A Dư - Chương 3
10
Sau vụ tai nạn xe đó, Lục Thời Dự lái xe rất cẩn thận, chỉ năm cây số mà đi mất hơn mười phút.
Khi vào cửa, anh đột ngột nắm lấy tay tôi, cúi đầu ngửi thấy mùi rượu trên người tôi: “Em đã uống bao nhiêu?”
“Một lon.”
Anh rõ ràng không tin. Tôi định giải thích, nhưng vừa mở miệng đã liên tiếp hắt hơi mấy cái.
Anh đặt tay lên trán tôi kiểm tra nhiệt độ: “Bị sốt rồi?”
Có lẽ vì hắt hơi quá mạnh, trong mũi lại có thứ gì đó chảy ra. Lục Thời Dự nhíu mày: “Em làm sao vậy?”
Tôi lắc đầu, dùng tay bịt mũi: “Có lẽ là nóng trong người thôi.”
M//áu tuôn ra ào ạt như vòi nước bị khoá không chặt, ánh mắt của Lục Thời Dự lập tức thay đổi, bảo tôi ngửa đầu và bóp chặt cánh mũi, rồi vào phòng ngủ lục tìm bông y tế nhét vào mũi tôi.
Anh chăm chú nhìn tôi, hành động cẩn thận và tỉ mỉ. M//áu mũi dần dần ngừng lại, nhưng trên mặt và cổ tôi vẫn dính đầy m//áu.
Lục Thời Dự mang khăn ấm đến lau sạch cho tôi, khi lau đến ngực, tay anh hơi dừng lại một chút.
Tôi kéo tay áo của anh, ở đó có một vệt m//áu nhỏ: “Dính vào người anh rồi.”
Anh không để ý, nhìn chằm chằm vào tôi, lông mày lại nhíu lại: “Hắt hơi mà cũng chảy m//áu mũi, em là búp bê sứ sao?”
Tôi gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Em đúng là yếu đuối mà.”
Tôi nói thật lòng. Anh quan sát tôi một chút: “Em có phải gầy đi không?”
Anh còn nhớ cân nặng của tôi sao? Lục Thời Dự đi vào bếp nấu một tô mì thơm phức.
Sau đó nhìn tôi ăn hết cả tô. Đã rất lâu rồi tôi không ăn no đến như vậy. Cái bụng căng phồng, no đến mức không thể cử động.
Anh mang đến bộ đồ ngủ, cúi người thay giày cho tôi, khi cúi đầu, những sợi tóc trước trán che khuất mắt anh, trông anh kiên nhẫn và dịu dàng.
Có một khoảnh khắc, tôi tưởng như mình đã quay trở lại ngày xưa.
Khi đó, tôi bị suy dinh dưỡng vì kén ăn, anh không còn chịu chiều chuộng tôi nữa, mà cố ép tôi thay đổi khẩu vị.
Thực ra… tôi có rất nhiều điều muốn hỏi anh.
Năm đó anh thi rất tốt, rõ ràng có thể vào một trong năm trường đại học hàng đầu của cả nước, tại sao lại chọn ở lại trường 985 hạng chót của chúng tôi.
Khi đó anh nói là vì trường đó ở xa nhà, có thể tránh bị gia đình làm phiền, đó có phải là thật lòng không.
Hay là, anh sợ tôi một mình đơn độc đi học xa, sẽ bị bắt nạt. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không thể hỏi ra miệng.
Lục Thời Dự nhận được một cuộc điện thoại, anh đứng dậy, đi sang một bên, giọng điệu và vẻ mặt vô cùng dịu dàng: “Ừ, đã tìm thấy cô ấy rồi.”
Có những chuyện là do trời định sẵn. Nếu anh không đến trường của chúng tôi, thì đã không gặp được Triệu Y.
Mặc dù sau đó Triệu Y không chịu nổi áp lực và đến với người con trai khác, nhưng bao nhiêu năm qua, hai người này cuối cùng vẫn thấu hiểu nhau.
Lục Thời Dự, em không còn nhiều thời gian nữa.
Hãy cùng em đi hết đoạn đường này, rồi anh sẽ được giải thoát.
11
Chỉ còn một tháng nữa là đến sinh nhật của tôi.
Gần đây, tôi cảm nhận rõ ràng rằng cơ thể ngày càng suy yếu, liều lượng thuốc giảm đau ngày càng tăng, nhưng cơn đau lại ngày càng dữ dội.
La Trì cũng nói với tôi rằng tình hình của tôi không khả quan. Tôi bám sát Lục Thời Dự, lặp đi lặp lại bên tai anh: “Đưa em đi xem cực quang có được không?”
“Không phải đã hẹn sang năm sao?”
“Em không đợi được nữa.”
Anh có biết ý nghĩa của cực quang là gì không.
Nó tượng trưng cho sự may mắn, những ai nhìn thấy cực quang sẽ nhận được hạnh phúc cả đời.
Lục Thời Dự bị tôi quấy rầy đến mức mất kiên nhẫn: “Được.”
“Thật sao?”
Anh đáp: “Ừ.”
Đôi mắt tôi sáng rực lên, tôi ôm chặt lấy cổ anh, hôn nhẹ lên chóp mũi.
Lục Thời Dự sững lại trong giây lát, toàn thân căng cứng, nhưng cũng không đẩy tôi ra.
12
Quan hệ của chúng tôi đã trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều. Dấu hiệu rõ ràng nhất là Lục Thời Dự trở nên “mãnh liệt” hơn.
Mặc dù trước đây tần suất của chúng tôi cũng không phải là ít, nhưng gần đây anh ấy rõ ràng rất tận tâm.
Bỏ qua những điều đó, tôi vẫn rất trân trọng quãng thời gian này. Nếu không có những rối ren trong chuyện tình cảm, thì ít nhất anh ấy cũng là một người anh tốt.
Cuộc sống luôn đầy rẫy những điều bất ngờ.
Sau bao nhiêu chờ đợi, cuối cùng cũng sắp đến sinh nhật của tôi.
Hôm đó, tôi ra ngoài để mua một số đồ cần thiết cho chuyến du lịch nước ngoài, nhưng trên đường đi thì cơn đau đầu ập đến, tôi bị một chiếc xe điện va phải.
Tôi co ro trên mặt đất, mặt mũi trắng bệch, chủ xe sợ hãi gọi xe cứu thương, nhưng tôi đã ngăn lại và gọi cho La Trì.
Hôm nay đáng lẽ anh ấy được nghỉ.
La Trì đến rất nhanh, anh bế tôi đang đau đến mức co giật lên xe, sau đó cho tôi uống thuốc an thần.
Tôi từ từ hồi phục, thậm chí còn có tâm trạng đùa với anh: “Đợi tôi chet rồi, nhất định sẽ để lại một nửa tài sản cho anh, anh còn tốt hơn cả bạn trai.”
Anh ấy liếc tôi một cái: “Ai thèm tài sản của em chứ.”
“Vậy anh muốn gì? Tôi cũng không có gì đáng giá.”
Anh suy nghĩ một chút: “Cho tôi một bữa cơm đi. Thú thật là ban đầu tôi theo đuổi em vì em nấu ăn quá ngon.”
“Ồ.”
Tôi đã nấu cho Lục Thời Dự bao nhiêu năm mà vẫn không thấy anh yêu tôi.
Chúng tôi đi chợ mua thức ăn, với lòng biết ơn, tôi chuẩn bị nấu một bữa thật ngon. La Trì ban đầu đứng tựa vào cửa bếp nhìn tôi, nhưng sau đó bị tôi gọi vào để giúp một tay.
Khi món ăn nấu được nửa chừng, Lục Thời Dự gọi điện cho tôi: “Chuyện gì vậy? Hôm nay ở công ty có người nói thấy em bị tai nạn trên đường?”
Tôi sững người một chút, không ngờ anh lại biết: “Chỉ là một tai nạn nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng.”
Anh thở sâu, “Em đang ở đâu?”
La Trì đưa cho tôi con tôm đã làm sạch: “Tôm đã lột vỏ và cắt bỏ chỉ rồi, biết vậy mua tôm đã bóc vỏ cho xong.”
Lục Thời Dự nghe thấy giọng của anh ấy, im lặng một lúc. Tôi đành nói: “La Trì đã giúp em, em đang ở nhà anh ấy nấu cơm cho anh ấy.”
“Vậy xem ra không có gì.” Anh nói giọng trầm thấp, rồi cúp máy.
Tôi và La Trì nhìn nhau. Anh nhún vai.
Buổi tối. Lục Thời Dự về rất muộn.
Tôi vui vẻ nhảy lên trước mặt anh, đưa cho anh ly sữa nóng: “Chúng ta đi Na Uy ngày nào để em đặt vé?”
Lục Thời Dự ngước lên nhìn tôi, anh không nhận ly sữa, cũng không nói gì. Trong sự im lặng đó, tôi dường như có một linh cảm.
Quả nhiên.
Anh cụp mắt xuống: “Xin lỗi, có một dự án khó ở Anh được giao cho công ty, anh phải đích thân tham gia, từ lúc khởi công đến khi hoàn thành ít nhất cũng cần nửa năm.”
Tôi vô thức siết chặt ly sữa. Nếu là trước đây… tôi chắc chắn có thể thông cảm.
Công việc là quan trọng, sự nghiệp là trên hết.
Điều đó tôi hiểu.
Tôi rất bướng bỉnh. Nhưng trước những việc chính đáng, tôi chưa bao giờ làm phiền anh.
“… Có thể hoãn một chút được không, đi Na Uy chúng ta cũng không ở lại lâu.” Tôi hơi bối rối nói, thậm chí có chút cầu xin.
Có lẽ bất ngờ với sự kiên quyết của tôi, anh nhìn tôi một cái/ “Sang năm đi, em muốn ở bao lâu cũng được.”
Lâu sau, tôi ừ một tiếng.
Nhưng, không còn cơ hội nữa.
Có lẽ vẫn còn chút áy náy, trên giường, tôi quay lưng về phía anh, Lục Thời Dự từ phía sau ôm lấy tôi, những nụ hôn nhẹ rơi trên cổ và vai tôi.
Tôi không đáp lại, anh cũng không giận, từ từ hôn tôi, thậm chí hôn từng ngón tay, ban đầu là nhột, rồi dần dần trở nên mãnh liệt.
Năm tháng không gặp, dường như anh muốn bù đắp tất cả.
Sáng hôm sau.
Anh thu dọn một vài hành lý đơn giản, Triệu Y lái xe đến đỗ ngoài sân. Lục Thời Dự chào tạm biệt tôi: “Anh sẽ tranh thủ về thăm.”
Nói xong, anh chuẩn bị rời đi. Tôi nói: “Không ôm một cái sao?”
Anh do dự nửa giây, rồi nghiêng người đến gần tôi. Triệu Y thò đầu ra khỏi xe: “Sếp, đến giờ đi rồi.”
Động tác của Lục Thời Dự ngừng lại, đúng là, trước mặt người khác anh luôn không quá gần gũi với tôi.
Anh nhìn tôi một lúc: “Chờ anh về.”
Sau đó quay lưng đi về phía Triệu Y. Tôi theo thói quen mà đếm.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước… mười bước, anh không quay đầu lại.
Trước đây tôi luôn mong đợi anh có thể quay lại nhìn tôi, chỉ một lần cũng được, ít nhất cũng cho thấy anh còn luyến tiếc tôi.
Nhưng tiếc là lần này, cũng không có ngoại lệ.