A Dư - Chương 6: Ngoại Truyện
1.
Tháng đầu tiên sau khi Ngô Dư qua đời. Đôi khi, tôi vẫn quên mất sự thật này.
Sáng sớm, tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc, tôi theo bản năng quay đầu nhìn về phía gối bên cạnh, muốn đẩy chân cô ấy ra khỏi người mình.
Nhưng chỉ là khoảng không. Bên cạnh cũng trống trải, lạnh lẽo.
Cô ấy không còn ở đây nữa.
Sau này cũng sẽ không bao giờ còn nữa.
Tôi ngẩn ngơ rất lâu, chợt nhớ ra rằng trong những ngày cuối cùng của cô ấy, cô ấy đã ít khi bám lấy tôi như trước.
Một tuần sau, tôi dần lấy lại lý trí. Tôi đã bỏ dự án ở Anh, bố mẹ vì cái chet của Ngô Dư mà không thể vượt qua được nỗi đau, tôi cần phải ở lại trong nước để chăm sóc họ, mỗi ngày đi lại giữa công ty và nhà bố mẹ.
Căn nhà mà tôi và Ngô Dư từng ở đã bị tôi khóa lại, giao cho môi giới để bán.
Thật ra chẳng có gì phải trốn tránh, căn nhà ấy đã được cô ấy dọn dẹp sạch sẽ, không để lại thứ gì liên quan đến mình.
À, cô ấy có để lại một con gấu ngốc nghếch.
Trên mảnh giấy còn ghi rằng, tặng cho Triệu Y.
Tôi nhớ cô ấy từng nói tôi trông giống con gấu đó.
Tôi chua chát nghĩ, phải chăng cô ấy muốn “tặng” tôi cho Triệu Y?
Trong cơn giận không rõ lý do, tôi đã ném nó vào sân.
Một ngày nọ, mẹ đột nhiên nói: “Chúng ta đến nơi A Dư đã ra đi xem sao.”
Nhắc đến Ngô Dư, mắt bà lại đỏ hoe: “Mẹ cứ mơ thấy biển đó, có lẽ A Dư muốn gặp mẹ.”
Nói xong, cả mẹ và bố đều nhìn về phía tôi. Tôi gắp cho mẹ một miếng rau: “Con có thể để tài xế đưa bố mẹ đi.”
Mẹ nhìn tôi: “Con không đi thăm A Dư sao?”
“Chỉ là một bãi biển thôi, hơn nữa con vẫn luôn sợ biển.”
Bố gật đầu: “Hồi nhỏ Thời Dư thậm chí không dám vào thủy cung, thôi vậy, để chúng ta đi.”
Trên TV chiếu cảnh cực quang tuyệt đẹp ở Canada, bầu trời đêm như được phủ lên một lớp màu xanh lục phát sáng biến ảo. Tôi quay mặt đi, dọn dẹp bát đũa vào bồn rửa, rồi mở vòi nước.
Mẹ mang về một chiếc vỏ sò nhặt từ bờ biển, đặt ở đầu giường. Bố nói, lúc đó mẹ gọi tên A Dư, và chiếc vỏ sò được sóng đưa đến bên chân mẹ, cứ coi như là A Dư tặng.
Ngoài chuyện đó ra, cuộc sống vẫn tiếp diễn như thường.
2.
Trong buổi họp, Triệu Y ho một tiếng. Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Ra ngoài.” Triệu Y sững sờ, mọi người trong cuộc họp đều ngạc nhiên nhìn tôi.
Cô ấy vội vàng nói lời xin lỗi, che miệng lại rồi nhanh chóng rời khỏi phòng họp. Tôi thu hồi ánh mắt, ra hiệu cho nhân viên trên bục tiếp tục trình bày bản thuyết trình.
Triệu Y trốn vào phòng trà lau nước mắt, tôi lặng lẽ bước đến, tiện tay rót một cốc cà phê đưa cho cô ấy: “Ở công ty, chú ý cảm xúc.”
Triệu Y đưa tay nhận lấy, giọng có chút lúng túng: “Cảm ơn sếp.”
Tôi định rời đi thì bất ngờ nghe cô nói: “Tôi không phải vì chuyện trong cuộc họp mà khóc.”
Cô khàn giọng nói: “Tôi chỉ nhớ lại lần cuối cùng tôi nói chuyện với Ngô Dư, cô ấy đã mua thuốc cho tôi, nói rằng uống cái này sẽ giúp hết ho nhanh hơn.”
“Lúc đó chắc hẳn cô ấy cũng rất đau, phải không?”
“Có điều sếp có biết không? Lần xảy ra tai nạn xe, khi anh đưa tôi ra khỏi xe, ánh mắt của Ngô Dư rất đau khổ, là loại đau khổ mà chỉ con gái mới có thể hiểu được.”
“Tôi đoán cô ấy đã hiểu lầm, cô ấy luôn nghĩ rằng, sau khi tai nạn xảy ra, người đầu tiên anh muốn cứu là tôi.”
Tôi sững lại. Khi đó, chân của Ngô Dư bị kẹt dưới vô lăng bởi đầu xe bị biến dạng, cả khuôn mặt cô ấy trắng bệch.
Triệu Y ngồi ở ghế sau, rên rỉ đau đớn, tôi bước xuống và giúp cô ấy ra trước. Cô ấy rất sợ hãi, vô thức bám chặt lấy áo tôi. Tôi an ủi vài câu, cô ấy mới như chợt tỉnh, buông tay ra.
Tôi nhờ người qua đường giúp báo cảnh sát và gọi xe cứu thương.
Sau đó tôi mới quay lại xem tình trạng của Ngô Dư, cô ấy bị mắc rất chặt, tôi cố thử điều chỉnh ghế lái để tạo không gian cho cô ấy rút chân ra, nhưng nút điều chỉnh gặp trục trặc, chỉ có thể giúp cô ấy lấy những mảnh kính vỡ cắm trong vết thương ra và chờ đội cứu hộ đến.
Bình thường, cô ấy rất sợ đau, nhưng lúc đó lại không kêu lên một tiếng nào. Cô ấy chỉ chăm chú nhìn vào cánh tay gãy của tôi, nói rằng cô ấy không sao, thực sự không sao.
Nhưng sau đó khi gặp La Trì ở bệnh viện, mắt cô ấy đỏ hoe và nói rằng rất đau. Khi đó, tôi đã hiểu rằng, trong lòng cô ấy, tôi có lẽ không đáng tin bằng La Trì.
Triệu Y khẽ nói: “Nhưng tôi biết, anh giúp tôi ra trước là vì muốn tạo không gian cho cô ấy, đúng không?”
Tôi không trả lời.
Buổi tối, tôi thấy một thông báo trên điện thoại: [Nhảy xuống biển t//ự t//ử đau đớn đến mức nào?]
Có người chia sẻ trải nghiệm cá nhân trong phần bình luận, giữa chừng sẽ cảm thấy hối hận, sẽ vùng vẫy, nhưng đã không còn đường quay lại, rất tuyệt vọng, cảm giác muốn thở nhưng lại hút nước biển vào phổi, đường hô hấp đau rát…
Tôi không đọc hết.
Kể từ sau hôm đó, tôi bắt đầu mất ngủ suốt đêm, những lúc không thể ngủ, tôi nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, là phẳng từng chiếc áo.
Mẹ dậy sớm nhìn thấy bàn ăn đầy ắp món, rất ngạc nhiên. Bà nếm thử một miếng, mắt hơi đỏ: “Giống hệt mùi vị do A Dư nấu.”
Tôi gắp một miếng thịt kho bỏ vào miệng, hương vị quen thuộc lan tỏa trong miệng, nhưng trong lòng lại tràn ngập nỗi buồn đau xót, như chạm đến ký ức đã chôn sâu trong đầu.
Trước đây, tôi chưa từng vào bếp. Vậy mà tại sao tôi lại có thể nấu ra món ăn với hương vị giống cô ấy?
Tôi chợt nhận ra rằng, mọi việc tôi đang làm đều là những điều Ngô Dư từng làm.
Từng việc một, đều là thói quen của cô ấy mỗi khi mất ngủ.
3.
Vài ngày sau, người môi giới gọi cho tôi, nói rằng có khách hàng muốn mua căn nhà và hỏi khi nào có thể ký hợp đồng.
Tôi trở lại căn biệt thự trước đây. Không còn những món đồ của cô ấy, bên trong trở nên trống trải.
Những bức tranh tường trẻ con và phóng đại đã không còn, những chiếc gối ôm hình thú trên sofa cũng không thấy nữa, cả những chậu cây xanh cô ấy trồng trên ban công đều đã được mang đi.
Bao gồm cả bức ảnh cưới chúng tôi chụp khi đi du lịch. Chỉ còn lại đồ đạc lạnh lẽo và đơn giản.
Tôi đứng thẫn thờ, đột nhiên rất muốn tìm ra dấu vết gì đó về cuộc sống của cô ấy. Nhưng không có chút gì cả.
Tôi không cam lòng, lục tìm khắp nơi, nhưng chỗ nào cũng trống trơn. Còn con gấu thì sao? Tôi hoảng hốt chạy đến góc sân, nhưng con gấu cũng đã biến mất từ lâu.
Có lẽ nó đã bị nhân viên dọn dẹp coi như rác và mang đi. Thứ cuối cùng cô ấy để lại cho tôi cũng bị tôi làm mất rồi.
Tôi trở về nhà, lấy những bộ quần áo cô ấy từng mua cho tôi, lớn nhỏ đủ loại, trải ra giường rồi nằm lên trên.
Tôi không cố tình dỗ giấc ngủ, nhưng lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm nhận được một hơi thở mềm mại bên tai, như tiếng mèo nhỏ, và giấc ngủ này kéo dài chưa từng có.
Cửa mở ra, có tiếng bước chân. Tôi choàng tỉnh, bước nhanh ra khỏi phòng, đi xuống lầu.
Khi nhìn thấy người đó, tim tôi như ngừng đập. Người đến chỉ là người môi giới.
Ông ấy mang theo một khách hàng muốn xem nhà, thấy tôi thì ngạc nhiên, mỉm cười: “Ồ, hóa ra anh Lục cũng ở đây, thật tình cờ, các anh làm quen với nhau đi.”
Tôi che mắt lại, hít sâu một hơi: “Xin lỗi, căn nhà này tôi không thể bán.”
Tôi tìm đến La Trì. Hỏi anh ấy về nơi ở cuối cùng của Ngô Dư trước khi qua đời.
Anh ấy chăm chú nhìn tôi một lúc rồi mỉm cười: “Căn nhà đó tôi đã mua rồi, anh không cần nghĩ tới nữa.”
Tôi sững người.
Anh đứng dậy, bước đến trước mặt tôi: “Tôi biết anh muốn tìm những kỷ vật của cô ấy, muốn biết những ngày cuối cùng của cô ấy đã sống như thế nào, nhưng anh không có cơ hội đó.”
Tôi im lặng một lúc, ngước lên nhìn anh: “Thực ra, tôi rất ghen tị với anh.”
“Ghen tị vì anh luôn biết rõ về cô ấy hơn tôi.”
“Ghen tị vì khi cô ấy gặp chuyện, người đầu tiên nghĩ đến là anh, chứ không phải tôi.”
“Rõ ràng trước khi anh xuất hiện, người cô ấy phụ thuộc chỉ có mình tôi.”
La Trì cười nhẹ: “Lục Thời Dự, đó là vì anh không xứng đáng.”