi.”
Còn nàng nâng bàn tay ấm áp lên vỗ đầu ta:
“A Miên, lá gan của muội lớn hơn rồi!”
[Hoàn]