A Dư - Chương 7
4.
Tôi lại quay trở về căn biệt thự. Nhưng kể từ ngày đó, tôi không còn cảm nhận được chút hơi thở nào của cô ấy nữa.
Tôi bắt đầu nhớ lại rất nhiều chuyện.
Mẹ tôi không hài lòng với Triệu Y, cũng sợ tôi lại ở bên một cô gái như cô ấy, vì vậy bà hết sức tác hợp tôi và Ngô Dư.
Hôm đó, tôi uống một chút rượu với bạn bè, khi trở về nhà, cô ấy đột nhiên bước vào.
Giống như một con thỏ bị ướt mưa, đôi mắt đỏ hoe, rõ ràng chẳng hiểu gì cả, vậy mà vẫn dám đến cởi cúc áo của tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi đã nghĩ. Nhìn xem, bố mẹ muốn cô ấy ở bên tôi, cô ấy liền thực sự đến.
Đêm hôm đó, cô ấy chắc hẳn rất sợ hãi, luôn run rẩy, rồi sau đó lại khóc mãi.
Sau này, tôi cầu hôn cô ấy. Biểu cảm của cô ấy rất phức tạp, vừa ngạc nhiên, vừa do dự, vừa nghi ngờ.
Chỉ duy nhất không có niềm vui. Vì vậy, tôi nghĩ rằng cô ấy không muốn lấy tôi. Vì vậy, tôi đã nói ra câu khiến tôi mỗi khi nghĩ lại, hối hận đến mức toàn thân đau đớn.
Không ngờ, lời nói đó lại thành sự thật.
Ngày hôm sau, tôi vào thư phòng, muốn lấy ra một số thứ quan trọng, nhưng lại thấy một cuốn sổ vẽ dày cộm ở góc giá sách.
Tôi lật ra, trước khi Ngô Dư đến, tuổi thơ của tôi thực sự rất cô độc, hầu hết thời gian tôi đều nằm vẽ tranh một mình.
Sau khi cô ấy đến, tôi coi cuốn sổ vẽ này như nhật ký. Ghi lại những chuyện liên quan đến cô ấy.
Khi học đại học, tôi lại tiện tay ghi thêm vài dòng. Tôi đóng sổ lại, chuẩn bị đặt trở lại chỗ cũ, thì đột nhiên nhìn thấy trên mặt sau có một dòng chữ mới: [Xin lỗi nhé.]
Đó là nét chữ của Ngô Dư. Tay tôi đột nhiên run lên. Cô ấy đã nhìn thấy? Có phải vì đọc cuốn nhật ký này mà cô ấy đã t//ự t//ử không?
Từ nhỏ, tôi đã bị yêu cầu phải trở thành một người con đúng mực.
Vì vậy, rõ ràng tôi cảm thấy cô gái được gia đình nhận nuôi này đã chiếm mất sự quan tâm và yêu thương của bố mẹ. Rõ ràng là ghét cô ấy, không muốn cô ấy xuất hiện, nhưng vẫn phải đóng vai một người anh tốt, chăm sóc và bảo vệ cô ấy.
Bố mẹ tôi không cho phép tôi nổi giận, cũng không cho phép tôi có lòng riêng, khi còn nhỏ tôi chỉ làm hỏng một món đồ chơi, họ cũng đã nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng.
Sau này tôi gặp Triệu Y, tôi thấy được sự đồng cảm ở cô ấy.
Cô ấy có một người mẹ trọng nam khinh nữ, em trai bị ung thư m//áu, không có tiền chữa trị, nên cô ấy đã tự nguyện để một người đàn ông có vợ bao nuôi, xin tiền người đó để đưa cho mẹ cô ấy, để chữa bệnh cho em trai.
Một lần cô ấy gọi điện về nhà, bị tôi bắt gặp, ngay khoảnh khắc ngắt máy, cô ấy lộ vẻ chán ghét, nhẹ nhàng nói rằng: “Thà chet còn hơn.”
Cô ấy quay đầu nhìn thấy tôi, vừa kinh ngạc vừa không biết giải thích thế nào. Sau đó, em trai cô ấy thực sự qua đời, cô ấy đã được giải thoát và cũng chia tay với người đàn ông đó.
Nhưng trong trường lại xuất hiện tin đồn, những bức ảnh cô ấy ra vào khách sạn với một người đàn ông lớn tuổi lan truyền khắp nơi. Cô ấy giải thích đó là chú mình, nhưng chẳng ai tin.
Một cô gái có tiếng xấu như vậy, chỉ cần gần gũi với đàn ông một chút, liền bị gán ghép tin đồn. Lần này, tôi trở thành nhân vật nam chính của tin đồn.
Khi mẹ tôi phẫn nộ trách mắng, tôi đột nhiên cảm thấy rất chán nản. Chán nản đến mức không chịu nổi.
Bà nói bà thà tôi ở bên Ngô Dư, tôi cười: “Nếu mẹ thích, thì mẹ tự cưới cô ấy về nhà đi.”
Mẹ đã tát tôi một cái. Ngô Dư theo sau tôi, muốn nói gì đó, nhưng lại không dám.
“Nhà tôi ở xa như vậy, làm sao họ có thể biết chuyện của tôi và Triệu Y?” Tôi cúi đầu lạnh lùng nhìn cô ấy: “Có phải em chỉ biết dùng bố mẹ tôi để ép tôi không?”
Ngô Dư hoảng hốt giải thích rằng không phải cô ấy. Quả thật, không phải cô ấy. Chỉ là một giáo sư trong trường quen biết với mẹ tôi mà thôi.
Nhưng tôi không xin lỗi Ngô Dư, lúc đó tôi… thực sự không muốn nhìn thấy cô ấy.
Bên cạnh cô ấy không biết từ khi nào đã xuất hiện một người đàn ông khác, La Trì, sinh viên trường y.
Tôi chưa từng thấy cô ấy quan tâm đến người khác giới nào như vậy.
Mỗi ngày cùng anh ta ăn trưa ở căn tin, vui vẻ mang theo túi lớn đồ ăn vặt đến gặp anh ta, thậm chí khi dạo trên các trang mua sắm còn hỏi tôi: “Con trai các anh thường dùng loại d//ao cạo râu nào?”
Tôi liếc nhìn cô ấy, hỏi tại sao lại hỏi vậy. Cô ấy lúng túng nói rằng hỏi giùm bạn cùng phòng.
Nhưng thực tế, tôi đã thấy cô ấy tặng d//ao cạo râu cùng với một túi hoa quả cho La Trì, còn sờ lên cằm mình và bảo anh ta hãy chăm chút hơn.
Khoảnh khắc đó, cơn giận dữ kinh ngạc đến chính tôi cũng không ngờ. Có lẽ những ngày tháng đó, sự không chấp nhận của tôi đối với cô ấy, sự miễn cưỡng chăm sóc cô ấy đã dần bị cô ấy mài mòn.
Từ khi cô ấy ôm tôi khóc vì con mèo đã chet, tôi đã nhận ra rằng, tôi không hề ghét cô ấy đến vậy.
Cô ấy là nơi duy nhất trong ngôi nhà này mà tôi có thể thở phào.
Nhưng cô ấy không biết rằng tôi cứng đầu, không biết một cậu bé ngốc nghếch có thể bướng bỉnh đến mức nào.
Cho đến tận trước khi chet, cô ấy vẫn nghĩ rằng tôi ghét cô ấy. Cho đến tận trước khi chet, cô ấy vẫn nghĩ rằng tôi yêu Triệu Y.
Khi cô ấy viết bốn chữ “Xin lỗi nhé,” trong lòng cô ấy có cảm giác gì?
Tất cả những nỗi đau cố tình che giấu, tất cả những chi tiết mà tôi đã làm tổn thương và phụ lòng cô ấy, cô ấy đã phải chịu đựng sự đau đớn của ung thư và nỗi sợ hãi trước cái chet một mình, giờ đây ào ạt tràn ngập trong cơ thể tôi.
Tôi quỳ xuống, ôm cuốn nhật ký trong tay, co mình lại như một đứa trẻ, khóc nức nở.
5.
Cuối cùng, tôi vẫn đến bãi biển đó, nơi mà tôi luôn sợ phải đến. Tôi sợ phải nhớ lại hình ảnh của cô ấy khi chet.
Đứng bên bờ biển, gió mang vị mặn mòi thổi qua mặt, những con sóng xanh dập dờn khiến tôi cảm thấy buồn nôn và chóng mặt.
Từ khi bị sóng biển cuốn đi và suýt chet đuối lúc 6 tuổi, tôi đã mắc chứng say sóng. Và Ngô Dư lại chet trong biển cả.
Sóng biển liếm lên đôi chân, như đang dẫn dắt tôi bước về nơi sâu thẳm hơn.
Một bước.
Hai bước.
Cảnh cuối cùng mà cô ấy nhìn thấy trước khi chet là bức ảnh pháo hoa mà tôi đăng lên mạng xã hội.
Tôi chỉ nghĩ rằng, những bông pháo hoa rực rỡ đó giống như cực quang mà cô ấy muốn thấy. Nhưng tôi không ngờ rằng, Triệu Y đã nhấn thích bức ảnh đó.
Và từ đó, trong lòng cô ấy, pháo hoa trở thành một sự lãng mạn giữa tôi và Triệu Y.
Khi mặt biển càng lúc càng gần hơn, một cuộc điện thoại bất ngờ làm tôi tỉnh lại. Khi tôi hoàn hồn, nước biển đã ngập đến tận thắt lưng.
Tôi cầm điện thoại lên, là mẹ tôi gọi. Tôi nghe máy, để tránh cho mẹ nghe thấy tiếng gió và sóng biển, tôi che kín đầu dây: “Có chuyện gì vậy mẹ?”
Giọng mẹ có chút mệt mỏi: “Mẹ đang ngủ thì bất ngờ chiếc vỏ sò rơi xuống đất, làm mẹ giật mình tỉnh dậy, nên mẹ nghĩ sẽ gọi cho con. Bao giờ con về đến nhà? Tối nay muốn ăn gì?”
Vỏ sò sao? Tôi sững lại. Đúng vậy, bà ấy vẫn là người thân yêu nhất cần tôi chăm sóc.
“Con đang ở đâu vậy? Sao nghe như tiếng sóng biển?” Mẹ tôi nghi ngờ hỏi.
“Không đâu.” Giọng tôi khàn khàn: “Con sẽ về ngay.”
6.
Vài ngày sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại, giọng bên kia có chút do dự: “Anh, là em đây.”
“Có chuyện này em nghĩ là cần phải nói với anh.”
“Lần trước ở quán bar, bọn em có lẽ đã gặp chị dâu. Lúc đó trông chị ấy gầy đi rất nhiều, em không dám nhận ra.”
“Bọn em uống say, đột nhiên bắt đầu nói về anh.”
“Thằng 11 kể ra mấy lời anh đã nói trong lúc say ở Anh, rằng anh nói ở bên chị dâu cảm thấy mệt mỏi, chán chường này nọ, chị dâu nghe xong hình như rất buồn, rồi nhanh chóng rời đi.”
“Sau này, khi nghe tin chị dâu qua đời, trong lòng em thấy vô cùng khó chịu. Suy đi nghĩ lại, em vẫn quyết định kể lại chuyện ngày hôm đó cho anh.”
Cúp máy, tôi cúi đầu. Thì ra đó chính là lý do cô ấy quyết định rời đi. Cô ấy sẽ không bao giờ biết được rằng, lần đó tôi về nước là để cầu hôn cô ấy.
Đúng là tôi đã cảm thấy chán nản.
Tôi chán việc luôn đứng sau lưng họ mà ghen tuông không có hồi kết, chán sự hòa hợp giả tạo giữa chúng tôi, chán sự hao mòn lẫn nhau.
Tôi muốn hỏi cô ấy có đồng ý cưới tôi không, có muốn cùng tôi sang Anh tổ chức lễ cưới không. Nhưng cô ấy đã dọn hết mọi thứ đi và đề nghị chia tay.
Tôi luôn nghĩ rằng cô ấy thích La Trì. Tình bạn giữa cô ấy và La Trì đã kéo dài mười năm.
Nếu không có mối quan hệ với tôi, nếu không phải vì bố mẹ tôi, có lẽ họ đã đến với nhau từ lâu.
Vì vậy, khi cô ấy đề nghị chia tay, tôi đương nhiên nghĩ rằng cô ấy rời bỏ tôi để đến với La Trì.
Đến giây phút này, tôi mới hiểu cô ấy đã tích tụ bao nhiêu thất vọng đối với tôi.
Lần đó, khi Triệu Y bị cảm, tôi đã khoác áo cho cô ấy. Tôi không phải không thấy được sự buồn bã trong mắt Ngô Dư, nhưng tôi cố ý lờ đi.
Bởi vì đêm trước đó, tôi đã bắt gặp cô ấy và La Trì ở sân vận động, La Trì ghi được một cú ném rổ, cô ấy phấn khích hò reo.
Khoảnh khắc đó, tôi rất ghen tị.
Bàn tay tôi vì tổn thương thần kinh mà không thể chơi bóng rổ nữa, vậy mà cô ấy lại đi xem người khác thi đấu.
Khi cô ấy yếu ớt tựa vào cánh tay tôi, tôi thậm chí còn mỉa mai cô ấy. Từ nhỏ, để khiến tôi nhượng bộ, cô ấy thường giả bệnh hoặc làm ra vẻ không khỏe.
Nhưng lẽ ra tôi phải biết, kể từ sau lần dùng việc t//ự s//át để lừa tôi, cô ấy không bao giờ dám lấy chuyện sức khỏe ra làm trò đùa nữa, thậm chí ngay cả khi thực sự bị bệnh, cô ấy cũng không dám nói cho tôi biết.
Khi tôi chăm sóc Triệu Y, cô ấy một mình chịu đựng cơn đau do ung thư mang lại.
La Trì nói đúng. Tôi thực sự không xứng đáng.
Tôi thậm chí không có tư cách chet cùng cô ấy.
Cô ấy hẳn là rất hận tôi.
Vậy nên, trong di thư cô ấy để lại, cô ấy đã nghĩ đến tất cả mọi người, nhưng tuyệt nhiên không có một lời nào dành cho tôi.
[HẾT]