A Lê - Chương 1
1
Bắc Cực hoang vu nhất trên đời, đã gần nửa năm không thấy mặt trời.
Bầy sói kiệt quệ, gian nan lê bước trong mùa khan hiếm thức ăn.
Ta cố nén cơn đau ở chân, nghiến răng lết về cuối đội hình bầy sói.
Là một nhà động vật học, ta biết rõ rớt lại phía sau lúc này đồng nghĩa với cái chết.
Lang hậu, cũng chính là mẫu thân ta, vừa đi vừa ngoái đầu ba lần, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
“Này A Lê, ngươi còn chịu đựng được không?”
Câu hỏi của bà không hoàn toàn là sự quan tâm, mà là để đưa ra một quyết định.
Ta như kẻ gặp đại địch: “Nương! Nương ơi, ta chịu được! Được mà!”
Bà nhìn chiếc chân sau đã sưng phù, biến dạng của ta, thở dài, lắc đầu không ngừng.
Phía sau bà là mảnh đất hoang vu, bầy sói không chờ, càng lúc càng rời xa chúng ta.
“Không, nương!” Ta sợ đến mức muốn bật khóc, “Đừng bỏ ta lại!”
“Xin lỗi, hài tử…” Lang hậu cúi đầu, xoay người rời đi.
Ta gắng sức đuổi theo, nhưng chân đau không thể chịu nổi, dáng đi lảo đảo đến thảm thương.
“Nương, nghe ta nói! Chân ta chỉ bị gãy xương, sẽ lành thôi!”
“Nương ơi, chờ ta, đừng đi mà!”
Ta ngã sấp trên lớp cát pha băng tan, nhìn bóng dáng mẫu lang không ngoái đầu, nhanh chóng theo kịp bầy sói.
Mới vừa xuyên qua, đã phải chết hay sao?
Ta nằm trên mặt đất, gió lạnh thổi tung lớp lông trắng xù của ta.
Trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, một tiểu lang bị thương như ta, tuyệt đối không thể sống sót qua ngày mai.
Khi ta đang tuyệt vọng, trước mặt bỗng hiện ra một đôi chân sói mạnh mẽ, rắn rỏi.
Ta ngẩng đầu, là một con sói đực vô cùng trẻ trung.
Hắn sở hữu bộ lông bạc sáng cùng đôi mắt tím sâu thẳm, làm người ta không khỏi kinh tâm động phách.
Ừm, rất đẹp.
Ta nhận ra hắn, tên hắn là Âm Tịch, một con sói thấp kém trong bầy.
Hắn nằm xuống trước mặt ta, ngoảnh đầu lại nói: “Leo lên lưng ta.”
Trong hoàn cảnh khắc nghiệt thế này, đi cùng một con sói thấp kém, sức chiến đấu yếu, hy vọng sống sót quả thực mong manh.
Nhưng một mình ta thì chắc chắn không sống nổi.
Không nghĩ nhiều nữa, ta leo lên lưng hắn.
Ồ? Cơ bắp hắn cứng cáp, mạnh mẽ hơn ta tưởng.
Ta dùng móng vuốt ôm chặt lấy cổ hắn, cùng hắn băng qua những ngày đông vô tận.
2.
Âm Tịch mang ta băng qua băng cốc, hoang nguyên.
Cho tới khi địa hình trở nên hoàn toàn xa lạ, ta mới hiếu kỳ hỏi: “Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”
“Tìm đến bờ xanh, ở chỗ đó có đàn cá hoặc đàn nai.”
Hắn không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ dẫn ta đến một nơi cách hơn ngàn dặm. Nơi này lại càng hoang vu hơn, không chút dấu vết của sự sống.
Gió lạnh gào rít, dòng sông đóng băng.
Âm Tịch đặt ta xuống, dùng móng vuốt đập mạnh lên mặt băng, sau vô số lần cố gắng, cuối cùng cũng đục được một lỗ hổng.
Ta nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Cổ họng khô khát của ta lập tức bừng sáng, ta bò đến uống nước thỏa thuê.
Âm Tịch nhắc nhở: “Nếu ngươi không rửa vết thương, chân sẽ hoại tử.”
Ta ngoảnh đầu nhìn lại, chỗ gãy xương đã có dấu hiệu mưng mủ.
Đáng tiếc nơi này không có thuốc kháng sinh.
Ta cắn răng, cố chịu đựng cơn lạnh thấu xương, thò chân bị thương xuống dòng sông băng.
Lúc này, phía bên kia sông xuất hiện một con sói xám trắng.
Dù nó đói đến lảo đảo, nhưng vẫn không hề yếu ớt.
“Âm Tịch, chúng ta có đồng bạn rồi!” Ta mừng rỡ kêu lên.
Âm Tịch trầm ngâm nhìn con sói đói, nói: “Chưa chắc.”
Sói đói đứng trên mặt băng, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm ta.
Ta sợ hãi co mình sau lưng Âm Tịch.
Ánh mắt sói đói như đang nhìn một con mồi.
Nó như muốn tránh khỏi một trận chiến, bèn thương lượng với Âm Tịch: “Hay là chia con tiểu mẫu lang này ra ăn? Nàng bị thương, sống không nổi đâu.”
Ta len lén nhìn Âm Tịch, hắn chẳng tỏ vẻ gì, chỉ cất giọng giễu cợt: “Ta thấy ngươi cũng sống không nổi.”
Lông ta dựng hết cả lên.
Một con sói thấp kém như hắn, cũng không biết tự lượng sức, nói lời hung hãn như vậy làm gì?
Theo phân tích chuyên môn của ta, con sói đói này hẳn là sói vương bị đuổi khỏi bầy sau khi thua trong một trận đấu.
Điên rồi, điên thật rồi! Âm Tịch thế này chẳng phải tự tìm cái chết hay sao?
Sói đói cười lạnh một tiếng: “Nếu vậy, quyết đấu đi.”
Ta thấp giọng khuyên nhủ: “Âm Tịch, chúng ta chạy đi thôi.”
“Đừng sợ.”
Hắn nói xong liền từng bước chậm rãi tiến lên.
A a a! Sao lại có con sói ngu ngốc thế này chứ?!
Thôi, sống cùng sống, chết cùng chết, ta nào có thể bỏ mặc hắn được?
Ta tìm một chỗ ẩn nấp, lo lắng quan sát.
Âm Tịch và sói đói giằng co trên mặt băng, sói đói bất ngờ vồ mạnh về phía Âm Tịch.
“A a a!”
Đừng hiểu lầm, không phải bọn họ kêu, là ta kêu đấy.
Ta lấy móng che mắt, không dám nhìn. Tai chỉ nghe thấy tiếng kịch liệt của trận chiến.
Bỗng vang lên một tiếng kêu thảm thiết, tiếp đó là âm thanh của da thịt bị xé rách, xương cốt bị nghiền nát.
Hết rồi, Âm Tịch thua rồi.
Ta sợ đến nỗi không dám ngoảnh đầu, hai tai vểnh lên, gắng gượng chịu đau mà điên cuồng chạy về hướng ngược lại.
Ta đã nói rồi, đánh không thắng thì chạy! Hắn cứ phải cố thể hiện làm gì?!
“A Lê, ngươi chạy cái gì?”
Hả, tiếng này?
Là Âm Tịch!
Ta chậm bước, mừng rỡ quay đầu.
Âm Tịch với dáng vẻ đầy nghi hoặc nhìn ta. Dưới chân hắn là con sói đói đang thoi thóp.
Sói đói bắt đầu cầu xin, giọng đầy thảm thiết: “Đừng giết ta, chúng ta hợp tác, ngươi làm vương, ta thần phục.”
“Không thể.”
Âm Tịch chỉ khẽ cụp mí mắt, liếc nhìn một cái, rồi dứt khoát dùng móng vuốt đạp gãy cổ nó.
Ta kinh ngạc đến mức không hiểu nổi.
Sói là loài sống theo bầy, Âm Tịch cớ sao đi ngược lại bản năng, cự tuyệt lời mời lập bầy?
“Sao ngươi lại giết nó? Thêm một con sói, thêm một đồng bạn, cũng thêm một phần cơ hội sống sót.”
Âm Tịch đôi mắt tím u ám, trầm giọng nói: “Hắn vốn định ăn ngươi.”
Ôi trời!
Ta vỗ mạnh lên trán, nhìn lại chính mình, thật là, suýt nữa thì quên mất điều này.
Hắn tiếp tục nói: “Vậy nên chúng ta hãy ăn hắn đi.”
03.
Trong lịch sử, chỉ khi nhân loại lâm vào nạn đói mới xuất hiện cảnh ăn thịt đồng loại.
Nhưng hiện tại, ta là một con vật.
Hơn nữa, tình cảnh của ta và Âm Tịch đã đến mức đói kém nghiêm trọng.
Ta chỉ do dự một lát, cuối cùng vẫn đi tới, cùng Âm Tịch ăn con sói đói kia.
Ọe!
Ta ăn mà suýt nôn ra.
“Sao thế, không thoải mái à?”
Ta cố nuốt cơn buồn nôn, đáp: “Thịt dai, khô, khó ăn, nếu thêm chút thì là sẽ ngon hơn.”
“Thì là là gì?”
“Một loại gia vị của loài người.”
“Ngươi thích nó?”
“Ừ.” Ta gật đầu, cố nhịn cảm giác ghê tởm mà nuốt trọn miếng thịt.
Sau khi ăn uống no nê, chúng ta tiếp tục hành trình tìm kiếm bờ xanh.
Mùa này, bầu trời Bắc Cực luôn âm u, xám xịt.
Trên mảnh đất hoang vu, một con sói lông bạc mắt tím dẫn theo một tiểu lang lông trắng phía sau.
Chúng ta bước đi không nhanh. Khi bão tuyết ập tới, Âm Tịch liền ôm ta vào lòng, che chắn khỏi cái rét khắc nghiệt của mùa đông.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của hắn, vết thương ở chân ta nhanh chóng lành lặn, cơ thể cũng lớn lên không ít.
Nhưng khi so với Âm Tịch, vóc dáng của ta vẫn chỉ bằng một nửa hắn.
04.
Ánh mặt trời rực rỡ lâu ngày không thấy, nay chiếu khắp đất trời, vạn vật bắt đầu hồi sinh.
Ta và Âm Tịch đứng bên nhau trên đỉnh cồn cát.
Ở nơi hoang nguyên tiếp giáp với bầu trời, một bầy sói lớn xuất hiện.
Chỉ khi gia nhập bầy sói, chúng ta mới có hy vọng sống.
Ta và Âm Tịch nhanh chóng lao về phía xa, tiến về bầy sói.
Ta biết với tính cách của Âm Tịch, hắn tuyệt đối không làm ra chuyện lật bụng, tỏ vẻ đáng thương để tỏ lòng trung thành với sói vương.
Vì vậy, ta đi tìm sói vương, đề nghị xin nhập bầy: “Đại nhân sói vương, chúng ta muốn gia nhập, được không?”
Để chứng minh giá trị của mình, ta chỉ về phía Âm Tịch: “Hắn săn mồi rất giỏi.”
Sói vương liếc nhìn Âm Tịch, lại nhìn ta, rồi nói: “Ngươi có thể, nhưng hắn thì cút.”
“A? Vì sao?” Ta thực sự không thể làm ra chuyện bán đứng đồng đội, cố gắng thuyết phục, “Đại nhân sói vương, ta và hắn…”
“Được.” Âm Tịch ngắt lời ta, đáp lời sói vương.
Bầy sói vốn đang xem náo nhiệt đều kinh ngạc nhìn Âm Tịch.
Hắn chấp nhận yêu cầu của sói vương.
Hắn quay đầu nhìn ta một cái, sau đó xoay người rời đi, không hề ngoảnh lại.
Ta đi theo Âm Tịch một đoạn đường, rồi lại quay đầu nhìn bầy sói, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn trở lại bầy.
Ta theo bầy di chuyển, nhưng không ngừng ngoảnh lại nhìn về hướng Âm Tịch rời đi.
Thân ảnh của hắn đã sớm biến mất sau những cồn cát nối dài.