A Lê - Chương 2
05.
Chúng ta chạm trán một đàn nai.
Dưới sự dẫn dắt của sói vương, sau một trận vây bắt liên tục, cuối cùng chúng ta cũng săn được lượng thức ăn đủ để cả bầy ăn no.
Dù ta chỉ lẩn trốn làm biếng, cũng không cần phải nhịn đói.
Sau khi no nê, ta nằm nói chuyện với một con sói cái, nàng ta tò mò hỏi: “Con sói đi cùng ngươi rất mạnh, vì sao ngươi vẫn muốn gia nhập bầy chúng ta?”
Ta biết Âm Tịch mạnh, nhưng không đến mức như nàng nói.
Hắn chẳng phải chỉ là một con sói thấp kém thôi sao?
“Ngươi có thể sinh một bầy con với hắn, lập nên gia tộc sói mạnh mẽ.”
Ta: “…”
À này, đúng là một góc độ ta chưa từng nghĩ tới.
Đêm đen Bắc Cực tĩnh mịch, cuối dòng sông băng, ánh cực quang tím nhạt như đôi mắt của Âm Tịch lấp lóe.
Ta đã mệt mỏi rong ruổi nhiều ngày, cằm tựa trên móng vuốt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, ta cảm thấy có thứ gì đó mềm mại nhưng hôi thối liếm lên mặt mình, một vật nặng đè lên cơ thể.
Ta mơ màng mở mắt.
Trời ạ!
Sói vương đang đè lên người ta, dùng lưỡi liếm mặt ta!
“A a a!” Ta dùng hết sức lực mới có thể vùng thoát khỏi hắn, kẹp đuôi, hoảng loạn bỏ chạy.
Những con sói khác bị ta làm ồn liền thức dậy, chỉ lạnh lùng liếc nhìn rồi tiếp tục ngủ.
Đối với loài động vật, chuyện này chẳng có gì kỳ lạ.
“Làm sói hậu của ta, sau này săn được mồi, ngươi sẽ được ăn trước.”
Ta cảnh giác lùi lại: “Ta không! Ngươi đã có sói hậu rồi mà!”
Hắn nhếch mép cười chế giễu: “Nếu không phải vì nàng dễ sinh, ta vốn không bao giờ để nàng làm sói hậu.”
“Ngày mai ta sẽ đuổi nàng đi.” Hắn từng bước ép sát ta, “Ngươi rất xinh đẹp.”
Ta nhìn thấy sói hậu ở không xa, nàng lạnh nhạt đứng đó quan sát tất cả.
Xem ra nàng cũng đã quen với bộ dạng này của lão công mình.
Đường cầu cứu đã không thông, tới nước này, ta chỉ có thể chạy trốn!
Không kịp suy nghĩ nhiều, ta xoay người, điên cuồng bỏ chạy.
Nhưng chưa kịp chạy xa, mũi ta đã đụng vào một lồng ngực vững chãi.
“Xảy ra chuyện gì?”
Là giọng nói quen thuộc!
Ta vui mừng ngẩng đầu, quả nhiên, trước mắt là đôi mắt tím u ám.
“Hắn… hắn muốn… làm vậy với ta!” Ta tố cáo với Âm Tịch, thuận thế trốn ra sau lưng hắn.
“Làm vậy?” Âm Tịch nhất thời không phản ứng kịp.
Hắn nhìn sói vương đuổi tới, lập tức hiểu ra: “Ngươi nói hắn muốn giao phối với ngươi.”
“Ừ ừ!” Ta gật đầu như giã tỏi.
Ánh mắt Âm Tịch trầm xuống, hắn chắn trước ta.
Sói vương cũng dừng bước, không chút né tránh, nhìn chằm chằm vào Âm Tịch.
Cảm giác không khí căng thẳng, bầy sói dần dần tỉnh giấc, vây lại xung quanh.
Bầy sói bao vây, nhìn chằm chằm đầy đe dọa.
Ta căng thẳng nuốt nước bọt, thấp giọng nói với Âm Tịch: “Nhiều sói như vậy, lần này chúng ta thật sự phải chạy thôi.”
Hắn chỉ bảo ta yên tâm: “Không cần.”
Âm Tịch chăm chú nhìn sói vương, nói: “Ta muốn thách đấu với ngươi.”
Lời này vừa dứt, sói vương thoáng sững người.
Bầy sói xung quanh đều hít vào một hơi lạnh.
Âm Tịch muốn thách đấu vị trí sói vương.
Trong tình thế hiện tại, đây là lựa chọn tối ưu nhất.
Ta và Âm Tịch không thể đối đầu với cả bầy sói, trừ phi trở thành sói vương, khiến chúng tâm phục khẩu phục.
Dưới ánh nhìn chăm chú của bầy sói, sói vương chấp nhận lời thách đấu.
Tiếng tru vang dội của bầy sói vọng lại trên mảnh đất hoang vu trong màn đêm bất tận.
Đây là một trận quyết đấu liên quan đến vận mệnh bầy sói.
Âm Tịch và sói vương quấn lấy nhau trong một trận đấu không khoan nhượng.
Chỉ trong chốc lát, kết quả đã dần lộ rõ.
Âm Tịch chiếm thế thượng phong.
Bầy sói ánh mắt sáng quắc, tràn đầy kỳ vọng, chuẩn bị nghênh đón tân sói vương.
Ngay lúc này, một con sói bất ngờ từ phía sau ta lao tới, hung hăng đè chặt ta xuống đất.
Chính là ả sói hậu oán hận ấy!
Nàng ta ghé sát cặp răng sắc nhọn vào cổ ta.
Ta kinh hãi hô lớn: “Này, ngươi làm gì vậy?”
Tiếng thét của ta khiến hai con sói đang giao chiến lập tức ngừng lại.
Sói hậu nhìn về phía Ân Tịch, cất giọng lạnh lùng: “Dừng ngay thách đấu, mang theo thê tử của ngươi, rời đi thật xa cho ta.”
Nàng ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo, cất giọng độc địa: “Nếu không, ta sẽ cắn đứt cổ họng của nàng ta!”
“A a a! Ngươi thật hèn hạ, dám đánh lén!”
“Câm miệng!” Nàng nghiến răng cắm sâu vào da thịt của ta.
Bầy sói nhìn sói hậu với ánh mắt phức tạp.
“Dừng tay!” Âm Tịch liếc nhìn máu rỉ ra từ cổ ta, hạ thấp đầu trước sói vương, nói: “Được, ta nhận thua.”
Cả bầy sói kinh ngạc đến ngẩn người, ngay cả ánh mắt nhìn sói vương cũng lộ rõ vẻ khinh miệt.
Kẻ kiêu ngạo như sói vương cũng cúi thấp đầu.
06.
Khi mặt trời mọc, ta và Âm Tịch bị trục xuất khỏi mảnh đất màu mỡ này, cả đời không được phép đặt chân quay lại.
“Xin lỗi, Âm Tịch.”
Ta cúi thấp đầu, đầy vẻ hối hận và áy náy.
“Đừng lo, trời đất rộng lớn, chúng ta sẽ tìm được cách.”
Hắn không một lời oán trách, dẫn ta đi về phía tây xa hơn.
Chúng ta chạy ngược hướng mặt trời, tiến vào vùng băng nguyên khắc nghiệt hơn.
Khi chúng ta đến băng nguyên, đã là tháng sáu, băng tuyết tan chảy, suối nước róc rách, cây cỏ phủ một lớp xanh mướt.
Đã hơn một tháng chúng ta chưa ăn gì, cơn đói khiến ta hoa mắt, cuối cùng cũng hiểu được thế nào là “sói đói ngấu nghiến mồi”.
Âm Tịch bắt được một con nai sừng tấm, đôi mắt ta sáng rực lên, lao tới ngoạm ăn lấy ăn để.
“Ước gì có thêm chút thì là nhỉ.”
“Ừm.”
Lần này hắn không hỏi thêm gì về thì là nữa.
Ăn xong, ta nằm dài ra đất, phơi bụng dưới ánh nắng.
Trước mắt bỗng xuất hiện một chú thỏ nhỏ nhảy nhót.
Bộ lông mềm mại, mũm mĩm, tròn trịa.
Bản năng yêu thích những sinh vật dễ thương trong ta trỗi dậy. Ta lật người, nằm sấp, cúi đầu chạm nhẹ vào đôi tai thỏ.
Chú thỏ nhỏ quay đầu nhìn thấy ta, không hề sợ hãi, mà còn đưa cây rễ trên tay tới trước mặt ta: “Nè, cho ngươi ăn này.”
Thì ra là một cô thỏ nhỏ.
Oa, thật đáng yêu…
Tim ta sắp tan chảy vì nàng mất thôi.
Lúc này, Âm Tịch bước tới, ân cần hỏi: “A Lê, ngươi chưa no sao?”
“Ăn no rồi nha.”
Hắn chỉ vào cô thỏ nhỏ, hỏi: “Vậy ngươi định dùng nàng làm bữa ăn sao?”
Cô thỏ nhỏ nghe vậy, sợ đến mức dựng cả lông, hai chân run rẩy, thậm chí quên cả việc chạy trốn.
Ta dùng móng vuốt chạm nhẹ vào mũi nàng, nói: “Ta không ăn bạn bè.”
Âm Tịch bật cười bất lực: “Ngươi kết bạn với thỏ sao?”
“Sao? Không được à?”
“Được. Ngươi muốn làm gì cũng được.”
7.
Người bạn thỏ của ta là một chú thỏ Bắc Cực, nàng tên Viên Viên.
Nơi này tràn đầy con mồi, lại thêm Âm Tịch là tay săn bắt điêu luyện, khiến ta có thể sống những ngày tháng vô lo. Ngủ đủ rồi thì ăn, ăn no lại cùng Viên Viên chơi đùa, chơi mệt lại nằm ngủ.
Ta vừa lười biếng vừa tham ăn, đôi khi lo lắng Âm Tịch sẽ ghét bỏ, cho rằng ta làm vướng chân hắn mà bỏ mặc ta.
Vì vậy, thỉnh thoảng ta cũng cố gắng hợp tác cùng hắn săn bắt. Nhưng ngoài việc tán dương không ngừng, giơ ngón tay cái lên khen ngợi nhiệt tình, dường như ta chẳng giúp ích được gì khác.
Viên Viên an ủi: “Yên tâm đi, Âm Tịch lợi hại như vậy, chẳng lẽ còn để ý thêm miệng ăn của ngươi sao?”
Cũng đúng ha, đã có đại lão dẫn đường, ta chỉ cần tăng giá trị tinh thần cho hắn là được.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chúng ta đã sống ở đây khoảng một năm.
Âm Tịch ngày càng cường tráng, đôi mắt tím thâm sâu hơn so với năm ngoái.
“Âm Tịch, ngươi đã trở thành một nam nhân trưởng thành rồi.”
“Nam nhân trưởng thành?”
“Đó là lời khen ngợi đấy.”
Hắn hơi híp mắt: “Giải thích rõ xem nào.”
Ta suy nghĩ một lát, rồi nói: “Ý là ngươi rất có sức hút của giống đực.”
Hắn ngẩn người, khuôn mặt lạnh lùng bấy lâu nay lại hé ra một nụ cười nhẹ.
Trời ơi, vị “tổng tài” đã mười năm không cười cuối cùng cũng cười rồi!
Ta tưởng rằng chúng ta sẽ cứ thế sống mãi, cho đến khi một bầy sói xuất hiện.
Ta và Viên Viên đang ngắm những bông hoa bị băng đóng bên dưới lớp băng, thì gặp một bầy sói lạ.
Bọn chúng rõ ràng không phải một bầy sói mạnh, chỉ chưa tới mười con.
Chúng đói đến xiêu vẹo, vừa thấy Viên Viên đã nhào tới.
Viên Viên sợ đến nỗi chui ngay vào dưới bụng ta, co đầu rụt cổ run rẩy.
Ta che chở Viên Viên, cảnh giác lùi lại: “Các ngươi muốn làm gì? Không được tới đây!”
“Nói nhảm gì vậy, cút đi!”
Ta chưa kịp phản ứng, một con sói đã lao tới, đẩy ngã ta xuống đất.
Viên Viên không kịp chạy thoát, liền bị hắn đè chặt.
Viên Viên giãy giụa kịch liệt, vừa khóc vừa cầu xin: “Thịt ta ít, không đủ chia đâu, tha cho ta đi hu hu hu!”
Ta vội vàng đứng dậy muốn giành lại Viên Viên, nhưng trước mắt đột nhiên xuất hiện một màu đỏ chói mắt.
Cơ thể lông mềm mượt của Viên Viên bị cắn thủng, máu nhuộm đỏ cả những bông hoa băng.
“A a a! Các ngươi chết đi, tất cả chết đi!” Ta phát điên, lao vào cắn xé con sói kia.
Bầy sói thấy vậy, ùn ùn xông tới, cào cấu và cắn xé ta.
Cơ thể ta đầy những vết răng và móng đẫm máu.
Đúng lúc ta tưởng mình sẽ chết ngay tại đây, Âm Tịch lao vào bầy sói như cơn gió lốc, chắn trước thân ta.
Bộ lông bạc của hắn dựng đứng, hắn nhe răng đầy uy hiếp, đôi mắt tím đỏ rực, ánh lên sát ý mãnh liệt.
“Tìm chết!” Hắn không nói thêm lời nào, lập tức lao vào bầy sói đánh giết.
Sau trận chiến kịch liệt, xác sói nằm la liệt khắp mặt băng.
Âm Tịch toàn thân đẫm máu, bước ra từ đống xác sói, cúi đầu tựa lên lưng ta, nói: “Chúng ta quay về, ta sẽ làm sói vương.”