A Diệu - Chương 2
Mười món quần áo hai văn tiền, giặt đến đau cả lưng mỏi cả vai.
Ta cất tiền đi, bắt đầu hồi tưởng lại thế sự kiếp trước.
Ta nhớ năm đó vào mùa đông, gió tuyết trắng ở phương Bắc nổi lên, quân man di kéo xuống phía nam cướp bóc, giá thảo dược tăng vọt.
Nếu ta có thể có một số vốn——
Ít nhất có thể lãi gấp mười gấp trăm lần.
5
Bên ngoài ồn ào đến nửa đêm, đây là lần đầu tiên ta ngủ yên tâm như vậy.
Sáng sớm hôm sau, ta lấy ra miếng ngọc bội đính hôn mà phụ thân ta để lại lúc trước, chất ngọc thượng đẳng, còn có những đồ vật khác mà ông để lại cho ta, ta đều lấy ra hết.
Lại đếm hết số tiền đã tích cóp được.
Vốn không nhiều cũng không ít nhưng năm nay giá thuốc rất thấp, đủ để thử một lần.
Mẫu thân ta với quầng thâm mắt chờ ở nhà chính, thấy ta ra liền hỏi: “Hôm nay ăn sáng gì vậy, A Diệu.”
Bà vẫn chờ ta như trước đây, mỗi ngày lo lắng hết mọi việc trong nhà.
Ta cười: “Trong nhà vẫn luôn là mẫu thân làm chủ, mẫu thân muốn ăn gì thì ăn nấy.”
Muội muội lập tức từ trong phòng đi ra.
“Đại tỷ sao lại nói chuyện với mẫu thân như vậy? Mẫu thân ngày nào cũng vất vả vì gia đình, tỷ lại nói lời lạnh nhạt như vậy?”
“Muội muội nói đúng, mẫu thân vất vả, muội muội mau đi chuẩn bị bữa sáng với nước nóng cho mẫu thân dùng đi. Mẫu thân hẳn là còn chưa rửa mặt chải đầu?”
Ta nói xong liền ra khỏi cửa, muội muội ở phía sau dậm chân thình thịch.
“Mẫu thân, mẫu thân nhìn tỷ ấy kìa! Bất hiếu như vậy! Mẫu thân, cái áo này của con ngắn mất một đoạn rồi, phải đổi thôi…”
Ta thẳng đến tiệm cầm đồ để cầm cố.
Lấy tiền ra, không ngờ lại vừa vặn gặp Tô lão gia đến tuần tra cửa hàng.
Tô lão gia khi đó nhìn thấy ta liền dừng lại.
Ông ta hỏi ta có phải là con gái của Giang Trọng Hoài không.
Lại nói theo giao tình thì ta nên gọi ông ta một tiếng thúc bá, nếu có chuyện gì cứ việc tìm ông ta.
Ta ra ngoài rất lâu, quay đầu lại nhìn thấy ông ta vẫn đang vuốt râu nhìn ta chằm chằm.
Thật khiến người ta buồn nôn.
Kiếp trước, ta ngây thơ cho rằng ông ta thật sự nể mặt phụ thân mà chăm sóc ta, ai ngờ ông ta đã sớm bày sẵn cục diện chỉ chờ ta từng bước sa vào.
Ta khạc một ngụm, quay người đi thẳng mấy vòng, mới tìm được một bằng hữu làm công ở hàng thuốc quen biết kiếp trước.
Kiếp trước cũng vì tận trung chức trách mà bị vu oan đuổi ra ngoài, Cung Lãng là người ta tiến cử với Tô lão gia để ông ta giữ lại.
Cũng là hắn vào lúc sau cuối đã giúp ta gửi một lá thư cho vị hôn phu mà ta chưa từng gặp mặt.
Là người có nguyên tắc cũng như có giới hạn.
Đi vòng vèo sau cùng cũng tìm được hắn, lúc đó hắn đang ở dưới chọn thuốc, cả người rách rưới.
Người quản sự chửi bới om sòm, hạch sách đủ điều, Cung Lãng bị tát hai cái, vẫn kiên trì nói rằng những rễ thối này dù có bỏ đi phần thuốc thối thì dược tính cũng không đúng, không nên dùng làm thuốc.
Sau khi xung quanh yên tĩnh, ta ngồi xổm trước mặt hắn, đưa cho hắn một chiếc khăn sạch.
Thiếu niên chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi có chút căng thẳng.
Ta mở lời đi thẳng vào vấn đề nhờ hắn mua thuốc.
Hắn vừa bất ngờ vừa kinh ngạc: “Nhưng mà nhưng mà chúng ta không quen biết nhau.”
Ta nói về sự ngưỡng mộ và tin tưởng của ta đối với hắn vừa rồi, lại nói về việc chia lợi nhuận của vụ mua bán này, cùng với khế ước đã chuẩn bị sẵn đều đưa cho hắn.
Sắc mặt hắn dần dần nghiêm trang, cuối cùng ấn dấu vân tay: “Chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.”
6
Kết quả vừa mới về đến nhà.
Mẫu thân ta liền hỏi ta có phải đã cầm cố miếng ngọc bội đính hôn của ta không.
Tin tức của bà đến nhanh quá.
Không có bất kỳ sự lo lắng nào, câu tiếp theo chính là: “Tiền đâu?”
Ánh mắt ta chuyển đến chiếc bàn bên cạnh bà ta, trên đó có hai tách trà.
Có người đã đến.
Hẳn phải là Tô lão gia.
Xem ra vị mẫu thân thân này của ta quen biết Tô lão bản sớm hơn ta tưởng tượng.
Ta nói: “Mất rồi.”
Mẫu thân ta lập tức đứng dậy: “Nhiều tiền như vậy, mất rồi? Người ta còn cố ý cho con giá cao! Sao lại mất rồi! Mất ở đâu?”
Ta nhướng mày, bà dường như nhận ra điều gì đó, lại mềm giọng nói.
“A Diệu, chúng ta là người một nhà, nếu con muốn vải vóc quần áo, son phấn, muội muội có, mẫu thân tự nhiên sẽ cân nhắc cho con nhưng trong nhà có nhiều miệng ăn như vậy! Muội muội con sắp phải chuẩn bị quần áo cập kê, mũ mão cũng phải làm mới… Làm người phải có lương tâm, A Diệu, nói cho mẫu thân biết, tiền đâu.”
Ta cười, giơ tay ra cho bà ta xem: “Thật sự mất rồi. Mẫu thân không tin, cứ lục soát đi.”
Bà thực sự lục soát, cùng với Tôn ma ma vẫn chưa bị đuổi việc, kéo ta vào nhà lục soát từ đầu đến chân một lần.
Ngay cả búi tóc cũng bị gỡ ra để xem, đến một cọng tóc cũng không chừa.
Ta đứng trong căn phòng tối tăm nhìn ra bên ngoài, trời tháng chín nhưng khí lạnh lại bốc lên từ dưới chân.
Bàn tay trơn trượt sờ soạng trên người ta.
Mẫu thân ta nhìn ta đột nhiên nói: “A Diệu của ta lớn rồi.”
Đệ đệ đang tò mò tiến lại gần khe cửa sổ nhìn ta.
“Cút!” Ta mặt không biểu cảm mắng hắn: “Đồ ngu, chưa từng thấy phụ nữ sao.”
Mẫu thân ta nghe vậy lập tức nổi giận, mượn cớ phát huy, trực tiếp tát ta một cái, bà ta hàm nước mắt hét vào mặt ta.
“Đây là thái độ con nói chuyện với đệ đệ mình sao! Nó chỉ là một đứa trẻ, nó hiểu gì chứ?! Con là tỷ tỷ của nó, nó nhìnmột cái thì sao! Giang Diệu ơi Giang Diệu ơi, con thay đổi rồi! Ta thấy chắc chắn là do ở bên ngoài lâu quá, tâm đãnhuốm đen rồi.”
Bà ta gọi Tôn ma ma nhốt ta lại, bảo đệ đệ với muội muội ta không được cho ta ăn trừ phi ta nói ra số tiền đó ở đâu.
Một Tôn ma ma căn bản không phải đối thủ của ta.
Ta đẩy một cái là bà ta ngã lăn quay ra đất.
Mẫu thân ta tức giận gọi người, nhị muội với đệ đệ ta đều đến giúp.
Thêm hai đứa nữa cũng chỉ là đồ bỏ đi.
Ta tát mỗi đứa một cái, còn chưa kịp nói gì thì “bốp.” một tiếng, gáy ta đau nhói.
Mẫu thân ta ném cái ghế trên tay xuống, nhìn ta ngã xuống đất, bà nói: “Phản rồi phản rồi, mau, mau trói đứa con bất hiếu này lại.”
7
Hóa ra mẫu thân ta cũng biết động tay động chân.
Ta tính toán sai rồi.
Ta bị trói chặt tay chân ném vào nhà củi.
Đói một ngày một đêm.
Nhị muội bưng cơm ở bên ngoài bép xép ăn ngon lành, cười lạnh nói ta tự chuốc lấy, ai bảo ta thường quản thúc nó làm chi.
Mẫu thân ta dẫn Tôn ma ma đi tìm Lưu quả phụ, họ cho rằng ta quen biết Lưu quả phụ, chắc chắn là bà ấy đã lừa tiền.
Lưu quả phụ tính tình dữ dằn, ngay hôm đó đã bưng ghế đến trước cửa nhà ta mắng chửi ba ngày, nói muốn tuyệt giao với nhà ta.
Mẫu thân ta hèn nhát, một câu cũng không dám đáp trả.
Còn bảo Tôn ma ma mang một chén trà đến cho Lưu quả phụ nói rằng hàng xóm láng giềng, mọi người đều giữ thể diện một chút.
Lưu quả phụ cười lạnh nói, người muốn giữ thể diện thì ai lại ăn thịt con gái mình, dù sao Giang phu tử cũng là người đọc sách, đem đại nữ nhi mà ông ấy yêu thương nhất, đã đính hôn rồi đi làm thiếp thất thì có hợp lý không?
Bà kéo dài giọng nói to, rõ ràng là nói cho ta nghe để nhắc nhở ta.
Ta nói sao dạo này lại cho ta ăn một bữa.
Hóa ra là có chủ ý như vậy.
Mẹ ta đỏ mặt nói: “Tô gia là cưới làm thiếp lương, thiếp quý. Hơn nữa, đại nữ nhi của ta… Không tính là đã đính hôn.”
Lại nói rằng tên thanh mai trúc mã của ta chỉ là lời nói đùa thời còn để chỏm, đối phương ở phương Bắc nhiều năm như vậy, cũng không có tin tức gì, chẳng lẽ vì một câu nói đùa mà làm lỡ dở cả đời ta sao?
Lưu quả phụ mắng càng khó nghe hơn, nói rằng đã bán nữ nhi kiếm được tiền rồi thì dựa vào đâu mà nói ta lấy tiền của các người, bắt trộm phải có tang vật, bắt gian phải có đôi, nếu còn nói bậy bạ nữa, bà ấy sẽ treo cổ ngay trước cửa nhà ta.
Bên ngoài mắng chửi ầm ĩ, ta ở trong nhà củi nghe rõ mồn một.
Cuối cùng sau khi kết thúc, mẫu thân ta vào nhà củi, hỏi ta.
“Con muốn gả đi đàng hoàng, hay là muốn ngoan ngoãn gả đi.”
Bà nói: “Nhà ta thực sự không còn cách nào rồi. Năm nay cả năm không được ăn cơm gạo trắng, toàn là lúa mạch, lúa miến tạp màu với gạo thường, đến tháng đông, thậm chí còn không có tiền mua một chiếc áo bông mới. Đồ cầm cố cũng đã cầm cố gần hết rồi nhưng con người ta phải sống cho đàng hoàng. A Diệu, mẫu thân thấy Tô lão gia là thật lòng thích con, đã đến hỏi thăm con mấy lần.”
“Ông ta nói sau này chắc chắn sẽ đối xử tốt với con. Mẫu thân đều là vì con tốt.”
Đến lúc này rồi, còn nghĩ đến thể diện.
Ta nói: “Thời gian để tang phụ thân con còn chưa hết.”
“Chuyện hiếu thuận, quan trọng nhất là ở tấm lòng. Chỉ cần con gật đầu, những chuyện khác tự nhiên có cách.”
Có cách gì đâu, chẳng phải là tư thông, trước tiên làm ngoại thất không danh phận hai năm sao.
Ta giơ bàn tay sưng đỏ lên, lau vết máu ở khóe miệng thâm tím: “Hay là mẫu thân cởi trói cho con trước, con mới thật sự tin mẫu thân là vì tốt cho con.”
8
Đồ của Tô lão gia liên tục được đưa đến.
Đồ ăn thức uống trong nhà tốt hơn nhiều.
Mặt mày của mẫu thân ta bắt đầu giãn ra.
Có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, ngay cả người cữu cữu chuyên đi xin xỏ cũng bắt đầu đến cửa, luôn miệng gọi tỷ tỷ ngọt sớt.
Nhị muội có quần áo mới, cũng có trâm cài mới, đeo nó lắc lư đến khuyên ta yên tâm đi lấy chồng.
Ta cười: “Muội muội tốt, muội nghĩ xem, nếu ta gả cho Tô lão gia làm thiếp, sau này nếu muội thích nhi tử của ông ta thì muội phải làm sao? Làm người nên chừa đường lui, sau này còn dễ gặp lại.”
Nhị muội cười lạnh khinh thường: “Xì, sao ta có thể thích nhi tử ông ta, ông ta trông như vậy, nhi tử cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu.”
Tô lão gia còn thỉnh thoảng sai người mang đồ đến cũng dẫn đệ đệ ta đi ra ngoài, đệ đệ ta thích đi theo,cũng bởi lẽ do đồ ăn ngon nhiều.
Ta nhắc nhở họ: “Đầu óc đệ đệ ta chậm chạp, cái gì cũng học. Mẫu thân để nó theo lão Tô kia học, cũng không sợ học hư. Tôn ma ma, bà khuyên nhủ đi.”
Mẫu thân ta tức giận: “Đệ đệ con đâu có ngốc, chỉ là nó chậm hiểu hơn người khác một chút. Theo Tô lão gia đi ra ngoài mở mang tầm mắt mới tốt.”
Ta lười nhắc nhở bà ta kiếp trước đệ đệ ta tự thông hiểu chuyện nam nữ đáng sợ thế nào, ban ngày ban mặt không mặc quần áo, cầm roi đuổi theo Tôn ma ma chạy khắp nhà.
Tôn ma ma nói bóng gió: “Diệu tiểu thư vẫn nên lo lắng cho vết thương của mình trước đi, dùng nhiều tiền như vậy rồi mà vẫn không thấy đỡ.”
Mẫu thân ta mua cho ta thuốc tốt, ngày nào cũng bôi thuốc cho ta.
Đợi đến khi vết thương trên người, trên đầu, trên mặt ta lành hẳn.
Sẽ đưa ta đi gặp Tô lão gia.
Bà lẩm bẩm phàn nàn: “Gần đây không biết sao, giá thuốc lại tăng rồi. A Diệu, sao vết thương của con vẫn còn chảy máu thế này.”
Bây giờ vẫn chưa đến lúc giá thuốc tăng vọt.
Còn phải đợi thêm hai tháng nữa, khi gió mùa đông bắc nổi lên.
“Có lẽ là do mẫu thân trói chặt quá, không thoáng khí.”
9
Thời gian gặp mặt Tô lão gia được định vào ngày Tết Hàn thực.
Ngày này, nhà nhà đều sẽ tặng quần áo ấm.
Tô lão gia sẽ chuẩn bị xe ngựa đón trên đường chúng ta đi cúng tế.
Mẫu thân ta tắm rửa chải đầu cho ta xong, dẫn ta ngồi riêng một chiếc xe.
Bên ngoài tiếng gió tiếng mưa dần dần nổi lên, người đi lại đều đội nón lá, không để ý đến người khác.
Trên xe ngựa, bà nhỏ giọng truyền đạt cho ta kinh nghiệm của bà.
Vì sợ ta căng thẳng còn chuẩn bị cho ta rượu ấm.
Bà nói cách dùng rượu như thế nào, cách dịu dàng nhỏ nhẹ như thế nào, cách e thẹn như thế nào, cách khiến người ta không thể cưỡng lại như thế nào.
Nhưng bà không biết, Tô lão gia không thích những thứ này.
Ông ta thích dùng roi hơn.
Kiếp trước, ta có thể ở bên ông ta lâu như vậy, không phải vì ông ta chung tình, mà là vì ta cứng đầu.
Mẫu thân ta đưa chén rượu đến bên miệng ta, một tay khác bóp cằm ta: “Uống một ngụm đi, chỉ một ngụm thôi. Mẫu thân là vì tốt cho con.”
Ta mím môi, nhìn bà ta.
Mẫu thân ta nhìn ta một lúc, cởi xiềng chân cho ta.
Bàn tay bà dùng sức bóp má ta: “Chỉ một ngụm thôi, mẫu thân không muốn con khó chịu. Sau này con sẽ biết… mẫu thân đều là vì tốt cho con.”