A Dư - Chương 4
13
Tôi đã ngủ rất lâu.
Khi tỉnh dậy đã là rạng sáng. Đêm lạnh như nước, cả thành phố chìm trong yên tĩnh.
Lục Thời Dự nhắn tin báo an toàn, nói rằng anh đã đến Anh.
Tôi không trả lời. Tôi không thể ngủ lại được, ngồi trên giường ôm đầu gối.
Thật ra, cũng chẳng sao.
Ban đầu tôi vốn không muốn anh biết về bệnh tình của mình, anh đi ra nước ngoài rồi cũng sẽ không biết tôi đã chet.
Trong cơn mơ hồ, tôi nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.
Hồi nhỏ sức khỏe tôi không tốt, rất dễ bị dị ứng, còn bị viêm mũi không chịu nổi bụi bẩn, vì thế mỗi khi đến lượt tôi trực nhật, anh đều đến lớp tôi để quét dọn và lau bảng thay tôi.
Mùa đông tôi bị ngã trên nền tuyết, anh đeo găng tay vào tay tôi và cõng tôi về nhà.
Tôi bị cảm và đau họng không nuốt nổi thức ăn, trong nhà không có người lớn, anh nấu cháo rồi thổi nguội, đút từng thìa một cho tôi.
Còn cả lần tai nạn đó, nếu không phải anh đứng chắn trước mặt tôi, có lẽ tôi đã chet rồi.
Mỗi lần anh đối xử không tốt với tôi, đều bị những điều tốt đẹp anh đã làm trước đó bù đắp.
Cứ như vậy ngày qua ngày, năm qua năm, những điều tốt đẹp và xấu xa lần lượt cân bằng và tăng lên.
Tôi vẫn rất thích anh.
Bởi vì có những ký ức cần rất nhiều lần tồi tệ mới có thể xóa nhòa. Còn những điều tốt đẹp anh đã dành cho tôi, là không thể bù đắp hết.
Tôi chân trần bước vào phòng làm việc của Lục Thời Dự. Anh hiếm khi cho phép tôi vào đây.
Trong góc giá sách phủ đầy bụi, tôi tìm thấy một cuốn sổ vẽ.
Đúng rồi, Lục Thời Dự trước đây rất thích vẽ.
Ngoài các bản phác thảo đủ loại, tôi lật đến một câu chữ.
[Tôi biết Ngô Dư không có mẹ rất đáng thương, nhưng tôi không thích cô ấy.]
Nét chữ hơi non nớt, là do Lục Thời Dự viết khi còn nhỏ. Tôi do dự một chút. Tiếp tục lật trang.
[Kể từ khi cô ấy đến nhà, trong mắt bố mẹ chỉ có cô ấy.
Khi đi xe, vì cô ấy say xe nên luôn được mẹ ôm trong lòng.
Những thứ tôi thích ăn, cô ấy đều không thích.
Vì vậy bố mẹ chỉ làm những món cô ấy thích ăn.
Tôi bị ốm, cũng chẳng ai nhận ra.]
Ngực tôi như thắt lại. Hóa ra từ khi tôi xuất hiện, dì và chú đã bỏ bê anh nhiều đến vậy.
Lúc đó anh cũng chỉ là một đứa trẻ.
Bị một người từ đâu xuất hiện c//ướp mất sự quan tâm và tình yêu của bố mẹ, làm sao có thể rộng lượng chấp nhận được chứ.
Những trang nhật ký sau này dần nhiều hơn.
[Cô ấy nhặt một con mèo nhỏ bị mắc mưa, không nuôi sống được, cô ấy khóc nức nở.
Tôi ôm lấy cô ấy, cô ấy lập tức ôm chặt tôi, nước mắt nước mũi đều dính lên người tôi, bẩn kinh khủng.]
[Bố mẹ quên sinh nhật của tôi, nhưng cô ấy không quên, còn chạy đi nói với cả lớp, khiến thầy cô và các bạn hát bài chúc mừng sinh nhật cho tôi.
Tôi từ đầu đến cuối không ngẩng lên, thật là mất mặt.]
[Tôi không cho cô ấy gọi tôi là anh, nhưng cô ấy không nghe.
Tôi không phải là anh trai của cô ấy.
Làm anh của cô ấy có phải là cái gì cũng phải nhường cho cô ấy không?
Bố mẹ tôi nói như vậy.]
[Cô ấy có phải thấy đàn ông là đều gọi là anh không?]
Phần lớn cuốn sổ là những bức vẽ, chỉ thỉnh thoảng khi có chuyện quan trọng anh mới viết một đoạn.
[Hôm nay tôi nghe cô ấy nói với mộ của con mèo: Nếu không làm vừa lòng anh ấy, tôi sợ chú dì sẽ đuổi tôi đi.
Lúc đó, tôi cảm thấy thật buồn.]
Mắt tôi hơi cay. Khi còn nhỏ, tôi rất mong tôi và chú dì, và cả anh ấy là một gia đình.
Sự yêu mến dành cho Lục Thời Dự cũng xen lẫn với niềm khao khát này. Tôi thực sự muốn có một gia đình.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thực sự yêu anh.
Sau khi Lục Thời Dự trưởng thành, anh rất ít khi viết nhật ký.
Lật đến trang cuối cùng, chỉ có một câu: [Cô ấy dường như nghĩ rằng tôi đã uống say, ngốc quá, đàn ông say rượu thì không làm được gì đâu.]
Những trang giấy đã cũ và dính lại, tôi tách ra trang áp cuối, còn có một đoạn: [Triệu Y rất giống tôi, trên người cô ấy tôi tìm thấy nhiều điểm tương đồng, ngay cả những vết nhơ trong tâm hồn cũng giống nhau.
Có lẽ có thể để cô ấy làm bạn gái của tôi.]
Tôi sững lại trong giây lát. Thì ra cuối cùng, anh nhận ra Triệu Y mới là tri kỷ của mình.
Hóa ra, ký ức về tuổi thơ của tôi và anh không giống nhau. Hóa ra, tôi đã cản trở anh nhiều đến thế.
Tôi cầm bút, viết mấy chữ lên mặt sau của cuốn sổ: [Xin lỗi nhé.]
14
Cơn đau đầu lại tái phát, mỗi lần đau, cả người tôi như rã rời. Thuốc giảm đau có lẽ đã không còn tác dụng nữa.
Tôi nhìn vào hình ảnh của mình trong gương, nói thật, trông không được đẹp lắm. Gương mặt bầu bĩnh ngày nào giờ đã biến mất hoàn toàn.
Lục Thời Dự không thích kiểu “em gái nhỏ”, có lẽ sẽ thích một người như tôi bây giờ. Có lẽ tôi giờ đã giống như một bà cô của anh ấy vậy.
Bị cơn đau dày vò đến mức run rẩy, khi ý chí trở nên mờ nhạt, tôi không kìm được mà muốn gọi cho Lục Thời Dự.
Ngón tay chạm vào số của anh. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không bấm gọi.
Tôi là một người rất ích kỷ. Có rất nhiều suy nghĩ nhỏ nhen và tăm tối.
Tôi biết rõ Lục Thời Dự không thích tôi, nhưng vẫn ép buộc anh phải ở bên tôi, dùng trách nhiệm để ràng buộc anh.
Lần này, thôi vậy.
15
Sinh nhật hôm đó, Lục Thời Dự gọi cho tôi rất nhiều lần. Tôi nhìn màn hình điện thoại sáng lên rồi lại tắt đi.
Cuối cùng vẫn bắt máy.
“Sao bắt máy chậm thế?” Giọng anh có chút ồn ào ở phía bên kia.
“Em đang ngủ.” Tôi nhẹ giọng đáp.
“Ăn bánh kem chưa?” Anh hỏi.
Tôi gật đầu: “Ăn rồi.”
“Là bố mẹ cùng em đón sinh nhật à?”
Làm sao tôi dám để dì và chú thấy bộ dạng của tôi lúc này.
Vì thế tôi nói dối họ rằng tôi đi du lịch, muốn khám phá một khía cạnh khác của thế giới và sẽ phải rất lâu mới trở về.
“Không phải.” Tôi cười nói: “Em đón với bạn bè.”
Anh im lặng một giây: “La Trì?”
Anh ấy đúng là người bạn thân thiết nhất mà tôi còn giữ liên lạc suốt bao năm qua.
“Đúng vậy, bánh là anh ấy mua, đáng ghét là lại mua lớn hơn một tuổi. Còn khuyên em rằng do sinh vào cuối năm nên tính một tuổi luôn, thật sự là phiền phức.”
Thực ra, tôi đã không gặp anh ấy một thời gian rồi. Lục Thời Dự ừ một tiếng.
“Gần đây em thường bị đau bụng, cả tim cũng đau, đau đến mức lăn lộn trên sàn.” Tôi muốn làm nũng một chút, nhưng cổ họng có phần khàn, nên hiệu quả không tốt lắm: “Anh mau về đi, được không? Em muốn gặp anh.”
Anh có nghe qua câu chuyện “Sói đến rồi” chưa?
Trước đây, khi Lục Thời Dự cùng Triệu Y đi công tác, tôi cũng muốn đi theo, nhưng anh không đồng ý, tôi đã dùng việc t//ự t//ử để đe dọa, vào đêm trước khi họ khởi hành, tôi nhắn tin rằng nếu anh không đưa tôi đi, tôi sẽ không sống nữa.
Tôi chỉ nói trong lúc nóng giận, không ngờ anh lại tin thật. Lục Thời Dự đã vội vã đến, còn tôi ngồi xếp bằng trên sàn, cầm một con dao ăn chưa mài sắc kề vào cổ tay.
Biểu cảm lo lắng của anh lập tức trở nên lạnh lùng.
Từ đó về sau, mỗi khi tôi nói mình không khỏe, trong tai anh chỉ nghe thấy sự phiền phức.
Tôi càng hối thúc anh nhanh chóng trở về, anh càng không muốn về.
Tôi hiểu rõ điều này.
Quả nhiên, ở đầu dây bên kia, anh lạnh lùng ném lại một câu “Chờ anh làm xong việc” rồi cúp máy.
Phải nói sao đây, khiến anh yêu tôi thực sự không dễ dàng, hai mươi năm qua tôi cũng không thành công. Nhưng nếu muốn anh ghét tôi, tôi lại biết rất rõ cách làm.
Như vậy, khi anh nghe tin tôi qua đời, liệu có thể bớt đau lòng đi một chút.
Nếu anh còn có thể buồn vì tôi.
16
Một tháng sau.
Tôi đang ngồi nghe nhạc trong một quán bar nhỏ, bàn bên cạnh là vài người bạn của Lục Thời Dự, có cả nam lẫn nữ.
Tôi đội mũ lưỡi trai, kéo vành mũ xuống thật thấp, lại mặc đồ đen thu mình trong góc, vì vậy họ không nhận ra tôi.
Tôi nghe họ nói chuyện, nhắc đến tên tôi trong những câu chuyện phiếm. Thì ra, Lục Thời Dự muốn chia tay với tôi.
Anh nói đã kéo dài quá lâu rồi, cả anh và tôi đều mệt mỏi và chán nản. Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc ở nhà.
Quần áo, giày dép, bàn chải đánh răng, cốc đánh răng, và một số đồ trang trí mà tôi đã ép buộc mang vào với cái gọi là gu thẩm mỹ thấp kém, mọi thứ thuộc về tôi, lớn nhỏ đều được gom lại.
Như vậy, khi bạn gái mới của anh dọn vào, sẽ không phải cãi nhau với anh vì nhìn thấy những đồ vật tôi để lại.
Tôi gói ghém những món đồ lặt vặt này, phần lớn đem đến trạm rác, còn một số tôi bán đồ cũ.
Trong đó có cả những bức ảnh cưới mà chúng tôi từng chụp. Đó là khi cả gia đình đi du lịch nước ngoài, chụp cho vui thôi, dì và chú cũng có một bộ. Trước đây, tôi rất trân trọng chúng, treo ở vị trí nổi bật nhất trong nhà.
Nhưng dù sao chúng cũng không thể bán lại, chỉ còn cách vứt đi.
Trước khi rời đi, tôi nhìn lại ngôi nhà này một lần cuối.
Vậy là xong.
Không còn chút dấu vết nào của tôi nữa.
À không đúng. Tôi để lại một con gấu nâu trên ghế sofa trong phòng khách. Lý do tôi mua nó là vì cảm thấy nó giống Lục Thời Dự.
Tôi ghim một mảnh giấy lên trên đó.
[Gấu này tặng cho Triệu Y nha.]
Lục Thời Dự thích Triệu Y đến mức nào chứ.
Hồi đó, chúng tôi ba người ngồi chung một chiếc xe, tôi lái, Lục Thời Dự ngồi ở ghế phụ.
Triệu Y ngồi ở phía sau tôi.
Khi bị chiếc xe tải mất lái đ//âm vào, Lục Thời Dự đã chắn cho tôi khỏi viên đá bay tới, nhưng thân xe biến dạng đã kẹt chặt tôi lại, hai chân bị mắc dưới vô lăng, kính vỡ đ//âm vào đùi khiến m//áu chảy ròng ròng.
Có lẽ là do cơ chế tự bảo vệ của cơ thể, lúc đó cảm giác của tôi rất tê liệt, thậm chí không thấy đau.
Phía sau, tiếng rên rỉ đau đớn của Triệu Y vang lên, Lục Thời Dự bất chấp cánh tay bị gãy, xuống xe mở cửa cho cô ấy, bế cô ấy ra ngoài.
Sau đó, anh mới quay lại để lo cho tôi.