A Lê - Chương 3
08.
Ta và Âm Tịch trở lại mảnh hoang nguyên này.
Nơi chúng ta từng bị đuổi đi.
Để bầy sói không phát hiện ra ta, Âm Tịch đào một hang động cho ta ẩn náu, còn chuẩn bị sẵn thức ăn đầy đủ.
“Đợi ta ở đây, ta sẽ tới đón ngươi.”
Ta thò đầu ra khỏi hang, cọ cọ vào mũi hắn.
Hắn thoáng sửng sốt, hành động cọ mũi trong giới động vật là vô cùng phổ biến, nhưng đây là lần đầu tiên ta chủ động làm vậy với hắn.
Âm Tịch đi thách đấu sói vương.
Ta nhát gan, đây vốn là lãnh địa của kẻ thù, ta cũng không dám tự tiện đi ra.
Vậy nên chỉ biết ở trong hang, ôm lấy thức ăn Âm Tịch để lại mà nhai ngấu nghiến.
Chín ngày trôi qua, ta cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.
Đến ngày thứ mười, Âm Tịch vẫn chưa quay lại, ta không thể nhẫn nhịn thêm, liền bò ra khỏi hang, quyết tâm đi tìm hắn.
Leo qua từng đụn cát lớn nhỏ, đưa mắt nhìn xa, ta thấy nơi chân trời xuất hiện một bầy sói đông đúc.
Chúng tiến bước trong cơn gió lạnh mênh mang, hùng dũng và uy nghi, tựa như những bá chủ của vùng đất hoang dã này.
Dẫn đầu bầy sói là một vị vương, toàn thân khoác bộ lông trắng bạc, đôi mắt tím thẳm sâu sắc như có thể xuyên thấu tâm hồn kẻ khác.
Ân Tịch dẫn dắt cả đàn sói đến đón ta. Từng con một cúi rạp đầu, đồng thanh hô lớn: “Cung nghênh sói hậu!”
Sói hậu?
Ta nào phải sói hậu gì chứ? Cùng lắm chỉ là một kẻ nhỏ nhoi dựa hơi kẻ mạnh mà thôi.
Ta lúng túng đáp: “Các ngươi hiểu lầm rồi, ta và Âm Tịch chỉ là chiến hữu.”
Ừm, chiến hữu. Từ này không sai, lại còn giúp ta giữ thể diện.
Bầy sói đồng thanh: “Được rồi, sói hậu!”
Ta: “…”
Ta lén liếc nhìn Âm Tịch, lo lắng bọn chúng bịa đặt lung tung khiến hắn không vui.
Nhưng hắn quay đầu sang hướng khác, ta chỉ thấy đôi tai hắn khẽ động, cùng chiếc đuôi hơi lắc lư.
09.
Sau một bữa ăn no nê, con sói cái năm ngoái từng đề nghị ta và Âm Tịch sinh một đàn lại tới.
Nàng tiếp tục tám chuyện với ta.
“Kể từ khi lão sói vương giao đấu với Âm Tịch đại vương năm ngoái, chúng ta đã hoàn toàn mất lòng tin vào lão.”
Nàng khinh thường hừ một tiếng: “Hèn hạ, làm mất mặt sói chúng ta.”
Sói là loài rất tôn sùng kẻ mạnh, thứ bậc trong bầy lại vô cùng nghiêm ngặt.
Nếu sói vương không mạnh, sẽ mất hết uy tín.
“Này, Âm Tịch đại vương đã báo thù cho ngươi, ngươi biết không?”
“Báo thù gì cơ?”
“Tên sói hậu đó, ngươi quên rồi à? Năm ngoái ả đã cắn cổ ngươi.”
Ồ, ta nhớ ra rồi. Khi đó, Âm Tịch vì cứu ta mà chủ động nhận thua.
Nàng tám chuyện không ngừng: “Âm Tịch đại vương đã giết lão sói vương, theo quy tắc, sói hậu sẽ tự động trở thành sói cấp thấp. Nhưng Âm Tịch đại vương không để yên, trực tiếp đuổi ả ra khỏi bầy. Hôm qua ta thấy xác ả ở bờ hồ cách đây trăm dặm, bị gấu đập chết rồi.”
Ở nơi lạnh giá như Bắc Cực, trừ khi gặp được người dẫn đường như ta gặp Âm Tịch, không thì sói đơn độc gần như không có khả năng sống sót.
Hành động này của Âm Tịch chẳng khác nào giết chết sói hậu.
Không thể phủ nhận, Âm Tịch là một lãnh đạo xuất sắc.
Chỉ hơn nửa tháng, cả bầy sói đều béo tốt khỏe mạnh, ngay cả bộ lông của ta cũng bóng mượt sáng loáng.
Đôi khi Âm Tịch đi săn một mình, còn lén dành riêng phần tốt nhất cho ta.
Ta cảm giác, cứ để hắn chăm thêm một thời gian nữa, lông ta có khi mọc thành tép tỏi luôn rồi.
Một buổi chiều, mảnh đất này hiếm hoi đón được ánh nắng.
Ta tìm một chỗ bằng phẳng, nằm thoải mái, nghe thấy hai con sói đang trò chuyện.
“Ngươi có biết thì là là gì không?”
“Không biết, nghe từ đâu vậy?”
“Là Âm Tịch đại vương. Ngài đang khắp nơi hỏi về thứ gọi là thì là, nghe nói đó là gia vị của loài người.”
Ta lập tức dựng thẳng tai. Âm Tịch sao lại rảnh rỗi đi tìm hiểu thứ này?
Chẳng lẽ hắn cũng muốn nếm thử mùi vị của thì là?
“Loài người? Ồ, ta từng thấy, một sinh vật rất xảo quyệt. Chúng ở phía nam, cách đây hơn năm trăm dặm. Nuôi rất nhiều cừu béo!”
Cừu?
Ta bật dậy, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh xiên thịt cừu nướng với thì là.
Nước miếng chảy dài ba thước.
10.
Ta hỏi kỹ sói kia về vị trí của loài người, quyết định đi trộm cừu.
Danh tiếng của Âm Tịch vang khắp tám trăm dặm, không con sói nào dám gây rối, vì vậy ta thuận lợi đi đường không gặp trở ngại.
Đến ngôi làng của loài người, ta nấp sau đống đá, không dám lộ diện.
Nơi đây đất rộng người thưa, chỉ có vài hộ gia đình, những căn nhà gỗ đứng sừng sững trong gió lạnh trông thật ấm áp.
Nhưng thứ thu hút ta hơn cả là đàn cừu trong chuồng.
Ta rón rén bò tới gần, nhìn thấy một con chó chăn cừu mở cửa chuồng.
Đàn cừu lập tức ùa ra đồng cỏ, con chó ngồi trên cồn cát, quan sát đàn cừu.
Ta nấp sau đống đá, chờ thời cơ, hy vọng có con cừu ngốc nào tự tìm tới.
Đáng tiếc đến khi trời sẩm tối, ta vẫn chưa được miếng thịt cừu nào.
Khi ta định rút lui, con chó chăn cừu trên cồn cát bất ngờ gọi: “Ê, con sói trắng đằng kia.”
Hắn lao nhanh về phía ta, lúc này ta mới nhìn rõ đó là một con chó chăn cừu được huấn luyện kỹ càng.
“Ngươi tới bắt cừu sao?”
“Ừ ừ.”
“Ngươi không bắt được cừu, trở về chắc chắn sẽ bị sói vương đánh.”
Hắn suy nghĩ một lúc, nói: “Thế này đi, ta đưa cho ngươi phần thịt cừu chủ nhân vừa cất trữ, ngươi mang về coi như làm việc xong.”
Ta phấn khởi không thôi: “Cảm ơn, ngươi thật là một chú chó tốt bụng.”
Ta ngậm nửa con cừu đầy hứng khởi, định về khoe công với Âm Tịch, nhưng giữa đường lại phân vân.
Dù sao, loài người trong mắt bầy sói đều không có tiếng tốt. Nếu Âm Tịch biết ta lén vào lãnh địa con người, chắc chắn sẽ mắng ta.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta quyết định tự mình ăn sạch thịt cừu.
“Hu hu hu, ăn ngon quá! Xin lỗi, Âm Tịch. Ta không định ăn một mình đâu, chỉ là sợ bị ngươi mắng thôi.”
Ăn xong, ta quay về bầy sói, trời đã khuya.
Không ngờ Âm Tịch tuần tra đến tận lúc này, ta vừa về liền bị hắn bắt gặp.
“Hôm nay ngươi đi đâu cả ngày?”
Ta chột dạ, không dám nhìn vào mắt hắn: “Ta… ta đi ngủ thôi, ha ha, ngủ cả ngày, đến cứng cả xương rồi.”
Ta còn giả vờ ngáp dài, vươn mình duỗi hai chân sau.
May mắn hắn không hỏi thêm, nếu không ta sợ lộ hết.
11.
Liền mấy ngày sau, ta không dám đi bắt cừu nữa.
Sói cái tám chuyện lại đến tìm ta giết thời gian.
“Này? Ngươi và Âm Tịch đại vương bao giờ mới sinh sói con đây?”
Nàng vừa tới đã nói một câu động trời, khiến ta hóa đá ngay tại chỗ.
Nàng kinh ngạc hỏi: “Không lẽ ngươi và hắn vẫn chưa giao phối?”
Ta cười gượng: “Chúng ta nói chuyện khác đi.”
“Không được, ngươi không phải sói hậu sao? Hai ngươi phải sinh con để làm lớn mạnh bầy chứ.”
“Hả? Ta trông giống sói hậu lắm sao?”
“Không phải giống, ngươi chính là sói hậu. Âm Tịch đại vương đối với ngươi tốt như vậy, không thèm nhìn các sói cái khác một lần. Nếu hắn không thích ngươi, ta dùng mũi để đi!”
Đến lượt ta trầm tư: “Nhưng ta vừa lười vừa tham ăn, lại nhát gan, làm sao hắn thích ta được?”
“Không, thích thì không cần lý do.”
Ta còn định hỏi xem bầy sói đồn đại thế nào về chuyện ta và Âm Tịch, thì từ xa đã thấy hắn đi tới, ta lập tức im bặt.
“A Lê, lại đây.”
Ta ngây ra tại chỗ.
Sói cái dùng mũi đẩy ta: “Hắn gọi ngươi kìa, đi đi, điếc à?”
“Ồ.”
Ta lề mề bước tới.
“Cách đây hơn hai trăm dặm có đàn nai đi qua, chúng ta sẽ tới đó săn. Ngươi có muốn đi không?”
Không đợi ta trả lời, hắn tiếp tục nói: “Thôi, ngươi ở đây chờ ta. Ta sẽ trở về trước khi trời tối.”
“Ừm.” Ta đáp lại một cách qua loa.
Thực ra, ta hoàn toàn không nghe rõ hắn vừa nói gì, trong đầu chỉ toàn vang lên những lời mà sói cái kia vừa nói.
Quả nhiên, trước khi trời tối, Âm Tịch đã dẫn bầy sói trở về, mang theo chiến lợi phẩm đầy đủ.
Bụng ta đã no căng, nhưng cái tính thèm ăn vẫn không kiềm được.
Ta lại muốn ăn thịt cừu.
Thế là, trong một buổi sáng trời quang mây tạnh, ta lại lên đường tới lãnh địa loài người bắt cừu.
Chó chăn cừu nhìn thấy ta, nhiệt tình vẫy đuôi: “Thịt lần trước ăn ngon không? Hay đã không còn tươi nữa?”
“Tươi, ngon lắm, cảm ơn ngươi.”
“Không có gì. Nếu ngươi chê không tươi, ta ở đây còn cừu sống, ngươi muốn con nào?”
Lần này, đến lượt ta lo lắng cho hắn: “Nhưng nếu ngươi cho ta thịt cừu, chủ nhân ngươi biết được có đánh ngươi không?”
“Hẳn là có, nhưng hắn đánh cũng không đau.”